Thời Lễ vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, bên ngoài truyền tới càng ngày càng nhiều tiếng nam nữ cười đùa, ngẫu nhiên cũng lẫn vài tiếng thô tục truyền vào, có người nhận ra đây là xe ngựa của phủ thủ phụ, cho rằng Thẩm Kinh Diễn ở bên trong, còn muốn tiến lên chào hỏi, chẳng qua mỗi lần đều bị xa phu cản lại.
Nha hoàn liên tiếp nhìn về phía cô, vài lần cứ thấy có người thò qua lại sợ không nhẹ, sợ bị người khác phát hiện phu nhân nhà mình tới hoa lâu, cũng muốn thuyết phục phu nhân, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lãnh đạm của phu nhân, lại sợ đến mức không dám nói gì.
Cũng may người truyền tin đã nhanh chóng đưa đại nhân trở về, họ cũng không phải nán lại cửa hoa lâu bị người khác đánh giá.
Thẩm Kinh Diễn khi vào xe ngựa, trên người truyền đến đầy mùi son phấn của nữ nhân. Không còn cách nào, nơi này là Tần Lâu Sở quán, cho dù hắn nửa đêm không động chạm gì tới nữ nhân trong đó thì cũng tránh không được mùi hương dính trên người, hơn nửa hắn cũng đã ở trong phòng ngồi khá lâu, cũng không ngửi thấy được hương vị gì trên người mình.
Nam phụ giá trị cừu hận: 60%
* * * Hắn mới ra ngoài vài ngày, đem giá trị cừu hận của cô tiêu trừ không ít chắc là vui vẻ rồi. Thời Lễ ngửi được mùi son phấn trên người hắn, không vui nhăn mày, chờ sau khi tiến vào xe ngựa, nhẹ nhàng xê dịch sang bên cạnh cách xa hắn.
Tâm trạng Thẩm Kinh Diễn mới đầu còn không tồi, chú ý tới động tác của cô sắc mặt trầm xuống, vốn dĩ tính toán muốn cùng cô trở về phủ, lúc này lại không muốn quay về: "Tìm ta có việc gì?"
"Đưa đại nhân về nhà." Thời Lễ bình tĩnh nói.
Thẩm Kinh Diễn nâng khóe mắt liếc nhìn cô: "Đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, cũng không thấy ngươi tới đón, hôm nay sao đột nhiên lại đến?"
"Bởi vì đại nhân lúc đó vẫn chưa tới chỗ này" Thời Lễ chịu đựng bực bội trong lòng, nhìn hắn gằn từng chữ, "Đại nhân là mệnh quan triều định, về lý nên giữ mình trong sạch, ta chỉ là một phụ nhân nho nhỏ cũng có thể biết ngài đang ở hoa lâu, vậy những người không vừa mắt ngài thì cũng sẽ biết được, ngài không sợ sẽ đem tới phiền toái cho mình hay sao?"
"Ngươi có thể biết được, là bởi vì ta để cho ngươi biết, còn những người khác," Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, ý vị không rõ nhìn về phía cô, "Căn bản sẽ không biết, nhưng ngươi công khai dừng xe ngựa của phủ ở chỗ này, chỉ sợ không bao lâu, người không biết cũng sẽ biết được."
Vẻ mặt Thời Lễ hơi khựng lại, hiển nhiên không nghĩ tới chính mình mới là người đem đến phiền phức cho hắn.
Thẩm Kinh Diễn thu hết biểu tình của cô vào đáy mắt, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị, phủi phủi bụi không tồn tại đứng dậy rời đi.
Thời Lễ đột nhiên bắt lấy tay áo hắn: "Ngươi đi đâu?"
"Phu nhân nếu không có việc gì thì trở về đi, nơi này không phải nơi một phu nhân như ngươi nên đến." Thẩm Kinh Diễn đạm mạc nói.
Thời Lễ nghe ra ý tứ còn muốn lưu lại của hắn, mày tức khắc nhíu lại, bàn tay nắm tay áo hắn càng thêm dùng sức, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch: "Nơi này cũng không phải địa phương đại nhân nên tới, thỉnh ngài cùng ta trở về."
Thẩm Kinh Diễn không nói, sau một lúc lâu mới lãnh đạm nhìn về phía cô: "Phu nhân rõ ràng không muốn thấy ta, hà tất miễn cưỡng chính mình thành một hiền thê đức hạnh, một hai phải khuyên ta trở về?"
"Ai giả vở?" Lửa giận không tên của Thời Lễ rốt cuộc không áp được nữa, cũng không biết lấy đâu ra sức lực lôi hắn lại về chỗ, cao giọng nói với xa phu bên ngoài, "Hồi phủ!"
Thẩm Kinh Diễn hơi hơi nhíu mày nhưng cũng không có động tác gì. Xa phu hoảng sợ, muốn chờ Thẩm Kinh Diễn mở miệng, nhưng đợi một lát vẫn không thấy hắn ra chỉ thị gì, chỉ có thể căng da dầu điều khiển xe ngựa trở về phủ.
Nha hoàn trước khi Thẩm Kinh Diễn trở về đã thức thời ra chỗ xa phu ngồi, bên trong xe ngựa chỉ còn lại hai người Thời Lễ cùng Thẩm Kinh Diễn, không khí giống như đông lại, ai cũng không chịu lên tiếng.
Mãi cho đến khi vào vửa, Thời Lễ mới nói câu đầu tiên: "Ta gọi người chuẩn bị nước, đại nhân hãy tẩy rửa đi."
"Còn chưa tới tối, tại sao phải tắm vào canh giờ này?" Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.
Đáy mắt Thời Lễ hiện lên một tia chán nản: "Dù sao trên người đại nhân cũng toàn một mùi phấn hương, hoa lâu cũng không phải là chỗ tốt, đại nhân vẫn nên tẩy rửa bỏ mùi hương này, tránh để người khác chê cười."
Lúc cô nói lời này có mấy gã sai vặt nghe được, sợ chính mình bị liên lụy, vội vội vàng vàng chạy khỏi chỗ đó, đình viên to như thế cuối cùng vẫn chỉ còn lại cô và Thẩm Kinh Diễn.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, đáy mắt đột nhiên tối sầm lại, tiến lên một bước bắt lấy cổ tay cô: "Ngươi ghét bỏ ta?"
"Đại nhân đi tắm đi." Hắn mỗi khi tới gần, Thời Lễ lại ngửi được mùi hương này, mày không khỏi nhăn lại thật sâu.
Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng đó của cô tức giận càng tăng lên: "Ta chưa làm gì hết, ngươi dựa vào cái gì ghét bỏ ta?"
"Ngươi không phải đi hoa lâu sao?" Nam nhân này bị cái gì thế, sự việc chính hắn vừa trải qua, đảo mắt một cái lại mất trí nhớ?
Thẩm Kinh Diễn nghe được lời chất vấn của cô, không chút nghĩ ngợi nói một câu: "Ngươi cũng từng cùng người khác bỏ trốn, ta có từng so đo với ngươi?"
Thời Lễ sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ đề cập tới chuyện này.
Thẩm Kinh Diễn cũng không nghĩ rằng sẽ nhắc tới chuyện đó, nhưng lời đã nói ra, hắn như bị tẩu hỏa nhập ma, không quan tâm gì nữa, chỉ muốn cùng cô chất vấn rõ ràng: "Ta là cùng đồng liêu thượng nghị chính sự, cũng chỉ lấy hoa lâu làm yểm hộ, ngươi như thế đã không chịu nổi, có từng nghĩ tới cảm thụ của ta khi ngươi bỏ trốn cùng ngườ khác?"
Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Thẩm Kinh Diễn thấy cô không đáp lại, đây lòng có chút luống cuống, nhưng vẫn ra vê trấn định hất tay cô ra, lạnh nhạt nói: "Ngươi nếu không thích, lần sau ta sẽ đến chỗ đồng liêu nghị sự, chuyện ở hoa lâu lần này, không cần nhắc lại.."
"Nếu ngươi nhìn thấy ta sẽ cảm thấy khó chịu, vậy thì hãy thả ta đi." Thời Lễ bình tĩnh nói, cô xem như đã nhìn ra, nếu trong chuyện này cô mãi chịu thua, hắn sẽ chỉ cảm thấy cô càng ngày càng có lỗi với mình, còn không bằng đúng lý hợp tình một chút, chiên đấu với hắn thì tốt hơn.
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn đột nhiên sắc bén, đôi mắt nhìn chằm chằm cô không bỏ.
Nam phụ giá trị cừu hận: 65%
Thời Lễ trong lòng xuy một tiếng, trên mặt lại không để lộ nửa phần: "Nếu ta tồn tại đối với ngươi mà nói là một loại tra tấn, ngươi cần gì phải tự tìm tra tấn, ta đây sẽ tự rời Thẩm phủ."
"Ngươi dám!" Như sợ cô sẽ thật sự đi, Thẩm Kinh Diễn hướng sang bên cạnh chặn lại một bước, cho dù hành vi đã làm lộ ra, nhưng lời nói vẫn không chịu buông tha, "Ngươi cho rằng ta muốn để ngươi ở lại, nếu không phải vì ứng phó với bên ngoài, tránh trong phủ được sắp xếp thêm nhiều tai mắt, ta đã sớm giết ngươi!"
"Vậy thì giết ta đi, hiện giờ Hoàng Thượng cũng sẽ không tiếp tục gả công chúa cho ngươi nữa, còn những người khác, chờ sau khi ta chết, ngươi liền lấy danh tưởng niệm vị vong thê đã mất, từ chối họ, tin rằng cho dù nháo tới trước mặt Hoàng Thượng, ngươi cũng không sợ bọn họ." Thời Lễ giống như hảo tâm vì hắn tính kế, kỳ thật mỗi câu nói lại giống như đổ thêm dầu vào lửa.
Kỳ lạ chính là, hắn cho dù tức giận đến sắp nổ tung, nhưng giá trị cừu hận lại không có tăng lên.
Thời Lễ thấy hốc mắt hắn sắp đỏ bừng, cuối cùng cũng không ép buộc hắn nữa, thở dài một tiếng nói: "Ta cũng chỉ là nhắc tới mùi son phấn trên người ngươi thôi, ngươi lại tức giận thành như vậy, ngươi nhắc tới việc ta bỏ trốn, cũng không nghĩ rằng ta sẽ thương tâm?"
"Chính ngươi đã làm qua rồi!" Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi nói.
Thời Lễ đúng lý hợp tình: "Đúng vậy, đã làm, cho nên ta muốn lấy chết tạ tội, còn chưa đủ sao?"
Thẩm Kinh Diễn: "..."
Thời Lễ nhìn hắn tức giận nhưng lại không dám buông ra lời nói hung ác, tâm tình nghẹn khuất mấy ngày bỗng chốc sảng khoái. Biết rõ nam nhân thối này không thể chịu được, cô còn muốn lần này khắc thật sâu vào trí nhớ hắn, để lần sau sẽ không tiếp tục đề cập tới việc bỏ trốn nữa.
"Ta hiện tại đã kêu ngươi đi mua hạc đỉnh hồng, bảo đảm một canh giờ sẽ giúp ngươi thanh tĩnh."
Thời Lễ nói xong xoay người rời đi, Thẩm Kinh Diễn sửng sốt, vội bắt lấy tay cô: "Không cho đi!"
Thời Lễ gợi lên khóe môi, nhưng vẫn ra vẻ trầm thấp nói: "Lúc trước khi ngươi bị lưu đày ta cũng chỉ mới mười tám mười chín, vẫn chưa hiểu đủ mọi thứ, chỉ nghe một phụ nhân bên nhà nói, nữ tử có dung mạo như ta mà nói, phần lớn đều sẽ không giữ được trinh tiết ở trên đường, đến lúc đó chờ ta, chỉ có hai lựa chọn, tự sát hoặc chịu khuất nhục, ta cũng sẽ sợ hãi, muốn tìm một người giúp ta cũng sẽ là sai sao?"
Thẩm Kinh Diễn đột nhiên buông tay cô ra, sau một lúc lâu giọng nói phát run: "Ngươi biết rõ ta ở.."
"Ngươi sẽ hữu dụng sao?" Thời Lễ quay đầu lại nhìn về phía hắn, không khỏi sầu thảm cười, "Ngươi nếu có thể bảo vệ ta, thì tại sao sẽ đến nông nỗi bị lưu đày?"
Thẩm Kinh Diễn mở miệng, một chữ cũng không nói nên lời.
Nam phụ giá trị cừu hận: 55%
Hốc mắt Thời Lễ đỏ lên: "Lúc trước bị lừa, ta tự biết là sỉ nhục, cũng trốn vào sơn thôn không dám xuất hiện, ngươi sau khi nắm quyền lớn mạnh, ta cũng không dày mặt tới tìm ngươi, chẳng lẽ còn chưa chỉ rõ ta là một người không ham mê hư vinh sao? Ta không hận ngươi không cho ta một cuộc sống tốt, ngươi cũng đừng hận ta tham sống sợ chết."
Nam phụ giâ trị cừu hận: 50%
Thời Lễ nhìn xuống sung sướng phát ra từ nội tâm, thấy hắn vẫn chưa phản ứng lại, xoay người đi về phía phòng, để lại Thẩm Kinh Diễn một mình đứng trong đình viện, đến khi trời tối vẫn không di chuyển.
"Đại nhân, ngài nên đi nghỉ ạ." Gã sai vặt lo lắng đến nhắc nhở.
Thẩm Kinh Diễn rũ mắt, hơi hơi di chuyển thân mình, mới phát hiện nửa người đã không còn sức lực.
"Đại nhân." Gã sai vặt lo lắng gọi hắn.
Thẩm Kinh Diễn hờ hững nhìn về phía hắn, gã sai vặt sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: "Đại nhân thứ tội, nô tài là thật sự lo lắng cho đại nhân, cho nên mới nhịn không được mở miệng nhắc nhở.."
Thẩm Kinh Diễn nhăn nhăn mày, ý nghĩ bị đóng băng đột nhiên vỡ ra, hắn suy nghĩ đến một vấn đề.
Rõ ràng người lúc trước mang theo toàn bộ gia sản bỏ trốn là nàng, làm hại hắn vài lần không có lộ phí mà suýt chết trên đường cũng là nàng, hiện giờ không phân rõ tình huống xanh đỏ đen trắng liền ghét bỏ người khác cũng là nàng, vậy sao nàng vừa nói, ngược lại thành hắn là người sai?
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn dần dần rõ ràng, giờ đây phát hiện lời nói lúc trước của Thời Lễ có rất nhiều lỗ hổng, căn bản làm cảm giác tội lỗi sắp nhấn chìm hắn giảm đi một nửa.
Gã sai vặt nhìn hai mắt đăm đăm của hắn, không khỏi ngẩn người: "Đại nhân?"
Thẩm Kinh Diễn hoàn hồn, mặt lạnh vênh lên phất tay áo đi vào thư phòng.