Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 43: Chia ly




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Phía chân trời, hai tay nam tử thanh sam đặt ở sau lưng, đón gió mà đứng, khuôn mặt anh tuấn có chút nho nhã, đôi mắt đen như ánh sao đêm sáng ngời, ánh mắt của hắn lạnh nhạt đảo qua Thánh Nhược Lan, cuối cùng dừng lại ở trên khuôn mặt kích động không thôi của Hồ lão đại và Hồ lão tam, nhẹ giọng nói: "Đại ca, tam đệ, lâu rồi không gặp."

Nhất thời, ánh mắt mọi người xẹt qua huynh đệ Hồ gia, lúc nhìn thấy nam tử nho nhã trên trời cao, lúc này mới trợn tròn mắt lên.

Bọn họ lại là huynh đệ? Này con mẹ nó cũng quá khéo đi? Chỉ là bộ dạng còn có chút một trời một vực.

"Đại hồ tử, tiểu hồ tử, hắn chính là nhị hồ tử sao?" Tiểu Bạch nhíu mày, hai tay ôm ngực, đôi mắt trong veo như nước to tò mò nhìn chăm chú vào nam tử trên trời cao: "Bộ dạng của các ngươi cũng rất không giống, chẳng lẽ nó cũng là gấu hổ sao?"

"Nhị hồ tử? Ha ha." Hồ lão đại nháy mắt một cái, ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, sau đó cảm nhận được ánh mắt trên trời nhìn xuống, vội vàng thu nụ cười lại, nhưng bởi vì nín cười rất vất vả, thân thể cường tráng không khỏi run rẩy.

Trong mắt nam tử thanh sam chứa ý cười nho nhã, có mấy phần pha chút hương vị thư sinh, nhưng mà một thư sinh như thế này, vừa rồi mạnh mẽ bức lui Thánh Nhược Lan tăng thực lực lên.

"Tiểu tử gia tộc Bạch Hổ kia, ngươi có thể gọi ta là Hồ thúc thúc, hoặc là Hồ Nhai thúc thúc, bằng không gọi ta là nhị thúc cũng được."

Tiểu Bạch đảo cặp mắt trắng dã, sau đó chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười âm hiểm: "Muốn làm thúc thúc ta cũng không phải là không thể, vừa rồi những người đó ăn hiếp Tà lão đại của ta, còn ăn hiếp mỹ nhân tỷ tỷ của ta, ngươi giúp chúng ta trút cơn giận, ta sẽ nhận thức thúc thúc là ngươi này."

Ánh mắt của Hồ Nhai lạnh nhạt nhìn về phía Thánh Nhược Lan, cong khóe môi một cái: "Ta có thể giúp ngươi hạ thực lực của bà ta trở lại ban đầu, về phần mạng của bà ta, chắc không nên từ ta đến thu."

Dứt lời, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Thánh Nhược Lan, hắn vươn tay chỉ, khẽ chỉ về phía bà ta một cái, ngay lập tức tháy một tia sáng bắn thẳng vào trong ngực Thánh Nhược Lan.

Thánh Nhược Lan tránh không kịp, tia sáng nhập vào trong cơ thể của bà ta, trong nháy mắt, khí thế căng trướng của bà ta lại khôi phục như cũ. Thân thể mềm mại run lên, Thánh Nhược Lan kinh hoảng nâng hai tròng mắt lên, ánh mắt kinh sợ nhìn về nam tử thanh sam nho nhã phía trên bầu trời.

"May mắn, chủ nhân cho vật này còn dùng được." Hồ Nhai lắc đầu, khóe miệng khẽ cong lên: "Ngươi đen đủi cũng xứng đáng, bị ta gặp người của ngươi ăn hiếp huynh đệ ta."

"Nhai!" Ngay lúc này, một bóng dáng chậm rãi như một cơn gió xuất hiện ở bên cạnh Hồ Nhai.

Chỉ thấy người đến mặc trang phục màu đen, khuôn mặt anh tuấn, tay cầm trường kiếm, ánh mắt có một cỗ khí phách bễ nghễ thiên hạ, coi như chúng sinh đều chỉ xứng nhìn lên hắn.

Mạnh, nam nhân này rất mạnh, là mạnh không thể địch nổi.

"Là Phong Thánh Giả, hắn lại là Phong Thánh GIả, vì sao Phong Thánh Giả lại xuất hiện ở đây?"

Nhận ra thân phận của nam tử, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hắn, ngay cả Thánh Nhược Lan cũng mất đi dũng khí chiến đấu.

Chiến đấu với thánh giả, vậy có gì khác muốn chết?

"Nhai, chúng ta nên xuất phát thôi, ma chiến lần này sắp bắt đầu, chúng ta phải đuổi đến Tây Vực trước." Nam tử cau mày, ánh mắt nhìn về phía Hồ Nhai, nói.

"Vâng, chủ nhân." Hồ Nhai ôm nắm đấm, lập tức xoay người nhìn Hồ lão đại và Hồ lão tam, khẽ cười: "Đại ca, tam đệ, chúng ta hữu duyên gặp lại, lão nhị ta cáo từ trước."

Dứt lời, cũng không quay đầu lại theo nam tử rời đi, không biết là có phải ảo giác hay không, Hạ Như Phong cảm giác ở trước khi nam tử rời khỏi, dùng ánh mắt nhìn lướt qua mình.

"Cung chủ Thánh Cung?" Hạ Như Phong thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nhìn về phía Thánh Nhược Lan: "Trận chiến vừa rồi tiếp tục thế nào?"

Thánh Nhược Lan cắn chặt môi, khuôn mặt trắng bệch vô sắc, một chiêu vừa rồi của Hồ Nhai kia làm cho thực lực của bà trở lại ban đầu, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn, Thánh Nhược Lan bà cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.

"Ngươi có chiêu số gì, thì hãy lấy ra đi!" Ánh mắt caủa Thánh Nhược Lan lộ ra lãnh ý, sắc mặt trắng bệch dần phục hồi như cũ, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.

"Ngươi đã nói như vậy, sao ta có thể không thỏa mãn ngươi?" Hạ Như Phong cong môi nhàn nhạt, lạnh lùng nói.

Chiêu số còn lại, đều không thể giết Thánh Nhược Lan, xem ra, chỉ có thể dùng một chiêu kia, Ngũ Hành Luân Diệt là chiêu số cường hãn nhất của mình, nhưng mà từ sau khi có được Ám Linh và Thủy Linh, đã dung hợp thành linh cường đại nhất.

Cho nên lần này, nàng tính sử dụng chính là chiêu này.

"Ngũ Hành Luân Diệt!"

Hạ Như Phong hét lớn một tiếng, theo tiếng quát, quanh người đột nhiên xuất hiện một vệt Ngũ Hành Phong Bạo.

Phong bạo có năm màu sắc, đỏ cực nóng, xanh sóng lớn mãnh liệt, xanh lá ôn hòa, xám vừa dày vừa nặng, vàng sắc bén. . .

Năm loại dung hợp vào nhau, ngay lập tức sinh ra một cỗ năng lượng gió lốc thật lớn.

Thánh Nhược Lan quá sợ hãi, bà có thể cảm nhận được, trong Ngũ Hành Phong Bạo ẩn chứa năng lượng cường đại. Ngay lúc bà muốn lùi về phía sau, không biết từ khi nào Dạ Thiên Tà đã đến sau cơ thể của bà ta, tay cầm liêm đao màu đen, như tu la chặn đường lui của bà ta.

"Tránh ra cho ta!" Giơ kiếm trong tay lên, đâm về phía cổ họng của Dạ Thiên Tà, một chiêu mang theo sát khí, xuống tay cũng không lưu tình.

Dạ Thiên Tà xoay cổ một cái, liêm đao trong tay khẽ hất, chặn kiếm của Thánh Nhược Lan, ngay ở trong một cái hít thở, Ngũ Hành Phong Bạo đã thổi quét đến, cuốn toàn bộ cơ thể của bà ta vào.

"Không, ta không muốn chết!"

Trong Ngũ Hành Phong Bạo, truyền đến giọng nói hoảng sợ của Thánh Nhược Lan.

Đáng tiếc, kết quả của bà ta ở mười mấy năm trước cũng đã định. Nếu không phải Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà công kích phía trước, tiêu hao rất nhiều sức lực của bà, vừa lên đã dùng Ngũ Hành Luân Diệt mà nói, chỉ sợ còn không có khinh địch tru sát nàng như vậy.

Nửa ngày sau, gió lốc dần tán đi, thi thể không trọn vẹn của Thánh Nhược Lan đập vào trong mắt mọi người, Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, nói: "Hồ lão đại, Hồ lão tam, các ngươi đều giết hết người Thánh Cung đi, hôm nay ta muốn Thánh Cung, một người cũng không giữ! Về phần những tân khách đó. . ."

Ánh mắt của Hạ Như Phong phóng đến trên người đám lai khách tránh ở tòa nhà kia, đang nói nhất thời thu lại.

"Đại nhân, ta là vô tội, xin ngươi tha cho ta đi, để cho ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được."

Vì sinh tồn, tất cả mọi người đều quỳ xuống, tư thế cúi thấp, cầu xin nói.

Nhìn bọn họ một cái, Hạ Như Phong lắc đầu, nhóm người này cũng không thuộc về Thánh Cung, chỉ là một đám đồ đệ rất sợ chết mà thôi, ngược lại cũng không cần phải làm khó bọn họ.

"Tà, nơi này giao cho bọn họ là đủ rồi, chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong quay đầu sang, khuôn mặt nhu hòa lại, đôi mắt đen thâm trầm nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, giọng nói như gió mát.

Dạ Thiên Tà cười tà mị, mắt tím nhìn về phía thi thể của Thánh Nhược Lan, thở dài, thù lớn đã báo, tất cả mọi chuyện cũng đã kết thúc... Một ngày này, hắn đã đợi lâu lắm rồi, sau khi báo thù, hắn cũng không biết cảm xúc trong lòng rốt cuộc là như thế nào.

Thánh sơn dưới đường núi, hai bóng dáng sóng vai mà đi, chỉ thấy trong đó nữ tử khuôn mặt tuyệt sắc, y phục đỏ bao vây lấy cơ thể hoàn mỹ, sau lưng treo một trường côn như lửa, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhu hòa. Mà nam tử bên cạnh nàng, tuấn mỹ tà mị, khí chất lười biếng, lúc mắt tím nhìn nữ tử, có một chút ôn nhu nồng đậm.

"Tà, sau khi Thánh Cung diệt vong, chàng định làm gì?" Ngón tay của Hạ Như Phong vuốt cằm, ánh mắt khẽ đặt ở trên người nam tử, nhẹ giọng hỏi.

Nghe vậy, Dạ Thiên Tà dừng chân lại, tay ôm ngực dần buông ra, mắt tím xẹt qua một tia không nỡ, cuối cùng hắn vẫn mở miệng nói: "Ta định... Trở lại Tây Huyễn đại lục. . ."

Bước chân của Hạ Như Phong cũng không nhịn được dừng lại, quay lại nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của nam Tử, kinh ngạc nhíu mày: "Trở về? Vì sao?"

"Bởi vì…” Ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn về phía ánh nắng chiều trải rộng khắp trời không, khóe môi cong lên nhu hòa, thật lâu sau mới thu ánh mắt lại, mắt tím thâm tình nhìn Hạ Như Phong: "Như Phong, con đường sau này nàng còn phải đi càng xa, mà nàng gặp phải kẻ địch sẽ càng ngày càng mạnh, cho nên, ta đi bảo vệ ngươi thân cho nàng, để nàng không hề lo lắng mà chiến đấu." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đen hiện ra tia cảm động, nàng hơi cười: "Tà, cảm ơn." Nàng cảm động, không phải câu Tà vừa nói, mà là Tà thật sự hiểu biết con người của nàng.

Với tính cách không chịu thiệt lại bao che khuyết điểm của nàng, khẳng định dễ dàng kết thù với người khác, nhưng nếu có người không phải là đối thủ của nàng, thì sẽ tìm những người thân của nàng để tổn thương, mà người thân vĩnh viễn là điều nàng lo lắng nhất, quyết định của Dạ Thiên Tà, có thể để cho nàng không hề lo lắng mà chiến đấu với người ta. Nàng tin tưởng, Tà có thực lực kia, thay nàng bảo vệ tốt người thân của nàng.

"Như Phong, giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn sao? Nhưng, nếu nàng thật sự muốn cảm ơn ta, ta không ngại chúng ta giả đùa làm thật, trở thành phu thê thật sự." Trong mắt Dạ Thiên Tà xẹt qua một chút đùa giỡn, khóe môi cong lên cười tà mị.

Hạ Như Phong nhất thời hết chỗ nói rồi, phu thê thật sự? Nhưng bây giờ nàng còn chưa nghĩ đến việc này.

"Như Phong."Ngay lúc này, Dạ Thiên Tà thu khuôn mặt cười tà mị lại, hai tay ấn bả vai của Hạ Như Phong, ánh mắt đầy kiên định nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ dùng tính mạng của ta, đi bảo vệ người nhà của nàng, đây là hứa hẹn ta đưa cho nàng, cho dù chết, cũng sẽ không để cho bọn họ bị tổn thương, mặt khác, ta sẽ ở Hạ gia chờ nàng trở về."

Thân thể của Hạ Như Phong run lên, ngửa đầu nhìn khuôn mặt kiên định của nam tử, hơi cười: "Ta nhất định sẽ cố gắng nhanh trở về, nhưng mà Tà chàng trăm ngàn lần cũng phải chú ý an toàn."

Dạ Thiên Tà gật đầu, không nói chuyện, có lẽ lần từ biệt này, vài năm đều không thể gặp lại, cho nên hắn muốn khắc sâu bộ dạng của nàng vào trong đầu.

"Như Phong..."

"Hả?"

Hạ Như Phong nghi hoặc nhíu mày, dường như muốn biết Dạ Thiên Tà còn muốn nói cái gì đó.

Nhưng mà, Dạ Thiên Tà trực tiếp vươn tay ôm thắt lưng của Hạ Như Phong, kéo nàng vào trong lòng, cơ thể của Hạ Như Phong cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, không đợi nàng có phản ứng, môi của Dạ Thiên Tà đã rơi lên trên trán của nàng, nụ hôn như chuồn chuồn lướt, Dạ Thiên Tà đã buông tay ra.

Tuy chỉ là hôn trán của nàng, nhưng Hạ Như Phong chưa bao giờ thân mật tiếp xúc với nam tử như vậy, bản thân không khỏi ngây người một chút.

"Như Phong, nàng đã có con dấu của ta, cho nên, cuộc đời này, nàng thuộc về Dạ Thiên Tà ta." Dạ Thiên Tà nhìn Hạ Như Phong ngây người, trong mắt tím ngưng tụ đầy ý cười: "Ta cũng nên đi đây, Như Phong, bảo trọng."

Dứt lời, không nhìn Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà xoay người rời khỏi đường núi.

Thấy bóng dáng Dạ Thiên Tà biến mất, tay Hạ Như Phong không kìm lòng nổi xoa trán, nơi đó dường như còn lưu giữ hơi thở ấm áp của hắn.

"Như thế nào, rất không nỡ sao?"

Sau lưng truyền đến tiếng trêu tức chặn ngang trầm tư của nàng, Hạ Như Phong phục hồi tinh thần lại, xoay người, nhìn nữ tử phía trước đi đến, nhíu mày: "Lạc Sa, sao ngươi lại ở đây?"

"Nếu ta không ở đây, thì sẽ không nhìn thấy một màn phấn khích như vậy." Bắc Ảnh Lạc Sa tiến nhanh đến, đưa tay ôm lấy cổ Hạ Như Phong, khóe miệng mở ra, lộ ra một nụ cười tinh quang: "Như Phong, chuyện của ngươi, gia tộc đã làm xong, Thánh Cung không có một con kiến bay ra."

"Cảm ơn, Lạc Sa." Hạ Như Phong ôm nắm đấm, cảm kích nói.

"Như Phong, tiếp theo ngươi định đi đâu?" Bắc Ảnh Lạc Sa nhướng mày, lên tiếng hỏi, cho dù rất muốn để cho nàng ở lại, nhưng cũng biết Bắc vực không giữ được nàng.

Nàng hẳn là sải bước đến chỗ rất cao, có lẽ ma chiến Tây vực, có vẻ thích hợp hơn...

"Ta nên trở về đi viện Linh Sư, vừa đi chính là hơn ba năm rồi, cũng không biết Lam Đồng bọn họ thế nào."

"Như vậy…" Bắc Ảnh Lạc sa vươn nắm đấm, gõ bả vai của Hạ Như Phong, khóe môi cong lên, nói: "Như Phong, ta chờ ngươi ngày nào đó vang danh đại lục."

Nghe vậy, Hạ Như Phong cười nhàn nhạt, giọng nói lộ ra một cỗ kiên định: "Ngày đó, sẽ không quá xa."

Lúc này, ở xa trong viện Linh Sư Đông vực, trong sân yên ắng, trong tay nam tử kiếm, lần lượt chém về phía trước ngực đại thụ, nhánh cây lá cây rơi xuống đầy đất, nhưng hắn vẫn như không đủ sảng khoái, trực tiếp nâng nắm đấm lên đấm thật mạnh lên.

"Đông!"

Thân cây lắc lư mãnh liệt, lá cây phong đỏ từ từ bay xuống, nam tử thu nắm đấm lại, thở hổn hển thật mạnh mấy hơi.

"Lần này Liễu Vân Phi bị đả kích đủ thảm, Lam Đồng, ngươi nói hắn phải bao lâu mới có thể khôi phục bình thường?" Trong miệng Lâm Bản Khanh nhấm một cây cỏ, ngồi xổm trên ghế đá, nhún vai nói.

Lam Đồng liếc hắn một cái, sau đó có chút lo lắng nhìn Liễu Vân Phi: "Sao ta biết chứ? Haiz, cũng không biết khi nào Như Phong trở về."

"Lão đại trở về thì tốt rồi, để cho nữ nhân nịnh bợ kia biết, chúng ta cũng không phải dễ ăn hiếp, lúc trước chúng ta cùng nhau tiến vào viện Linh Sư, nếu không phải Liễu Vân Phi cứu nàng, nàng còn có thể sống sao? Bây giờ kết giao với một đệ tử nội môn, thì từ bỏ Liễu Vân Phi, thậm chí còn để cho đệ tử nội môn kia đánh Liễu Vân Phi nửa chết nửa sống, nếu không phải Hỏa trưởng lão ngăn cản, Liễu Vân Phi thật sự xong rồi, cuối cùng lại nói những lời này nhục nhã Liễu Vân Phi, ta cmn!"

Lâm Bản Khanh nhổ cọng cỏ ra, đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ: "Liễu Vân Phi lúc trước thật sự là mắt bị mù, cứu nữ nhân như vậy, nếu là ta thì đã trực tiếp đá nàng một cước chết rồi."

"Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, việc này với Liễu Vân Phi mà nói cũng không nhất định không phải là một chuyện tốt, việc này đã hơn một năm, nghĩ đến sỉ nhục lúc trước, hắn vẫn đang liều mạng tu luyện, thế cho nên thực lực có biến hóa đột nhiên tăng mạnh."

Đôi mắt nhìn Liễu Vân Phi đánh vào thân cây, Lam Đồng thở dài một hơi, có lẽ việc này với hắn mà nói, thật sự là một kỳ ngộ, không phải sao?