Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 23: Gặp lại Ma Ngạo Thiên




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Quan Tuấn Nhiên biến sắc, nắm chặt nắm đấm, hắn hít sâu vào một hơi, nói: "Lâm Bách, Như Phong cô nương không phải ngươi có thể trêu chọc nổi." Nàng là đệ nhất đại bỉ viện Linh Sư, chắc chắn có thể được viện Linh Sư toàn lực bồi dưỡng, sao Lâm gia trêu chọc nổi chứ? Chỉ là giao dịch hội, năm thế lực lớn đứng đầu cũng chưa đến tham gia, vì vậy nàng mới là thế lực nhỏ ở đây.

"Ha ha, ta vẫn thật sự không biết, có người nào mà Lâm Bách ta chiêu chọc không nổi." Lâm Bách ngửa đầu cười lớn hai tiếng, liếm môi dưới, hai mắt sắc chớp chớp đánh giá Hạ Như Phong, phân phó mọi người phía sau: "Các ngươi còn không lên cho ta? Bắt tiểu mỹ nhân này trở về."

Thấy những người đó dám sỉ nhục Hạ Như Phong như thế, khuôn mặt chứa vẻ trẻ con của Tiểu Bạch trầm xuống.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, những người đó không phiền ngươi ra tay, để cho ta đến giải quyết." Nụ cười rực rỡ luôn có trên khuôn mặt lập tức biến mất, thay thành là một vẻ lạnh lẽo.

Tiểu Bạch như vậy, bất kỳ kẻ nào cũng đều thấy xa lạ.

"Này, ta ở đây mà ngươi còn dám ăn hiếp mỹ nhân tỷ tỷ của ta, ngươi con mẹ nó chán sống rồi không phải?" Hai tay của Tiểu Bạch chống nạnh, hung hăng lườm Lâm Bách, khuôn mặt đáng yêu trẻ con hiện vẻ lạnh như băng.

Lâm Bách nhìn Tiểu Bạch một cái, khóe miệng cong lên cười khinh thường: "Tiểu hài đồng ở đâu ra, dám quản việc của đại gia ngươi? Còn không cút cho bản đại gia!"

"Muốn chết!"

Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên hàn ý, vươn chân, lấy tốc tộ sét đánh đạp qua.

Tốc độ của hắn quá nhanh, thế cho nên mọi người phía sau Lâm Bách còn không kịp phản ứng, đã bị đá bay ra ngoài. 

"Ầm!"

Ngã ầm ở trên mặt đất, Lâm Bách xoa mông bị đau, được nhiều người đỡ dậy, chỉ vào Tiểu Bạch, khuôn mặt vì phẫn nộ đều đã vặn vẹo.

"Các ngươi lên cho ta, bắt hắn lại cho ta."

Sau khi nói xong, một đám người tự nguyện tất cả đều xông lên, vây quanh Hạ Như Phong và đám người Tiểu Bạch ở giữa.

Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh nhìn mọi người bên cạnh, trong mắt chứa đầy khinh thường.

"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn bắt ta? Cũng không nhìn xem các ngươi xứng sao?" Tiểu Bạch sờ mũi, lộ ra hai răng nanh hổ đáng yêu, khuôn mặt non nớt nở một cười lạnh: "Mỹ nhân tỷ tỷ, muốn giết bọn họ không?"

Ai có thể nghĩ đến, thiếu niên đáng yêu như vậy, lại có thể lời nói khát máu vân đạm phong khinh như thế. 

Hạ Như Phong nhướng mày, mắt lạnh nhìn qua, thản nhiên nói: "Một đám quần là áo lượt mà thôi, giết bọn họ chỉ làm bẩn ngươi, đuổi bọn họ đi là được."

"Ta hiểu rồi, mỹ nhân tỷ tỷ."

Tiểu Bạch cười sáng lạn, tung người nhảy lên đá một cái liên hoàn xuống, một đống người bên cạnh hắn đã ngã xuống.

Lâm Bách trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, nhìn về phía tiểu thiếu niên trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mà lúc này, Tiểu Bạch vừa vặn nhìn lại, nở một nụ rực rỡ đến cực điểm với hắn.

Nụ cười kia ở trong mắt Lâm Bách, như ác ma lạc thế.

Cơ thể của hắn đột nhiên run lên, vội vàng quay đầu, cũng không quay đầu lại chạy đi, ngay cả một câu nói cũng không để lại, mà là những người kia cũng bị hắn tàn nhẫn vứt bỏ.

"Như Phong cô nương, sao bên cạnh ngươi lại có người biến thái như vậy?" Sau khi Quan Tuấn Nhiên ngây người xong, lắc đầu, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài.

Tiểu Bạch thu chân lại, phất áo bào trắng, cũng không thèm nhìn người ngã xuống đất, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, nhìn về phía nàng rồi mới xoay người, đối mặt với Quan Tuấn Nhiên, bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Có thể ta không phải là người."

Không phải người? Lời này là có ý tứ gì?

Trong mắt Quan Tuấn Nhiên xẹt qua kinh ngạc, nhướng mày, hiển nhiên không rõ hàm nghĩa trong lời nói của Tiểu Bạch.

Ngược lại đôi mắt của Bắc Ảnh Băng hơi suy tư nhìn Tiểu Bạch, dù sao so với Quan Tuấn Nhiên, Bắc Ảnh Băng coi như có chút hiểu biết thực lực của Hạ Như Phong.

Không phải người? Nói như vậy hắn cũng là một linh thú?

Xem ra, con bài chưa lật trong tay nàng, thường có chút ngoài dự đoán của mọi người....

Mà một biến cố đột nhiên xảy ra này, vẫn không ảnh hưởng đến mọi người, ở dưới tình huống nhộn nhịp, giao dịch hội lại triển khai lần nữa.

Hai tay Hạ Như Phong ôm ngực, ngón tay vuốt cằm, vẻ mặt ngưng trọng đi qua bên cạnh rất nhiều quầy hàng, lại vẫn không phát hiện thứ nàng cần, ngược lại Bắc Ảnh Băng và huynh muội Quan gia trao đổi rất nhiều vật phẩm.

"Mẹ kiếp, lão già này, ngươi lại dám lừa ta, ngươi nói ngươi có tung tích của thủy linh, ngươi có nói ra không?"

"Không, trừ phi ngươi có một viên đan dược thất phẩm trao đổi với lão hủ, nếu không lão hủ tuyệt đối sẽ không nói, nhưng lão hủ dám cam đoan, tin tức của ta tuyệt đối chân thật."

"Ta chỉ biết ngươi lão già hỗn đản này căn bản chính là lừa người, đan dược thất phẩm đổi một tin tức giả dối? Ngươi đang nằm mơ à, nếu có người nguyện tin tưởng ngươi, về sau ta sẽ lấy họ ngươi."

Trong giây lát, một đoạn đối thoại hấp dẫn chú ý của Hạ Như Phong.

Nàng tìm nơi nói chuyện nhìn qua, chỉ thấy không xa, hai người kia đang tranh luận gì đó. Trong đó lão nhân chủ quán tuổi già sức yếu, còn buồn ngủ, nhưng thỉnh thoảng mở to mắt, trong mắt bắn phát ra tia sắc bén làm cho Hạ Như Phong cảm giác, lão nhân này cũng không đơn giản.

"Ngươi là nói, ngươi biết tung tích của thủy linh?" Hạ Như Phong đi về phía lão giả, cánh tay vung lên, một viên đan dược bắn về phía lão giả, nói "Đây chính là đan dược thất phẩm mà ngươi muốn, nói tung tích của thủy linh cho ta."

Lão giả vuốt đan dược trên tay, vừa lòng gật đầu, thật cẩn thận thu lấy dấu đi, khuôn mặt già nua đầy tươi cười.

"Ha ha, tiểu nha đầu, tin tức này của lão hủ là hàng thật giá thật, ngươi có thể tuyệt đối yên tâm."

Hạ Như Phong há mồm, vừa định nói chuyện, một bóng dáng bên cạnh không nhịn được xen vào: "Các ngươi đây là đang chơi trò thật giả sao? ngươi cho rằng như vậy ta sẽ tin tưởng lời nói của lão nhân này sao? Hừ, ông ta căn bản không thể có tin tức của thủy linh, tiểu cô nương, nhìn bộ dạng ngươi cũng không tệ, vì sao phải giúp lão nhân này gạt người?"

Nhướng mày, Hạ Như Phong lạnh lùng nhìn nam tử trung niên bên cạnh, rồi thu ánh mắt lại, ánh mắt nhìn về phía lão giả, hỏi: "Ta có thể hỏi một chút không, có được tin tức của thủy linh, vì sao ngươi không tự mình thu phục nó?"

"Haiz, xấu hổ, xấu hổ, bởi vì thủy linh ở chỗ sâu trong Nam Hải, ta căn bản không thể lấy được, mà tin tức này, là có một lần ta đi ngang qua Nam Hải, cảm nhận được cổ linh khí cường đại kia, nên mới biết được." Lão giả lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ nói.

"Lão nhân, lời nói này của ngươi chẳng khác gì nói vô ích, loại địa phương như Nam Hải, sao chúng ta có thể đi được? Cho dù cường giả Chân Linh đều không thể đi? Không nói đến không thể địch nổi cự long, chỉ là Nam Hải như thế, nếu không có Tị Thủy Châu, thì không thể đi xuống, ta nói lão nhân, không phải ngươi lừa gạt đan dược của tỷ ta chứ?"

Lúc này Tiểu Bạch bất mãn lườm ông ta, tay chống ở bên hông, ánh mắt hung ác như có thể nuốt lão nhân này vào.

"Không không không, ta không có nói sai, ta nói là sự thật, nơi đó thực sự có thủy linh." Sắc mặt lão giả đỏ lên, vội vàng mở miệng giải thích cho mình.

Thật ra tin tức này không giả, mà nếu không phải mình không thể đi Nam Hải, cũng sẽ không đến giao dịch hội dùng nó làm trao đổi.

"Tiểu Bạch."Hạ Như Phong sờ đầu thiếu niên, ngửa đầu nhìn lão giả phía trước mặt, vẻ mặt lạnh nhạt như thường: "Bây giờ ta tin ngươi, nếu như để cho ta biết tin tức của ngươi là giả, chỉ sợ chân trời góc biển, ta sẽ đuổi giết ngươi! Tin tưởng ta, ta có thực lực này! Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"

Dứt lời, kéo tay Tiểu Bạch lại, xoay người rời đi.

Mà giọng nói đáng đánh đòn như gây khó dễ với bọn họ kia, lại vang lên ở quảng trường ồn ào.

"Hừ, thật sự là khôi hài, lại còn có người dám ở trên giao dịch hội này gạt người, ngươi cho là một chút mánh khóe đáy của các, là người khác không thể nhìn thấu sao?"

Tay nam tử trung niên cầm trước quạt xếp, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, dù sao ông sẽ không tin tưởng, lão giả này thật sự có tung tích của thủy linh, mà nữ tử nửa đường giết ra này, tất nhiên là lão nhân này nhờ cậy đến giúp ông ta giải vây.

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng người trên thế giới này đều là ngốc tử sao? Chút mánh khóe ấy đều không thể nhìn thấu?

Hai lông mày của Hạ Như Phong nhăn chặt lại, khuôn mặt cố gắng thể hiện không kiên nhẫn, sau đó có chút bất đắc dĩ thở dài, vì sao trên đời này lại nhiều ngu ngốc như thế?

Tranh cãi ở đây đã hấp dẫn sự chú ý của những người còn lại, bất tri bất giác đã có một đám người vây xung quanh.

"Cút ngay!" Tiểu Bạch thả tay Hạ Như Phong ra, xoay người, hét to một tiếng với nam tử trung niên.

Trong lòng nam tử trung niên đột nhiên cả kinh, lui lại sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến loại ngu ngốc này." Xoa mũi, Tiểu Bạch khinh thường phát ra một tiếng hừ lạnh, lúc này lại kéo tay Hạ Như Phong đi về phía trước. Bên cạnh quảng trường chỗ không xa, nam tử tay cầm quạt xếp, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, một thân áo trắng phóng khoáng như gió, thân thể bao phủ ở dưới ánh sáng mặt trời thẳng mà thon dài.

"Thiếu niên này cũng không đơn giản." Nam tử nhìn chăm chú vào mấy bóng người rời đi, khẽ lên tiếng thì thầm: "Nếu như có thể làm cho hắn nguyện trung thành với đế quốc của chúng ta..."

"Ngươi chỉ chú ý đến thiếu niên này, lại không để ý đến nữ tử bên cạnh hắn kia."

Lão giả bên cạnh nam tử phát ra một tiếng than nhẹ, hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Hạ Như Phong mà suy nghĩ xuất thần.

"Hoàng gia gia?" Trong mắt nam tử chợt lóe kinh ngạc, nhíu mày, nói: "Tuy khuôn mặt của nữ tử này làm người ta kinh diễm, nhưng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, Hoàng gia gia vì sao người lại để ý đến nàng?"

"Văn Vũ, con phải nhớ kỹ, nhìn người không thể nhìn ngoài mặt, thiếu niên kia nói gì nghe nấy với nữ tử, nên nhìn ra nữ tử cũng không đơn giản."

"Hoàng gia gia." Thi Văn Vũ nghiễm nhiên bật cười, mở quạt giấy ra, lắc đầu: "Không phải nữ tử này là tỷ tỷ của thiếu niên sao? Việc này cũng không kỳ quái."

"Nhưng con lại không chú ý một chút, lúc thiếu niên chiến đấu, có phát ra linh khí không phải là nhân loại chúng ta có được, điều này chứng minh, hắn. . . Không phải là người!"

"Cái gì?" Cơ thể của Thi Văn Vũ đột nhiên run lên, nhíu mày, trong đôi mắt chứa một tia không hiểu: "Không phải nhân loại, Hoàng gia gia, ý của người là..."

Hít sâu vào một hơi, bàn tay của lão giả đặt ở phía sau, lạnh nhạt nói: "Nếu ta không đoán sai, hắn là Linh Thú."

"Linh Thú?" Thi Văn Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, dù là lấy tính tình trời sinh của hắn, thì cũng bị việc này dọa kinh sợ rồi.

"Ha ha, cho nên, ta thật sự đầy tò mò với nha đầu kia, con có để ý hay không, một đường nàng đi qua, quan sát đều là một số quầy hàng dược liệu, cho nên, nàng hẳn là một luyện dược sư, thấp nhất cũng là ngũ phẩm."

"Luyện dược sư?" Thu kinh ngạc trong mắt lại, nam tử nhsiu mày lại: "Hoàng gia gia, vậy chúng ta…"

"Đi quốc khố, lấy Huyết Hồng Hoa kia đến, nếu là luyện dược sư, như vậy dược liệu có lực hấp dẫn lớn nhất với nàng, mà bên cạnh nàng hẳn là hai người Nam Cung gia, như vậy thì tốt rồi, không lo không tìm thấy nàng, Văn Vũ, Lý gia thật sự quá mức kiêu ngạo, con không thể dung túng bọn họ nữa."

"Vâng, Hoàng gia gia."

Bởi vì lão giả che dấu quá sâu, Hạ Như Phong và Tiểu Bạch đều không biết, từ sau khi Tiểu Bạch dạy dỗ người Lý gia, còn có hai người chú ý đến bọn họ.

Tuy có được tin tức của thủy linh, nhưng dược liệu mà Hạ Như Phong cần, lại vẫn tìm không thấy bóng dáng.

"Như Phong cô nương, ngươi đang tìm cái gì sao?" Nhìn thấy bộ dạng Hạ Như Phong nhíu mày không nói, Quan Tuấn Nhiên nhịn không được ân cần hỏi.

"Ừ." Hạ Như Phong vuốt cằm, gật đầu: "Ta đang tìm mấy dược liệu."

"Như Phong cô nương muốn tìm cái gì thì nói ra được, nói không chừng ta có thể giúp chút việc." Hai mắt như sao sáng nhìn Hạ Như Phong, Quan Tuấn Nhiên ngại ngùng cười.

Đối mặt với Bắc Ảnh Băng, hắn có thể hưng phấn nói rất nhiều, nhưng ở trước mặt Hạ Như Phong lại biến thành bộ dáng ngại ngùng.

"Ta muốn tìm kiếm là ba dược liệu Huyết Hồng Hoa, Băng Linh Quả, còn có Phượng Hoàng Quả này."

"Thật xin lỗi Như Phong cô nương, ta không giúp được ngươi, những dược liệu đó ta đều không biết." Quan Tuấn Nhiên lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ: "Nhưng, ta có thể bảo ngoại công tìm kiếm giúp ngươi."

"Vậy đa tạ." Hạ Như Phong thản nhiên cười, ở lúc thu ánh mắt lại, bỗng nhiên một bóng dáng đỏ phía trước đập vào mắt, nàng nhất thời sửng sốt: "Ma Ngạo Thiên? Hắn cũng đến đây sao?"

Có lẽ là nam tử này cũng phát hiện ra bóng dáng của nàng, đã đi về phía nàng, đôi mắt đỏ yêu dã vốn âm u kia, ngoài ý muốn trở nên nhu hòa.

Cả người đều như thay đổi một loại khí chất.