Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 47: Người điên Chiến Cuồng Phong




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Thật xin lỗi, ta quyết định không gia nhập thế lực gì cả." Hạ Như Phong hờ hững ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, cũng không để uy hiếp của Hắc Mân Côi ở trong lòng.

Khuôn mặt tươi cười của Hắc Mân Côi từ từ thu lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, khóe miệng cong lên cười lạnh: "Chỉ sợ, đây không phải do ngươi."

"Thì ra, đệ tử hạch tâm giàu có nổi danh trong viện Linh Sư lại có đức hạnh như thế, ta không muốn gia nhập thế lực của các ngươi, các ngươi lại muốn cưỡng ép sao? Như thế ta chỉ có thể nói, ta rất thất vọng với viện Linh Sư." Hạ Như Phong lắc đầu, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn về phía Hắc Mân Côi, bên trong biện ra một tia châm chọc.

"Ngươi không muốn gia nhập, cũng không phải là không thể được, chỉ cần ngươi có thể đánh bại đầu lĩnh của từng thế lực, ngươi có thể giành được tự do, nhưng đây căn bản là không thể, đầu lĩnh của từng thế lực thấp nhất cũng là Linh Tôn thất cấp, với thực lực vừa mới tiến vào viện của ngươi, không thể khiêu chiến với bọn họ, cho nên ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn chọn một thế lực để gia nhập." Vẻ mặt của Hắc Mân Côi trầm xuống, hai mắt âm trầm nhìn về phía Hạ Như Phong, lạnh lùng nói.

"A, một khi đã như vậy, vậy thì chiến thôi!" Hạ Như Phong chớp mắt, ánh mắt không sợ hãi nhìn Hắc Mân Côi.

Hắc Mân Côi sửng sốt một chút, nàng hiển nhiên không thể tin được lỗ tai của mình.

Chẳng lẽ nàng ta không nghe rõ ràng lời nàng nói sao? Phải biết rằng, nàng đối mặt thấp nhất cũng là Linh Tôn thất cấp, huống chi nội viện nhiều bang phái như vậy, nàng lại có dũng khí khiêu chiến nhiều thiên tài như vậy?

Thì ra, nữ tử này là kẻ ngốc.

Hắc Mân Côi tiếc hận thở dài, đáng tiếc một nữ tử thiên tài như vậy, lại là một kẻ ngu ngốc, bằng không sẽ không làm ra quyết định như vậy.

"Nếu ngươi đã ra quyết định này, vậy ta chỉ có thể phụng bồi, lập tức ra tay, ta sẽ không lưu tình." Hắc Mân Côi thở dài, ánh mắt nhìn về phía nam tử bang Hổ Long kia, nói: "Chu Thiên, đại chiến này để cho ta lên trước."

Chu Thiên trầm mặc trong giây lát, lui về sau hai bước, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: "Hắc Mân Côi, chuyện chiến đấu, ngươi hãy đến trước đi, ta cũng không muốn ra tay với một mỹ nữ."

Hắc Mân Côi khinh bỉ nhìn Chu Thiên, rồi mới đưa ánh mắt nhìn Hạ Như Phong, nhất thời, quanh người của nàng hiện lên một cỗ chiến ý.

"Lam Phong, phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Đi, chúng ta đi nhìn xem."

Ngay vào lúc này, một giọng nói thô cuồng bỗng nhiên truyền đến, giọng nói này chứa một tia nam tính khàn khàn, khiến cho mọi người nhìn về phía trước.

Chỉ thấy nam tử bên phải, bạch y tiêu sái, khuôn mặt tuấn tú tươi cười ôn nhu, mắt như sao sáng, sáng rực rỡ, ngũ quan nam tử tinh xảo hoàn mỹ, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho người ta muốn nhìn cũng không được, nhất là một thân khí chất ôn nhu như nước của hắn kia, không nhịn được mục đích bản thân đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Mà người nọ bên cạnh hắn, lại là loại hình hoàn toàn khác với hắn.

Nam tử mặc một áo bào rộng thùng thình, áo bào đi lại tung bay lên, đại đao trong tay hắn đặt ở trên vai dày rộng, mà đôi mắt của hắn kia đảo qua mọi người xung quanh, khóe miệng nở nụ cười hứng thú.

Nam nhân này khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan như đao khắc cương nghị kiên cường, khuôn mặt thô có một vết sẹo, vết sẹo kia cũng không hiện cảm giác dữ tợn, ngược lại như người cảnh đẹp ý vui.

"Là yêu nghiệt Lam Phong và người điên Chiến Cuồng Phong, sao hai người bọn họ lại đến đây?"

"Không phải Chiến Cuồng Phong đang ở Tĩnh U Cốc tu luyện sao? Sao hắn lại đi ra, cái này xong rồi, không biết lại có ai gặp họa nữa."

Chiến Cuồng Phong cảm nhận được mọi người chú ý, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười tinh quang, nhún vai, nói: "Các ngươi tiếp tục, nên làm gì thì làm, đừng để ý chúng ta."

Sau đó hắn kéo Lam Phong đi đến một bên, hưng trí bừng bừng nhìn trận phân tranh trước mặt này.

Lam Phong bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, hai mắt nhìn về phía Hạ Như Phong trong sân, hơi hiện lên kinh ngạc, sau đó trong đôi mắt kia tràn đầy ý cười.

"Tiểu muội muội, ngươi phải chú ý, nếu ta chiến đấu, sẽ xuất toàn lực." Hắc Mân Côi khẽ cười, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, bạt kiếm nơi tay, thân mình nhảy lên, kiếm trong tay thiên biến vạn hóa, từng chiêu chứa tia sắc bén. Nàng không có hạ sát thủ, chỉ định dùng chiêu này, trừ đi tất cả đường lui của nàng.

Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn kiếm phong màu xanh kia, khuôn mặt tuyệt mỹ không có biểu tình, ở lúc kiếm phong đến trước mặt, cơ thể chợt lóe biến mất ở tại chỗ, mà chỗ bóng dáng nàng hiện lên, để lại một tia chớp màu tím.

"Bộ pháp linh kỹ thật quỷ dị." Hắc Mân Côi ô hít sâu vào một hơi, sau đó lui lại mấy bước, rốt cuộc vẻ mặt cũng chứa một chút ngưng trọng: "Là ta xem thường ngươi , nhưng ngươi cũng chỉ đến đây thôi."

Nhưng lúc Hạ Như Phong sử dụng Mị ảnh Tiên Tung, nhất định đã bại lộ cấp bậc của nàng ra rồi.

"Linh Tôn lục cấp? Nha đầu kia là yêu nghiệt đến từ địa phương nào?" Chiến Cuồng Phong sững sờ chớp mắt, khóe miệng nở nụ cười hứng thú: "Thú vị, rất thú vị, Lam Phong, thiên phú của nha đầu kia, cũng không kém hơn ngươi, có lẽ còn hơn một chút, xem ra viện Linh Sư chúng ta, lại xuất hiện một yêu nghiệt thứ hai như ngươi."

Hơn hai mươi Linh Tôn lục cấp, chậc chậc, bực thiên phú này cũng quá chấn động rồi, dù sao hắn cũng thấy tự ti.

Tuy thực lực bây giờ của nha đầu kia không bằng mình, nhưng hắn tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày nàng có thể vượt qua hắn.

"Vạn Kiếm Quy Tông!"

Hắc Mân Côi ném kiếm lên trời không, nhất thời, trường kiếm chói sáng vạn trượng, mà theo lời nói của nàng hạ xuống, kiếm như lôi điện, đột nhiên bay vụt đi.

Sau khi sử dụng xong chiêu này, Hắc Mân Côi yêu kiều thở hổn hển, trán đầy đầy mồ hôi, áo bào đen dán chặt vào thân thể, vây lấy thân thể hoàn mỹ mềm mại kia.

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía trường kiếm khí thế rào rạt bay đến, rút mạnh trường côn buộc ở sau lưng ra, xung quanh trường côn hiện ra hỏa diễm màu đỏ, lúc xẹt qua phía chân trời, hỏa diễm trên gậy như nhuộm khắp trời thành màu đỏ.

"Ầm ầm!"

Trong nháy mắt, một lực lượng cường đại tỏa ra, cuồng phong nổi lên, nhấc lên một trận tro bụi, Hạ Như Phong đứng lặng ở trong cuồng phong, áo bào tung bay, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn kiếm bị mình chặn.

Mọi người đều kinh ngạc dừng ở trước mặt hết thảy, tựa hồ còn không thể tin được đôi mắt của mình... Hạ Như Phong thu trường côn lại, lạnh nhạt xoay người, nhẹ nhàng bỏ lại một câu nói: "Ngươi thua."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều là nghi hoặc. Hắc Mân Côi có vẻ còn chưa thua, vì sao nàng lại nói là nàng ta thua?

"Bốp!" Ngay tại lúc này, chuôi kiếm đứng lặng ở trong không khí, phát ra một tiếng keng, đứt làm hai đoạn, từ không trung rơi xuống.

"Đây. . . kiếm của Hắc Mân Côi, vững chắc mà không thể phá, lại bị gậy của nàng đánh gãy? Chẳng lẽ gậy của nàng là thần binh lợi khí gì đó?"

Lúc này mọi người đều bị thực lực nàng thi triển ra rung động, nàng rõ ràng là người mới, sao lại có được lực lượng cường hãn như vậy? Khi nào thì viện Linh Sư tuyển được loại biến thái này. 

Mà Hắc Mân Côi mất đi vũ khí, so tiếp cũng không có ý nghĩa, bởi vì nàng nhất định không phải là đối thủ của Hạ Như Phong.

Như nhớ đến cái gì, Hạ Như Phong quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Chu Thiên, nhíu mày: "Ngươi định tỷ thí với ta sao?"

Chu Thiên trầm mặc không nói, thực lực của hắn và Hắc Mân Côi không khác nhau lắm, nếu Hắc Mân Côi không phải là đối thủ của nàng, mình khẳng định cũng không đánh lại nàng.

"Ha ha, vị cô nương này, nếu ngươi muốn đánh nhau, ta đến phụng bồi thế nào?" Chiến Cuồng Phong cười lớn hai tiếng, từ trong đám người đi ra, đại đao vác ở trên vai, vẻ mặt hưng trí bừng bừng nói: "Yên tâm, năng lực của ta mạnh hơn ngu ngốc kia, ta nhất định có thể thỏa mãn ngươi."

Nói xong, liếm môi dưới, toàn thân đều nhiệt huyết sôi trào.

Hạ Như Phong nhìn Chiến Cuồng Phong, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Ta mệt rồi." Như một chậu nước lạnh hất lên trên đầu Chiến Cuồng Phong, vẻ mặt của hắn chán nản nói: "Không phải chứ? Ngươi mới đánh một trận mà thôi, sao lại mệt mỏi được? Ta nói, ngươi không phải đang lo lắng gì chứ? Yên tâm, chúng ta chỉ là luận bàn mà thôi, ta sẽ không hạ nặng tay." Nàng quả thật không mệt, chỉ là không nhấc lên hứng thú gì với nam nhân này mà thôi, bởi vì thực lực của hắn còn không có tư cách để cho nàng nhấc lên hứng thú.

"Cuồng Phong." Lam Phong nhướng mày, đi đến bên cạnh Chiến Cuồng Phong, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, trong hai mắt ẩn chứa tia ôn hòa: "Hắn là bằng hữu Chiến Cuồng Phong của ta, là người điên tu luyện chiến đấu, vừa rồi thực lực của ngươi khiến cho hắn hứng thú, hắn mới muốn tỷ thí với ngươi, hy vọng ngươi đừng trách móc."

Hạ Như Phong cười nhàn nhạt, lắc đầu: "Không sao."

"Đúng rồi." Lam Phong bỗng nhiên chuyển ánh mắt về phía mọi người xung quanh, nói: "Nàng là người Lam Phong ta che chở, ta không hy vọng có người đánh chủ ý vào nàng nữa, nếu không chắc chắn sẽ phải bị Lam Phong ta mãnh liệt trả thù."

Giọng nói của nam tử ôn hòa trước sau như một, nhưng bên trong phát ra uy hiếp xông thẳng vào lòng người, khiến cho mọi người cùng nhau run rẩy.

Hạ Như Phong kinh ngạc nhìn Lam Phong, thật là không rõ ràng, vì sao hắn muốn che chở mình, bởi vì hai người đến từ cùng mảnh đại lục?

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của nàng, ánh mắt Lam Phong nhìn qua, khóe miệng cong lên cười ôn nhu, ngay cả trong đôi mắt kia cũng đầy ý cười.

"Các vị đều giải tán đi! Nơi này không có trò gì hay để nhìn." Lam Phong ngẩng đầu lên, hơi cười với mọi người, nhẹ giọng nói.

Nghe thấy lời nói của hắn, mọi người cũng không dám ở lại, trực tiếp lập tức giải tán, vì thế khắp ngã tư đường, chỉ để lại ba người Hạ Như Phong, Lam Phong và Chiến Cuồng Phong.

"Ta nghe Hỏa trưởng lão nói, ngươi là một luyện dược sư?" Lam Phong cong khóe môi lên, hai tay đặt ở sau lưng, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong sửng sốt một chút, lại vẫn gật đầu.

"Vậy thì tốt quá, đoạn thời gian trước, chúng ta ở Tĩnh U Cốc phát hiện một mảnh dược lâm, bên trong có rất nhiều dược liệu quý hiếm, đáng tiếc ta với cuồng Phong đều không phải là luyện dược sư, chỉ sợ sẽ làm hỏng rồi dược tính của dược liệu, cho nên không biết ngươi có thời gian không, đến dược lâm với chúng ta?"

"Các ngươi đã không phải luyện dược sư, cần dược liệu này, có gì tác dụng?" Hạ Như Phong nhướng mày, không hiểu hỏi.

"Ha ha..." Lam Phong cười khẽ một tiếng, bạch y ở trong gió khẽ bay, khuôn mặt tuấn mỹ chứa vẻ ôn hòa: "Những dược liệu đó, tự nhiên không có tác dụng với ta, tất cả đều thuộc về ngươi, là do ta muốn thông qua mảnh dược lâm này, nếu như để cho sư phụ của ta biết, ta hủy hoại nhũng dược liệu trân quý đó, phỏng chừng sẽ lột da hủy xương ta."

Nói đến đây, Lam Phong trừng mắt nhìn, khuôn mặt cong lên một nụ cười trêu tức.

"Được rồi..." Hạ Như Phong gật đầu, những dược liệu đó, quả thật là hấp dẫn đến nàng.

"Chúng ta đây xuất phát đi Tĩnh U Cốc."

Tĩnh U Cốc là chỗ tu luyện của đệ tử viện Linh Sư, mà đi thông qua đại môn Tĩnh U Cốc có vài chỗ.

Mảnh địa phương này không chia giới hạn, cho dù là ngoại môn, nội môn, hay là đệ tử hạch tâm, đều có thể tiến vào bên trong rèn luyện.

Nhưng đệ tử ngoại môn và nội môn đệ tử chỉ có thể ngây ngốc ở ngoài, nếu vượt qua phạm vi này sẽ dẫn đến nguy hiểm, đệ tử hạch tâm mới có thể đi vào trong, về phần chỗ sâu ở trong chỉ có trưởng lão mới có thể đến.

"Ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi đến từ thế lực nào của Tây Huyễn đại lục." Lam Phong hơi cười, ánh mắt nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, hỏi: "Ta muốn biết, là người thế lực nào, có thể bồi dưỡng ra nhân vật yêu nghiệt như vậy."

"Học viện Linh Phong." Hạ Như Phong nâng mắt nhìn mặt trời chói mắt, lạnh nhạt trả một câu.

"Học viện Linh Phong?" Trong mắt Lam Phong xẹt qua một chút kinh ngạc, vẻ mặt của hắn không khỏi kích động lên: "Ngươi thật sự đến từ học viện Linh Phong?"

Hạ Như Phong có chút không hiểu quay ánh mắt lại, nhìn về phía vẻ mặt kích động của Lam Phong, nhún vai, nói: "Ừ, hàng thật giá thật, viện trưởng học viện Linh Phong là sư phụ của ta."

"Cái gì?" Lam Phong cả kinh trừng lớn hai mắt, hắn luôn ôn nhu tao nhã, nhưng cũng sẽ lộ ra biểu tình như vậy: "Ngươi là đệ tử của Thu Phong sư huynh?"

Lần này, đến phiên Hạ Như Phong kinh ngạc, nàng nhíu mày, vẻ mặt không hiểu: "Sư huynh?"

"Chẳng lẽ Thu Phong sư huynh không nói cho ngươi sao? Sư phụ của ta, Doãn trưởng lão của viện Linh Sư, chính là sư phụ của ông ấy, như thế tính ra, ta còn phải là sư thúc của ngươi." Lam Phong thu kinh ngạc trong mắt lại, lại khôi phục hình tượng lúc đầu, sau đó khẽ nhíu mày, nói: "Không đúng, lấy thiên phú yếu kém như vậy của Thu Phong sư huynh, không nên có đệ tử yêu nghiệt như ngươi này."

Như nhớ đến Thu Phong ở Tây Huyễn đại lục xa xôi, Lam Phong thở dài một hơi: "Từ khi theo sư phụ đến viện Linh Sư, cũng chưa gặp sư huynh bao giờ, mấy năm qua, không biết ông ấy thế nào ..."

Hạ Như Phong hơi cười, giọng nói như mang theo hoài niệm: "Sư phụ ông cũng không thích đổi giặt y phục, vẫn mặc y phục trắng lôi thôi, thích nhốt mình ở trong phòng Tiểu Mộc của ông kia, thời điểm luyện dược không thích người khác quấy rầy, tính khí rất nóng nảy, nhưng sư phụ ông là một người bao che khuyết điểm siêu cấp, biết ông ta cũng không hối hận."

"Ông vẫn... Cái gì cũng chưa thay đổi." Lam Phong lắc đầu, khóe miệng cong lên cười nhu hòa: "Tuy Thu Phong sư huynh tuổi đã lớn, hoàn toàn có thể làm gia gia của ta, nhưng cá tính của sư huynh lại quá mức mạnh mẽ, là người chưa bao giờ thích ăn mệt, lại không giảng đạo lý."

Hai người nhìn nhau cười, tự nhiên sinh ra một loại ăn ý.

Chiến Cuồng Phong ai oán nhìn bóng dáng hai người vừa nói vừa cười, bỗng nhiên cảm thấy, mình đã bị quên lãng rồi...

Trong bất tri bất giác, đã đến mảnh dược lâm theo như lời của Lam Phong, nhưng mà một bóng dáng trong rừng kia, bất tri bất giác hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Là nàng, Tạ Lộ Na." Lam Phong nhíu mày, khuôn mặt dần hiện ra một vẻ không kiên nhẫn và chán ghét.

Hạ Như Phong hơi sửng sốt, nàng chưa bao giờ thấy Lam Phong lộ ra vẻ mặt như vậy, hơn nữa bây giờ nàng rất mẫn cảm với dòng họ Tạ này.

"Nàng là người Tạ gia, tôn nữ ruột của Tạ Tranh trưởng lão, ta từng nghe nói, ngươi ở ba năm trước từng giết Tạ Đình, nàng chính là tỷ tỷ ruột của Tạ Đình, hơn nữa, Lâm Gia La cũng là thủ hạ của nàng, cho nên ngươi và nàng trong lúc đó đã kết thù rất lớn." Lam Phong cong môi cười, trong lòng thật không có bao nhiêu lo lắng, hắn không thừa nhận vì, có mình ở đây, Tạ Lộ Na dám can đảm tổn thương nàng.

Cho dù thế nào, nàng cũng là sư điệt của mình, tuyệt đối sẽ không để nàng bị ăn hiếp.

"Lam Phong, ngươi đã mấy giờ chưa nói." Hai tay hoàn ngực, Chiến Cuồng Phong đi lên, khóe miệng tươi cười hàm chứa một chút nghiền ngẫm: "Tạ Lộ Na có phải là người ái mộ ngươi, thậm chí phát ngôn bừa bãi nói ngươi là nam nhân của nàng, nếu ai dám cướp nàng sẽ giết người đó, chậc chậc, sức quyến rũ của Lam Phong ngươi thật là lớn."

Khuôn mặt tươi cười của Lam Phong từ từ thu lại, hai mắt nhìn về phía Chiến Cuồng Phong, sau đó, bờ môi lại cong lên tươi cười: "Chiến Cuồng Phong, muốn cần ta và ngươi thao luyện một chút không?"

Nghe vậy, sắc mặt của Chiến Cuồng Phong đại biến, như lâm đại địch, bước chân lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Là do ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi muốn làm thôi? Ta chết cũng không muốn đánh nhau với ngươi."

Hắn có thể vĩnh viễn không quên, hình dạng bị hắn ngược đãi lúc lần đầu tiên hắn khiêu chiến với Lam Phong, lúc trước hắn đã từng thề, cuộc đời này không bao giờ chiến đấu với hắn nữa. 

"Tạ Lộ Na là luyện dược sư, không ngờ nàng cũng phát hiện ra mảnh dược lâm này." Lam Phong khẽ thở dài, hai mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, ôn nhu cười: "Như Phong, ngươi muốn những dược liệu đó sao? Nếu ngươi muốn, ta sẽ đoạt đến cho ngươi, coi như là lễ gặp mặt đưa cho sư điệt."

Cũng đúng lúc này, Tạ Lộ Na phát hiện Lam Phong cách đó không xa, khuôn mặt hiện lên mừng như điên, vội vàng thả dược liệu trong tay xuống, chạy về phía Lam Phong.

"Lam Phong, sao ngươi đến đây? Vì sao không nói với ta một tiếng, bằng không chúng ta là có thể kết bạn đến." Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Lộ Na hiện lên một chút đỏ ửng, ánh mắt thấy Hạ Như Phong đứng ở bên cạnh Lam Phong, nhướng mày, ánh mắt mang theo một tia địch ý: "Ngươi là ai?"

"Nàng là bằng hữu của ta, mảnh dược lâm này là ta phát hiện trước, ta muốn đưa nó cho nàng..." Không đợi Hạ Như Phong nói chuyện, Lam Phong đã thay nàng trả lời.

Lúc đối mặt với Tạ Lộ Na, hắn thu khuôn mặt ôn nhu cười lại, trong mắt rõ ràng có chút chán ghét.

"Nàng cũng muốn dược lâm?" Tạ Lộ Na hơi ngẩn ra, nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường, tùy tay bỏ ra một thẻ, nói: "Trong thẻ này, có mấy ngàn linh tệ, đủ để mua mảnh dược lâm này, ngươi vì dược lâm không phải là vì bán sao? Ta đã cho ngươi, ngươi không cần tranh với ta, những dược liệu đó qua tay ngươi, dược tính khẳng định sẽ bị phá hư, như vậy thì rất đáng tiếc."