Edit: Giáp Thị thiên Thanh.
"Cái kia, phát sinh chuyện gì rồi sao?"
Hạ Như Phong bị tiếng vỗ tay bất thình lình làm cho hoảng sợ, sờ sờ mũi, lòng tràn đầy khó hiểu, nàng giống như không làm cái gì đi? Chuyện gì đã xảy ra với nhóm người này?
Nếu có người biết ý nghĩ trong lòng của nàng, đoán chừng sẽ trực tiếp lựa chọn đem nàng một cước đạp chết.
Còn không có làm cái gì? Trên đời này có người nào biến thái có thể giống như nàng, hoàn hảo thông qua khảo nghiệm chín tầng của Linh Sư viện chứ? Nàng quả thực chính là người đầu tiên từ xưa đến nay, lại còn không biết xấu hổ nói nàng không làm cái gì?
"Như Phong, chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi đã hoàn hảo thông qua khảo nghiệm sao? Chỉ có một mình ngươi là thông qua toàn bộ."
Lam Đồng giang tay, bất đắc dĩ lắc đầu, trong cặp mắt màu lam kia xen lẫn một chút ánh sáng mơ hồ.
"Một mình ta?" Hạ Như Phong sững sờ chớp chớp mắt, nàng quả thật không biết độ khó của khảo nghiệm, còn cho rằng cũng không quá khó để thông qua.
Lại không ngờ tới, chỉ có nàng mới hoàn hảo thông qua.
Cảm nhận được ánh mắt đố kỵ đến từ những người còn lại, Hạ Như Phong thở dài, thần sắc lại khôi phục thản nhiên, quay đầu nhìn về phía đám người Lam Đồng cười hỏi: "Các ngươi thì sao?"
"Ta, Liễu Vân Phi, Tiếu Nhiên và Lâm Bản Khanh miễn cưỡng qua ba tầng, xem như có thể tiến vào Linh Sư viện, những người khác đều không có đạt tới tiêu chuẩn."
Kết quả này, cũng ở trong dự đoán của Hạ Như Phong nên cũng không có biểu hiện ra cái gì kinh ngạc.
"Các ngươi sau này định làm như thế nào?" Ánh mắt Hạ Như nhìn những thất bại và nhàn nhạt lên tiếng.
Những người đó nhìn nhau, thời khắc đó, trong lòng mọi người đều hạ xuống một cái quyết tâm.
"Chúng ta vốn cũng không nghĩ tới chính mình có thể tiến vào Linh Sư viện, tới nơi này bất quá là vì trải qua nhiều chút kiến thức thôi, hiện tại, chúng ta đã đạt tới Linh Vương, có thể nộp đơn xin tốt nghiệp ở học viện, sau đó, chúng ta đều sẽ gia nhập Hạ gia."
Nghe vậy, Hạ Như Phong hơi hơi sửng sốt, không ngờ rằng, bọn họ cư nhiên làm ra quyết định này.
Đệ tử đứng đầu danh sách thì đều là thiên chi kiêu tử, lại như thế nào là hạng người bình thường? Nhân tài ở Đông Linh đại lục xuất hiện lớp lớp, bọn họ đã được định trước sẽ không dễ làm người khác chú ý, nhưng mà những người này cũng là đối tượng mà rất nhiều thế lực ở Tây Huyễn đại lục mượn sức.
Có bọn họ gia nhập, đối với Hạ gia mà nói, cũng không phải chuyện xấu.
"Tốt, ngoại công sẽ an bài tốt cho các ngươi." Hạ Như Phong nhẹ nhàng cười: "Chúng ta rời đi trước đi! Tối hôm nay sẽ làm tiệc tiễn đưa cho bọn họ, như thế nào?"
"Được, dù sao có thể tiến vào Linh Sư viện, thứ tự đối với ta cũng không phải cực kỳ để ý." Lam Đồng tao nhã cười cười, khảo nghiệm cuối cùng kết thúc, nàng cũng đã có thể nhẹ nhàng thở ra.
Hỏa trưởng lão nhìn bóng lưng Hạ Như Phong rời đi, nhíu nhíu mày, nhìn về phía Ngả trưởng lão và nói: "Ngươi xem nàng này như thế nào? Ta ngược lại là rất thưởng thức tâm tính không kiêu ngạo không nóng nảy của nàng, cho dù trở thành tồn tại được vạn người chú ý nhưng nàng vẫn là mặt không đổi sắc, người trẻ tuổi có thể làm được điểm ấy như nàng thì đã rất khó rồi."
"Hết thảy xem thi đấu bài danh ngày mai đi! Khảo nghiệm kia chỉ là một phương diện, ta muốn nhìn một chút xem thực lực của nàng như thế nào."
Ngả trưởng lão ngón tay gõ mặt bàn, mi tâm co rút nhanh, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó than nhẹ một tiếng, ttừ chỗ ngồi đứng lên, phẩy phẩy áo bào và liền rồi khỏi hội trường.
Những người còn lại đều lần lượt rời đi, chỉ là chuyện tình hôm nay việc là đủ để trở thành đề tài trọng tâm của trà dư tửu hậu.
Tên Hạ Như Phong, cũng đã định trước sẽ khai hỏa đầu tiên tại Đông vực.
"Đây là có chuyện gì?"
Đi vào phòng, phát hiện gì đó trong phòng đều bị ném ra ngoài, Lâm Bản Khanh biến sắc, sau đó lại gặp nam tử trung niên từ trong cửa chậm rì rì đi ra.
Hắn hai tay chống nạnh, dựa vào cửa, khóe miệng gợi lên một chút nụ cười trào phúng: "Ngày hôm qua các ngươi gặp may được thông qua, hôm nay các ngươi chắc chắn là thua không thể nghi ngờ, đồ vật này nọ ta đã giúp các ngươi chuẩn bị tốt, còn không nhanh cút đi!"
"Ngươi..."
Lâm Bản Khanh đưa ngón tay ra chỉ vào cái mũi nam tử trung niên, đang muốn tức giận thì một giọng nói nhàn nhạt chậm rãi bay tới bên tai: "Lâm Bản Khanh, cùng cẩu so đo là vũ nhục nhân cách, nếu hắn xem thường ngươi thì ngươi liền làm ra thành tích để cho hắn xem, như vậy với hắn mà nói mới là trả thù tốt nhất."
Nghe được lời nói của Hạ Như Phong, Lâm Bản Khanh lùi lại phía sau mấy bước, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên và cao ngạo nói: "Hừ, ngu ngốc, ngươi nghe kỹ cho ta, hiện tại ta đã thông qua khảo nghiệm, sau khi thi đấu bài danh xong thì ta chính là người Linh Sư viện, ngươi nhớ kỹ cho ta, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đến tìm ngươi tính sổ!"
"Cái gì?" Sắc mặt nam tử trung niên đột nhiên biến đổi, tầm mắt tàn nhẫn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Bản Khanh: "Các ngươi lại có thể thông qua rồi sao? Không nghĩ tới các ngươi lại gặp may đến loại trình độ này, bất quá như vậy thì như thế nào? Thi đấu ngày mai, sẽ làm cho các ngươi lộ nguyên hình, đến lúc đó, các vị trọng tài sẽ nhìn ra các ngươi không hề có tiềm lực, các ngươi hãy cứ chờ mà bị trục xuất đi."
"Phải không?" Lâm Bản Khanh nhếch môi, vẻ mặt khinh thường: "Chúng ta đây sẽ hảo hảo chờ xem."
"Hừ." Nam tử trung niên vung ống tay áo, sau cùng hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bản Khanh, cũng không quay đầu lại rồi rời đi.
"Mẹ kiếp." Sau khi hắn đi rồi, Lâm Bản Khanh một quyền đánh vào trên mặt tường, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó cho rằng chính mình là ai a? Chúng ta thiếu nợ hắn hay sao? Khắp nơi đều gây khó dễ cho chúng ta, nếu như vậy, ngày mai ta sẽ cho hắn biết thực lực của Lâm Bản Khanh ta, tức chết ta rồi!"
"Tốt lắm, ngươi liền bớt tức giận đi, đừng tìm một con chó giữ nhà mà so đo." Lam Đồng thở dài, cầm này nọ trên mặt đất và đi vào phòng.
Mọi người cũng lần lượt vào nhà, bởi vì những người còn lại phải rời khỏi vào tối nay, cho nên bọn họ đều là hiếm thấy không có tu luyện, mà là đều chuẩn bị tiệc tiễn đưa vào buổi tối.
Cuối cùng, đến mười người nhưng lưu lại chỉ có Hạ Như Phong và năm người.
Một đêm trôi qua lặng lẽ, ngày hôm sau trời vừa sáng, trên hội trường người liền kín hết chỗ, hội trường lúc này đã chuẩn bị thu xếp hơn hai mươi cái lôi đài, mà lôi đài lại được cách ly ra để phòng ngừa khi chiến đấu lại lỡ tay làm tổn thương người xem.
Không đến một lát, các tuyển thủ còn lại đều đã đến đầy đủ.
Hộ pháp áo bào trắng đem số thứ tự phát cho mọi người, chính mình dựa theo số thứ tự mà tiến vào lôi đài.
"Như Phong, ngươi là lôi đài mấy số?" Lam Đồng nhìn số thứ tự trong tay, chớp chớp mắt lam, tầm mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, dùng giọng nói ôn hòa hỏi.
Hạ Như Phong nhàn nhạt cười nhưng không có trả lời câu hỏi của nàng, thu hồi số thứ tự lôi đài và đi về phía lôi đài số ba.
Cùng lúc như thế, một người thân thể cường tráng khỏe mạnh, nam tử mặc trường bào bằng sợi đay đi về phía lôi đài giống với nàng.
"Ta tên là làm Hoàng Lân." Nam Tử ngẩng đầu lên, khoát đao (đao to) khiên ở trên vai, lông mày thô dài giương lên, khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì trong mắt xẹt qua khinh thường: "Ta biết ngươi, vận khí ngày hôm qua của ngươi không tệ, cư nhiên có thể hoàn hảo thông qua khảo nghiệm, nhưng mà, gặp phải Hoàng Lân ta thì vận may của ngươi liền dừng ở đây rồi."
Khoát đao giương lên, đầu đao bén nhọn chỉ về phía Hạ Như Phong, vẻ mặt Hoàng Lân không chút thay đổi nói.
Hạ Như Phong nhàn nhạt quét mắt về phía hắn, từ đầu tới cuối đều không có nói một câu, thậm chí ngay cả vũ khí đều không có lấy ra.
"Xuất vũ khí của ngươi ra, cùng ta chiến đấu đi!" Hoàng Lân cao ngạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Như Phong thờ ơ, lại nói: "Ta không thích chiếm tiện nghi của người khác."
"Không cần nói lời vô nghĩa, bắt đầu chiến đấu đi!" Hạ Như Phong có chút không kiên nhẫn, nàng cũng không cho rằng, đối phó với Hoàng Lân mà còn cần sử dụng vũ khí.
"Hừ, ngươi đã không muốn sử dụng vũ khí, vậy cũng không nên trách ta ăn hiếp ngươi, ta cũng sẽ không xem phân thượng ngươi là thiếu nữ mà đối ngươi thủ hạ lưu tình." Hoàng Lân thay đổi sắc mặt, lúc này nâng đao chém về phía thiếu nữ.
Nhóm quần chúng đều đứng ở phía ngoài lôi đài mà nhìn vào trận đấu ở bên trong, bọn họ cũng muốn nhìn một chút thực lực của Hạ Như Phong như thế nào.
Đối mặt với khí thế to lớn của Hoàng Lân thì Hạ Như Phong ngáp một cái, đưa chân mình ra, Hoàng Lân hoàn toàn không ngờ tới Hạ Như Phong lại ra ám chiêu, vì thế trước mắt bao người, Hoàng Lân thẳng tắp bị ngã xuống.
Mọi người đều khiếp sợ trừng lớn hai mắt, này... Đây là có chuyện gì, hắn như thế nào lại tự mình ngã sấp xuống rồi.
Mọi người chỉ chú ý chiến đấu mà chưa từng chú ý tới chi tiết, cho nên hoàn toàn không biết là Hạ Như Phong làm cho hắn vấp ngã.
"Ngạch, Hoàng Lân phải không? Hôm qua ngươi chưa ăn no sao? Ngay cả đứng đều đứng không vững?" Vẻ mặt Hạ Như Phong cũng kinh ngạc chớp chớp mắt, dường như thật thật cực kỳ kinh ngạc khi Hoàng Lân ngã sấp xuống như vậy.
Hoàng Lân từ trên mặt đất bò lên, vẻ mặt đỏ bừng, oán hận trừng mắt Hạ Như Phong đã hại chính mình xấu mặt.
"Xú nha đầu, ta muốn đánh ngươi rời khỏi sân." Hoàng Lân nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó giơ khoát đao lên, trong miệng rống to một tiếng: "Hổ trảm!"
"Ầm vang!"
Khoát đao giống như hóa thành một lưỡi dao sắc bén chém ra liên tiếp, nhất thời, tro bụi tràn ngập trong sân, hắn há miệng lớn thở dốc một hơi, khi hắn cho rằng một chiêu đó sẽ làm cho thiếu nữ bị trọng thương, thì một bóng dáng đỏ tươi xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Cái gì?"
Nhìn thấy một chiêu không thể đắc thủ, trong lòng Hoàng Lân đột nhiên cả kinh, lại vung khoát đao về phía thiếu nữ.
Hạ Như Phong cũng không nóng lòng đem hắn đuổi xuống đài, nàng nở nụ cười trên môi và chơi trò chơi mèo vờn chuột với Hoàng Lân, mâu quang thường thường nhìn về phía trận chiến của bọn Lam Đồng.
"Này, xú nha đầu, ngươi có phải hay không phải chỉ biết chạy tới chạy lui?" Hoàng Lân thấy mình luôn không có cách nào đánh trúng thiếu nữ, trong lòng không khỏi giận dữ nên rống to ra tiếng.
Lúc này, hắn đã sớm mệt mỏi thở hổn hển, linh lực trong cơ thể cũng không còn lại bao nhiêu, tuy hận nghiến răng nghiến lợi nhưng đối với nàng lại không hề có biện pháp, thật sự là tốc độ Hạ Như Phong quá mức quỷ dị.
Lam Đồng kết thúc chiến đấu, mặc dù cuối cùng là nàng thua nhưng không có chịu cái gì thương tổn, thấy vậy Hạ Như Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra và đem ánh mắt thu trở về.
"Trò chơi kết thúc."
Hạ Như Phong cũng không có sử dụng linh lực, chỉ là cực kỳ bình thường đưa chân ra đạp về phía Hoàng Lân. Hoàng Lân vừa mới dừng chân và mạnh mẽ thở gấp mấy hơi, không có chú ý tới nguy hiểm phía trước, chờ khi hắn ngẩng đầu lên thì một chân đã duỗi qua đây.
"Phanh!"
Bàn chân đạp đến trong ngực, Hoàng Lân nhất thời bay ra ngoài, ngửa đầu ngã xuống lôi đài, mặt ngã hướng lên trời và ngất xỉu.
Nhóm quần chúng nhìn Hoàng Lân rồi lại nhìn về phía một thân hồng y trên lôi đài, đều là vẻ mặt đầy kinh ngạc, hiển nhiên là chưa từng dự đoán được, tỷ thí của bọn họ lại là cái kết cục như thế này.
Không biết là nên nói Hoàng Lân xui xẻo, hay là thầm than vận khí của thiếu nữ.
Bởi vì đây cũng thật sự quá vận may đi, ngay cả một cước bình thường như vậy, liền đem Hoàng Lân đạp cho bay? Cho dù Hoàng Lân là đồ bỏ đi, nhưng cũng sẽ không bị một cước cũng không có thi triển linh lực đạp cho bay đi?
Vận khí của nàng lớn tới loại trình độ này, thật là khiến cho người khác đố kỵ.