Thời Lễ cho rằng với tính cách của Thẩm Kinh Diễn, không chừng sẽ ném cô ở lại nơi này mà rời đi, nhưng không ngờ rằng hắn không chỉ không đi, còn mạnh mẽ ôm cô lên, vẻ mặt trấn định nói với nam chính: "Đa ta ân cứu mạng của Hứa huynh."
"Là ta không tốt, chỉ là thấy Tẩu phu nhân ở chỗ này nên muốn đến chào hỏi chút, không ngờ đã dọa sợ Tẩu phu nhân trực tiếp rơi xuống nước." Tuy rằng việc không liên quan đến Thẩm Kinh Diễn, nhưng cũng không muốn liên lụy đến người khác, nhìn Thời Lễ đang run rẩy ở trong lồng ngực đối phương, không khỏi một trận áy náy: "Hôm nay thật sự xin lỗi, mấy ngày nữa ta sẽ đến cửa tạ tội."
"Tạ tội thì không cần, chỉ là việc hôm nay còn mong Hứa huynh giữ bí mật." Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Hứa Tri gật đầu: "Liên quan đến danh dự của Tẩu phu nhân, ta tất nhiên sẽ cẩn thận."
Thẩm Kinh Diễn nhìn hắn một cái, thấy không còn lời gì để nói liền ôm Thời Lễ rời đi. Thời Lễ ghé vào trong ngực Thẩm Kinh Diễn, trộm nhìn ra bên ngoài, lại thấy được một thân ảnh nhỏ gầy từ một góc nhảy ra, trực tiếp đi đến gần nam chính.
* * * Đó chắc là nữ chính rồi, không nghĩ rằng không chỉ không ngăn được họ gặp nhau, mà còn làm đá kê chân giúp bọn họ.
Thời Lễ quả thực tức giận.
Nhưng chờ tới khi vào xe ngựa, cô cũng không rảnh lo việc tức giận. Tuy rằng là ngày hè oi bức, nhưng quần áo đều dính nước sông lạnh, dán vào trên người vô cùng khó chịu, hơn nữa bên cạnh còn có Thẩm Kinh Diễn mặt đen đang ngồi giống như một cái tủ lạnh tự làm lạnh, khiến cô cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Thời Lễ nuốt nước miếng, nhẹ giọng mở miệng: "Lúc đầu không phải chúng ta cưỡi ngựa tới sao, ngài lấy xe ngựa từ đâu vậy?"
Thẩm Kinh Diễn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Thời Lễ cười gượng một tiếng: "Vừa rồi rơi vào trong nước làm ta vô cùng sợ hãi, sợ chính mình cứ như vậy mà chết, ngài sẽ không thể gặp lại ta, may mắn có người cứu, bây giờ ta mới có thể ngồi đây nói chuyện cùng ngài."
Thẩm Kinh Diễn vẫn như cũ không nói gì, chậm rãi rót cho cô một chén trà nóng.
* * * Mấy nam phụ này vì sao lại luôn có tính cách giống nhau như vậy, một khi không vui vẻ là sẽ không nói lời nào, chẳng lẽ đó là tiêu chuẩn mà mọi nam phụ cần có sao? Thời Lễ trong lòng thở dài một tiếng, ý đồ dịch đến gần hắn một chút, nhưng khi nhìn thấy những nơi cô ngồi qua đều để lại vệt nước, cô liền dừng lại.
Tuy rằng tạm thời tìm được xe ngựa, nhưng thoạt nhìn cũng không tiện nghi, không thể tùy tiện làm hỏng đồ vật. Thời Lễ căn cứ theo quan niệm tiết kiệm, cho nên ngồi tại chỗ không dám động.
"Ngài còn đang tức giận sao?" Cô quyết định nói thẳng ra, "Là tức giận do ta ngồi ở bờ sông nghịch nước, hay là do sau khi ta rơi xuống nước được Hứa Tri cứu? Ngài phải cho ta một đáp án, lúc đó mới có thể giải thích cho ngài biết chứ?"
Thẩm Kinh Diễn cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng chỉ là đưa chén trà cho cô, chậm rì rì nói một câu: "Không có gì."
* * * Không có việc gì thì sao ngài lại làm ra phản ứng này cơ chứ? Thời Lễ có chút tức giận: "Ngài sao lại thế này, vừa nãy ta thiếu chút nữa là chết đuối đó, một câu quan tâm ngài cũng không nói, còn muốn một người vừa bị dọa sợ tới dỗ ngài sao?"
"Nàng không cần dỗ, ta không tức giận." Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.
Thời Lễ dừng một chút, nói: "Không dỗ, sao có thể không dỗ được chứ, ngài tức giận thì tính tình không khác là mấy, tuy rằng ta được Hứa Tri cứu, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với hắn, ngài không đến mức ăn giấm thành như vậy chứ?"
"Không được hắn ôm từ trong nước ra ngoài, nàng có lẽ rất thất vọng đúng không?" Thẩm Kinh Diễn giống như rốt cuộc nhịn không được, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía cô.
Thời Lễ sửng sốt: "Ý ngài là gì?"
"Vì muốn kéo được sự chú ý của hắn cho nên cố ý ở trước mặt hắn rơi xuống nước, ta vậy mà không biết, phu nhân căn bản lại có thủ đoạn tốt như vậy," Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh châm chọc nói, "Chỉ tiếc phu nhân dùng sai người rồi, nếu như dùng ở trên người ta, tất nhiên sẽ không làm phu nhân thất vọng."
Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên lại không muốn giải thích tiếp, lạnh mặt ngồi im một chỗ.
Cô không nói, Thẩm Kinh Diễn lại càng không thuận theo, nheo lại đôi mắt chậm rãi nói: "Làm sao vậy, bị ta nói trúng rồi?"
Thời Lễ coi hắn như không khí, một mình co rúm ngồi trượt xuống đất, ôm hai chân vùi mặt vào đầu gối, cả người thu nhỏ lại, nói không nên lời nhu nhược đáng thương.
Mày Thẩm Kinh Diễn dần dần nhíu lại, xe ngựa ngừng lại một chút, hóa ra bất tri bất giác đã tới cửa phủ. Bỏi vì trên người Thời Lễ đều ướt đẫm, nếu bị người khác biết tất nhiên sẽ có đàm tiếu, cho nên bọn họ tính toán vào phủ bằng cửa sau, ngoài cửa sau chỉ có duy nhất một chiếc đèn chiếu sáng, xung quanh là rừng cây tối đen, vô cùng hoang vắng hẻo lánh, không chút nào lo bị người khác nhìn thấy.
Xa phu nhảy xuống xe gọi người mở cửa, đang định cho xe vào cửa, lại nghe Thẩm Kinh Diễn lãnh đạm nói: "Các ngươi đều đi về trước đi, đem cửa lớn đóng lại, không có sự cho phép của ta không ai được ra ngoài."
Xa phu sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại lập tức lên tiếng, kêu thị vệ đứng gác xung quanh xoay người trở về phủ.
Theo tiếng cửa đóng, Thẩm Kinh Diễn cùng Thời Lễ thêm cả xe ngựa đều bị nhốt bên ngoài, lẻ loi giống như đang đặt mình vào vùng đất hoang vu.
Thẩm Kinh Diễn nhìn Thời Lễ cuộn thành một đoàn ở bên kia, nhàn nhạt nói một câu: "Cho rằng như vậy là có thể bại lộ?"
Không có khả năng, cô vừa rồi đã nhìn qua ánh mắt của Hứa Tri, việc cô rơi xuống nước không thể giải thích được khiến hắn không thể buông tay, huống chi cứ để cô đi.
Thời Lễ vẫn ngồi ở nơi đó không nhúc nhích, giống như không nghe thấy lời nói của hắn.
Thẩm Kinh Diễn nhăn mày, lạnh mặt kéo cánh tay cô, trên tay cũng một mảnh lạnh lẽo. Hắn dừng một chút, cưỡng bách Thời Lễ ngẩng đầu, lại nhìn thấy được khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.
Lúc Thời Lễ khóc không phát ra tiếng, chỉ yên lặng rơi nước mắt, lúc này hốc mắt đều đã khóc sưng lên.
Thẩm Kinh Diễn mím môi, nỗ lực duy trì ánh mắt lạnh băng: "Nàng cảm thấy khóc sẽ có hữu dụng?"
Thời Lễ một phen lau nước mặt, giống như phát điên đứng dậy tiến đến gần hắn, Thẩm Kinh Diễn theo bản năng tiếp được cô, giây tiếp theo liền bị cô hung hăng đấm bả vai.
"Ngài là đồ Vương Bát Đản! Lão tử suýt chút nữa thì chết đuối, ngài không quan tâm còn chưa tính, thế nhưng còn nói lão tử vì muốn kéo sự chú ý của Hứa Tri mới cố ý rơi xuống nước, ngài vẫn còn là người sao?" Thời Lễ hoàn toàn quên đi sự cảm động trong hội hoa đăng, rất có xúc động muốn đem cẩu nam nhân này đánh chết.
Sức lực của cô tuy rằng không lớn, nhưng lại dùng hết mười phần khí lực, Thẩm Kinh Diễn vẫn bị đánh trúng đau, chỉ là hắn vẫn không nhúc nhích chờ cô phát tiết, cho đến khi cô hết sức lực hắn mới trở tay chế trụ, nắm lấy cổ áo trước của cô mà giật mạnh, kéo quần áo của cô xuống.
Trong lòng Thời Lễ cả kinh, theo bản năng lui về phía sau, nhưng hắn lại giữ chặt lấy, đem cô lột sạch sẽ.
Thời Lễ thật sự cảm thấy lạnh, tuy rằng quần áo đã ướt, nhưng mặc lâu như vậy, ít nhiều vẫn có chút hơi ấm lưu lại, hiện tại đột nhiên bị hắn cởi ra lại nhịn không được rùng mình mấy cái. Nhưng cũng không chờ bao lâu, cô liền cảm thấy không lạnh nữa, không chỉ không lạnh mà còn có chút.. Nóng?
Thời Lễ quỳ ghé vào trên chỗ ngồi, quần áo ướt sũng dưới đầu gối, dù có trải một lớp đệm dày nhưng đầu gối vẫn có chút đỏ ửng. Cơ thể cô lắc lư như một chiếc thuyền, trong đầu như có pháo hoa đang nổ tung, sau ánh sáng rực rỡ chính là một tia sáng trắng khiến cô nhức mắt.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc không chịu được nữa, hai mắt tối sầm ngã xuống đất ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Thẩm Kinh Diễn đem xiêm y còn khô ráo trên người mình khoác lên người cô, trên người chỉ khoác một kiện áo đơn ra khỏi xe ngựa, giá xe ngựa vào trong phủ.
Chờ sau khi dàn xếp tốt cho Thời Lễ, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu sau một ám vệ đi ra ngoài, sau khi thấy hắn liền trực tiếp quỳ xuống, không đợi hắn hỏi đã đem sự tình vừa thấy kể rõ từ đầu đến cuối.
Thẩm Kinh Diễn khi nghe được Thời Lễ không phải cố ý rơi xuống nước, đáy mắt hiện lên một tia dao động.
"Hồi đại nhân, chắc chắn, phu nhân chỉ là một người bình thường, nếu như cố ý rơi xuống nước thì sẽ theo bản năng bảo vệ chính mình, sẽ không để mình bị sặc nhiều nước như vậy, hơn nữa bùn đất phu nhân dẫm lên có để lại dấu chân hỗn loạn, nếu như cố ý, nên phải bằng phẳng mới đúng." Ám vệ nói rõ từng chữ.
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói một câu: "Được rồi."
Ám vệ rời đi, hắn một mình đứng ở sân viện hồi lâu, cho đến khi thân thể lạnh ngắt mới xoay người trở về phòng ngủ. Trong phòng Thời Lễ ngủ vô cùng an ổn, sau khi được yêu thương khuôn mặt hơi ửng hồng, mặt mày tràn đầy vẻ mệt mỏi, uể oải.
Hắn đên bên người cô nằm xuống, bởi vì trên người khá lạnh, Thời Lễ sợ nóng cho nên trong tiềm thức ôm lấy hắn, chân gác lên người hắn, đồng thời còn không quên gối lên cánh tay hắn, đem hắn chiếm giữ hoàn toàn.
Thẩm Kinh Diễn vươn cánh tay ôm cô, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, khi Thời Lễ còn đang mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý thức dần dần hợp lại, nhưng ký ức hôm qua hiện lên trong đầu, nghĩ đến chuyện mình rơi xuống nước, Thẩm Kinh Diễn không những không an ủi cô, ngược lại còn cưỡng bách mình, cô lúc này nói cái gì cũng muốn cho hắn một bài học, để cho hắn biết chính cô cũng không phải dễ bị bắt nạt.
Thời Lễ càng nghĩ càng giận, trực tiếp làm cả người tỉnh táo lên, mở to mắt mới phát hiện bên người không có ai, liền bắt đầu tự hỏi biện pháp trả đũa.
Khi cô còn đang nghiêm túc tự hỏi, nha hoàn cẩn thận đi vào, sau khi nhìn thấy cô tỉnh vẻ mặt liền vui vẻ: "Phu nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh!"
"Không phải ngày thường ta đều tỉnh vào lúc này sao, có gì mà kinh ngạc như vậy?" Thời Lễ khó hiểu nhìn nàng ta, Thẩm Kinh Diễn không biết tiết chế, ngày thường đắp chắn bông nói chuyện phiếm còn chưa tính, một khi phải làm thì sẽ làm cho đến khi hết sức, dẫn tới mỗi lần ứng phó hắn xong, cô đều phải ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nha hoàn nghe được cô nói như vậy, vội vàng lắc đầu: "Không đúng không đúng, không phải như vậy, là đại nhân.."
"Đừng nhắc đến ngài ấy với ta." Thời Lễ còn đang nổi nóng, vừa nghe nha hoàn nhắc đến Thẩm Kinh Diễn liền lập tức xụ mặt ngăn lại.
Nha hoàn gấp đến độ đổ mồ hôi: "Chính là đại nhân đã quỳ hai canh giờ, ngài nếu như không đi nhìn ngài ấy, chỉ sợ sẽ không trụ được bao lâu!"
Thời Lễ sửng sốt: "Ngươi nói cái gì? Quỳ cái gì?"
Nha hoàn bình tĩnh, cố gắng làm mình trấn định lại: "Là như thế này, đại nhân sáng nay đã dậy từ sáng sớm, gọi người mang tới một thùng nước đá lớn, lại lấy mấy cành mận gai, để trần cơ thể mà để mấy cành mận gai lên trên, còn cho người đổ nước lạnh vào người, đến nay đã được hai canh giờ rồi.."
Nha hoàn còn chưa dứt lời, Thời Lễ đã từ trên giường nhảy xuống, ngày hôm qua đầu gối cô ma sát khá nhiều, chân vừa tiếp xúc tới mặt đất liền mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức trên đùi mà chạy tới cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài phòng ngủ, Thẩm Kinh Diễn mặt vô cảm quỳ ở nơi đó, chỉ mặc một chiếc quần vải lạnh để luyện võ, trên người để mấy cành mận gai. Giờ phút này mận gai cứa vào người hắn, có rất nhiều chỗ đã thấm đẫm vết máu, trên cơ bụng mà cô thích nhất, cũng xuất hiện vô số miệng vết thương nhỏ.
Quần hắn đã ướt đẫm, trên mặt đất chảy đầy nước, màu môi không biết là lạnh hay là đau, thoạt nhìn một chút huyết sắc cũng không có, tuy là như vậy, cũng có gã sai vặt đứng bên cạnh, nơm nớp lo sợ dội nước lên người hắn.
Thời Lễ chỉ nhìn một lần liền chịu không nổi, phanh một tiếng đẩy cửa ra, vọt tới trước mặt hắn lạnh giọng nói: "Ngài đây là có ý gì?"
"Hiểu lầm phu nhân nên chịu đòn nhận tội." Thẩm Kinh Diễn không nhanh không chậm nói.
Thời Lễ đến gần mới phát hiện, màu đỏ của máu cô vừa nhìn thấy đó, căn bản không phải là máu, mà là miệng vết thương bị rách ra, khi dội nước đá vào, máu đã sớm trôi đi hết, chỉ để lại miệng vết thương hở ra trắng bệch, cùng với mấy chỗ hồng hồng sắp chảy máu.
Thời Lễ không nghĩ rằng hắn lại xuống tay tàn nhẫn với chính mình như vậy, lập tức nổ tung: "Ngài là phu quân của ta, không được ta cho phép, ai cho ngài tự làm thương chính mình như vậy?"
Lời này nói ra, giống như cô đang là chủ nhân của khối thân thể này.
Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Thời Lễ nổi giận đùng đùng đuổi gã sai vặt, ngồi xổm trên mặt đất giúp hắn gỡ ra mấy cành mận gai, mỗi lần kéo mạnh chút lại động tới miệng vết thương của hắn.
Trong lòng Thời Lễ đều run sợ, nhưng càng sợ lại càng tức giận, ngoài miệng không chút nào muốn buông tha: "Ngài cho rằng dùng khổ nhục kế sẽ hữu dụng? Có thể đền bù sai lầm sao? Ta nói cho ngài biết, ngài lần này thật sự chọc ta tức chết, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngài! Ta muốn phạt ngài ba ngày không được ăn cơm!"
"Được." Thẩm Kinh Diễn nói.
Thời Lễ dừng một chút: "Trước khi ta nguôi giận ngài sẽ phải ngủ ở thư phòng!"
"Ừm." Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.
Thời Lễ không nghĩ tới hắn có thể dễ dàng nói chuyện như vậy, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ: "Ta muốn rời khỏi ngài."
"Không được." Thẩm Kinh Diễn lúc này lại cự tuyệt.
Xem ra Thẩm Kinh Diễn vẫn là Thẩm Kinh Diễn trước kia, Thời Lễ tức khắc yên tâm, sau khi gỡ hết cành mận gai ra, nhìn trên người hắn có nhiều miệng vết thương bị đâm thủng, lại nhìn dấu răng hôm qua mình để lại, tức giận đột nhiên tiêu hơn phân nửa.
Cô mím môi, gọi người đi mời đại phu, chính mình lại xoay người đi về phòng ngủ. Vì để Thẩm Kinh Diễn có thể nhớ kỹ, để hắn vì sau không được hoài nghi chính mình, Thời Lễ mặc dù lo lắng muốn chết, nhưng cũng không đến thư phòng nhìn hắn, thậm chí cửa phòng ngủ cũng không đi ra.
Một mình ở trong phòng, rất dễ dàng làm bình tĩnh lại, sau đó cô lại bắt đầu nghĩ, nếu như đổi lại là cô, nam nhân nếu cùng người khác bỏ trốn, chỉ sợ cô mặc dù có thể tha thứ thì cũng sẽ không thể tiếp tục hoàn toàn tín nhiệm, nghĩ lại lúc cô nhìn thấy nam chính biểu hiện quả thật có chút không đúng, đổi là ai chỉ sợ cũng sẽ tức giận.
Cô ở trong phòng suy nghĩ thật lâu, ngược lại lại thuyết phục được chính mình đi thư phòng xem Thẩm Kinh Diễn, nhưng còn cảm thấy mất mặt, rối rắm nửa ngày vẫn là đi.