Thời Lễ cố gắng bình tĩnh, nghi ngờ nhìn cánh cửa phía sau, đột nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra là phòng làm việc sao?"
"Vậy em nghĩ là phòng gì?" Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ.
Thời Lễ xin lỗi anh: "Em ngủ mông lung, còn tưởng đó là phòng của mình." Phòng làm việc cùng cửa phòng cô xác thực cách nhau không xa.
"Nếu là ra uống nước, uống xong cũng nên tỉnh táo chứ, tại sao vẫn còn mê mang như vậy?" Thẩm Kinh Diễn tốt tính nói.
Thời Lễ tiếp tục nói dối: "À, em chưa uống, lúc khát thì đi ra, kết quả còn chưa tới phòng bếp thì lại buồn ngủ, nên không uống đã xoay người đi về, không nghĩ tới lại chạy đến cửa phòng làm việc."
Thời Lễ nhìn cửa phòng, dặn dò nói: "Không phải không tin em, chỉ là trong đó có rất nhiều tư liệu yêu cầu bảo mật, không thể để cho người khác biết, về sau em vẫn nên cẩn thận một chút, không được chạy tới đây biết không?"
".. Anh không phải khóa cửa sao, em cũng không thể vào được." Thời Lễ cười gượng.
Thẩm Kinh Diễn xoa tóc cô: "Không nói em có thể đi vào, chỉ muốn em chú ý một chút."
"Em đã biết." Thời Lễ chỉ có thể trả lời như vậy.
Thẩm Kinh Diễm liếc mắt nhìn hướng phòng bếp: "Đến phòng khách chờ anh, anh rót nước cho em."
"Được." Thời Lễ ngoan ngoãn gật đầu, đến phong khách ngồi xuống, chờ sau khi Thẩm Kinh Diễn mang nước tới, lại cười nói cảm ơn.
Mặc dù cô không khát chút nào.
Thẩm Kinh Diễn ngồi đối diện cô với bàn trà, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu nhạt, khiến anh càng thêm dịu dàng. Thời Lễ nhìn anh như vậy, trong lòng không rõ tư vị gì.
"Nước hơi nóng, uống từ từ." Thẩm Kinh Diễn nhắc nhở.
Thời Lễ gật đầu, sau khi thổi mới uống nhẹ, Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, nhịn không được trêu đùa một câu: "Nhìn em khó uống như vậy, chẳng lẽ khát nước là giả?"
".. Ai khó uống, em chỉ cảm thấy quá nóng." Thời Lễ vội nói.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: "Anh chỉ là đùa một chút, em khẩn trương như vậy làm gì?"
Thời Lễ: "..."
Vẻ mặt của anh chân thành tha thiết như vậy, nhất thời không thể nhìn rõ, anh đang trêu chọc hay là nghiêm túc.
Nếu nhìn không rõ, vậy không phân biệt, Thời Lễ cúi đầu chậm rãi uống nước, dư quang quét đến ngón tay anh, đột nhiên nhớ tới lời người kia nói, khi anh ở trại cải tạo, mỗi ngày đều ở trên tường viết tên của cô.
* * * Anh vào đó là vì cô, trước khi vào đã cố ý dặn dò, nói cô chờ anh, nhưng cô lại nuốt lời, không biết lúc đó anh có tâm trạng gì, ở trên tường khắc lên tên của cô.
Hẳn là hận rồi, hận cô không tuân thủ lời hứa, hận cô rời đi lúc thời điểm anh khó khăn nhất, nếu đổi lại là cô, cô tuyệt đối sẽ không hết hận, cũng không biết anh tự thuyết phục chính mình như thế nào, mới có thể khi nhìn thấy cô, giá trị cừu hận chỉ có 20%.
"Thời Lễ?"
Thời Lễ đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe Thẩm Kinh Diễn gọi, vội vàng hoàn hồn, kết quả quên mất trên tay còn có nước nóng, lúc tay run nước đổ hết lên người.
"A.." Nước không tính là quá nóng, nhưng chợt đổ lên người, vẫn cảm thấy khá nóng, Thời Lễ kêu lên một tiếng rồi đột ngột đứng dậy, nhưng trên người cũng đã ướt, đặc biệt là quần ngủ, trực tiếp ướt hoàn toàn.
Thẩm Kinh Diễn rút khăn giấy giúp cô lau, một bên lau một bên bất đắc dĩ nói: "Sao lại giống đứa trẻ vậy, uống nước cũng có thể thất thần."
Thời Lễ xấu hổ cười, cũng rút ra một tờ giấy lau trên áo, Thẩm Kinh Diễn giúp cô lau trên quần. Mặc dù chỗ Thẩm Kinh Diễn lau không được tiện, nhưng động tác của anh lịch sự, Thời Lễ cũng cảm thấy không có gì không đúng, vì thế để anh lau.
Chỉ là khi anh lau đến chỗ túi quần, hai người đồng thời ngừng lại, Thời Lễ lập tức nhảy về phía sô pha, suýt chút nữa đã ngả người ngã ra sau.
Thẩm Kinh Diễn vội vàng nắm lấy tay cô, kéo người lại, cau mày hỏi: "Sao lại kích động như vậy?"
"Không, không có việc gì," Thời Lễ khô cằn cười một tiếng, "Nơi đó có chút ngứa."
Thẩm Kinh Diễn bật cười: "Lúc nãy sao lại không cảm thấy?"
"Chỉ là đột nhiên ngứa." Thời Lễ nói, cẩn thận đánh giá sắc mặt anh, thấy anh không giống như đã phát hiện ra chìa khóa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh liếc nhìn cô, xoay người đi phòng bếp rót thêm một ly nước, chỉ là lần này là nước lạnh, Thời Lễ ngượng ngùng nhận lấy, căng da đầu tiếp tục uống.
Chờ cô uống xong nước, Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nói: "Thời gian không còn sớm, em nên đi ngủ thôi."
"Được." Thời Lễ lên tiếng, dưới ánh mắt của anh đi về phòng ngủ, khi tới cửa, người phía sau lại gọi cô lại.
"Thời Lễ."
"Hả?" Thời Lễ quay đầu lại.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc khẽ cười một tiếng: "Nghe lời, về sau nếu có mộng du, cũng đừng đi đến phòng làm việc của anh, biết chưa?"
Đồng tử tối đen sâu thẳm đang nhìn cô, có một cảm giác rằng linh hồn bị nhìn thấu, Thời Lễ trầm mặc một lúc, nhếch môi lên cười với anh: "Em biết rồi, chỉ là vô tình nhầm phòng thôi, còn anh lại nhỏ mọn như vậy, cứ nhắc em mãi."
"Anh sợ em quên, cho nên nhắc nhở em hai câu." Thẩm Kinh Diễn bật cười.
Thời Lễ liếc xéo anh một cái: "Không cần anh nhắc, em cũng sẽ nhớ kỹ." Nói xong liền trực tiếp vào phòng, bang một tiếng đem cửa đóng lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thời Lễ vô lực ngồi dưới đất, trái tim chưa kịp phản ứng kịp của cô vừa rồi đột nhiên nhảy lên kịch liệt, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thẳng đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thời gian vô thức trôi qua, chờ cô lấy lại tinh thần đã qua nửa giờ. Thời Lễ cảm thấy đêm nay không thích hợp đi tiếp, nhưng cô lại có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần vào được đó, mọi nghi ngờ của cô đều được cởi bỏ, hơn nữa quan trọng nhất chính là, qua đêm nay, Thẩm Kinh Diễn sẽ quét sạch những tư liệu đó.
Kiểu suy nghĩ này buộc cô phải chấp nhận rủi ro. Cả người tràn đầy năng lượng, không chút nào buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào điện thoại với ánh mắt xuyên thấu, hơn một giờ sau, cô lại xuất hiện ở phòng khách.
Bây giờ đã là bốn giờ sáng, vào mùa hè đêm luôn ngắn hơn, phòng khách cũng không còn tối như trước. Thời Lễ tay chân nhẹ nhàng tới trước cửa phòng làm việc, giống như trộm ngó nhìn xung quanh, xác định Thẩm Kinh Diễn sẽ không ra ngoài liền cấp tốc mở cửa, nhanh chóng nhảy vào phòng làm việc.
Mặc dù biết trong phòng chỉ có một mình, bật đèn cũng được nhưng cô vẫn không dám bật, trong bóng tối bước đến trước bàn làm việc, nhìn thoáng qua liền thấy túi giấy màu nâu mà Thẩm Kinh Diễn luôn mang theo gần đây.
Cô lo lắng chui xuống bàn, từng chút từng chút tháo sợi dây trên túi, nuốt nước bọt lấy ra, bên trong chính là thông tin cho vay nặng lãi.
Thời Lễ nhíu mày, lật vài tờ, đột nhiên chú ý tới tên của một người trong đó, giống hệt tên của người nhận tiền mà cô đã chuyển đến công ty đòi nợ lần trước.
Cô ngẩn người, tiếp tục lật xem, xác định Thẩm Kinh Diễn cùng công ty đòi nợ vẫn luôn liên hệ, cả người đều phát lạnh.
Dựa theo nhắc nhở lúc trước của hệ thống, nhân vật này của cô sau khi ba mẹ tự sát liền bắt đầu trốn trốn tránh tránh, vẫn luôn lo lắng qua ngày, tuy rằng gian nan, nhưng cũng trốn được mười năm, lại không thể kiên trì được tiếp, nhưng tại sao đột nhiên cô lại bị công ty đòi nợ tìm được, còn vừa lúc xuất hiện ở công ty Thẩm Kinh Diễn?
Cô trong đầu vẫn luôn truy vấn hệ thống, sau một lúc lâu cho ra một đáp án.
* * *Người làm nhiệm vụ không có quyền biết được cốt truyện, hệ thống không thể trả lời vấn đề này.
Thời Lễ cười lạnh một tiếng, đối thoại cùng hệ thống trong đầu: Không cần nói tôi cũng đoán được, hiện tại công ty thúc nợ hẳn là công ty trước kia Thẩm Kinh Diễn vay nặng lãi, tôi bị phát hiện, bị bắt đến công ty sinh học tự nguyện ký hợp đồng, đều là Thẩm Kinh Diễn tỉ mỉ sắp xếp đúng hay không?
Hệ thống không trả lời, Thời Lễ tiếp tục ép hỏi vài câu, nó mới hiện lên một chữ "ừm". Thời Lễ mày nhíu lại, sinh ra sự sợ hãi.
Nếu điều này là sự thật, vậy Thẩm Kinh Diễn muốn cô ký xuống là để làm gì? Thuốc điều hòa cơ thể phụ nữ? Đứa trẻ tám tuổi cũng không tin tưởng.
Thời Lễ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, lập tức sinh ra ý muốn bỏ chạy, nhưng giá trị thù hận của anh cũng không phải là giả, quả thật chỉ có 20%, tuy rằng chưa giảm xuống, nhưng chắc chắn cũng không đến mức muốn mạng của cô.
Thời Lễ bắt đầu giãy giụa, sau một lúc rối rắm bê máy tính xuống mở ra. Đại đa số bí mật đều được giấu trong máy tính, cô lần trước không tìm cẩn thận đã phải đi, lúc này nói cái gì cũng phải tìm ra tin tức hữu ích.
Máy tính bật lên, phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, chiếu lên mặt Thời Lễ có chút quỷ dị, trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại âm thanh con chuột di chuyển cùng bàn phím.
Hợp đồng tự nguyện viên.
Phần hợp đồng này không phải là cô, mà là Thẩm Kinh Diễn. Thời Lễ nhìn chữ ký của Thẩm Kinh Diễn, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, lại nhìn thời gian ký hợp đồng, đúng là sau giai đoạn kết thúc cải tạo lao động của anh, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao anh lại có thể trả hết nợ, còn có tiền học đại học.
Cô kiểm tra thông tin trước kia, tự nguyện viên vào những năm trước không lưu hành, cho nên giá ký hợp đồng khá cao, không giống như bây giờ nơi nơi đều có người bất chấp, Thẩm Kinh Diễn có được số tiền này, cũng đủ để trả nợ cùng đi học.
* * * Chỉ là cô không ngờ rằng, anh cũng từng là tự nguyện viên.
Thời điểm đóng, ngón tay Thời Lễ đều phát run, lại xem một tài liệu bên cạnh hợp đồng, đột nhiên cảm thấy rằng nó có thể giải thích nghi vấn của cô.
Thời Lễ nhìn chằm chằm vào tập tin, cuối cùng nhấn chuột mở ra.
Đây là một phần bổ sung cho hợp đồng tự nguyện, chủ yếu đề cập đến các thí nghiệm cụ thể của Thẩm Kinh Diễn, có rất nhiều điều khoản chuyên môn trên đó, Thời Lễ đọc vô cùng khó khăn, xem nửa ngày, mới hiểu được loại thí nghiệm Thẩm Kinh Diễn làm là phẫu thuật để kiểm soát cảm xúc, nếu thành công, có thể tùy ý khống chế cảm xúc chính mình, đây là một liệu pháp y tế để điều trị bệnh tâm thần.
Nhưng mà thí nghiệm đã thất bại, Thẩm Kinh Diễn mất đi hết cảm xúc cùng cảm tình của mình.
Nếu nói cách khác, giờ phút này anh không có cảm xúc bình thường của con người.. Khó trách bạn cùng phòng của anh nói, tất cả cảm xúc anh có đều là bắt chước.
Thời Lễ bình tĩnh nhìn màn hình, không nói nên lời.. Cho nên trong khoảng thời gian này khi anh đối mặt với cô, tất cả cảm xúc của anh đều là bắt chước từ người khác, còn trong trái tim lại là một khoảng lạnh băng.
Ngay lúc cô đang kinh ngạc, một tiếng thở dài nhàn nhạt từ trên rơi xuống: "Đã sớm nói với em, không nên tùy tiện vào phòng làm việc của anh rồi."
Editor: Q17