Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 57: Phát huy thất thường?




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Ha ha, nha đầu kia làm người thật ra lại rất sảng khoái, nếu như thế, như vậy chúng ta hãy bắt đầu tỷ thí đi!" Tuy lão bà nói như thế, nhưng khinh thường trong mắt lờ mờ lóe ra, bà cũng không cho rằng, thiếu nữ này còn có năng lực hơn mình.

"Từ đã." Ngay lúc này, Hạ Như Phong bỗng nhiên lên tiếng, mọi người lại cho rằng nàng sẽ đổi ý, nàng lại nói một câu: "Trên người ta không có dược liệu, vẫn xin các ngươi giúp ta chuẩn bị một chút."

Đương nhiên, nàng cũng không phải không có dược liệu, chỉ là nhân cơ hội này vơ vét một phen mà thôi.

Lão bà gật đầu, sai người đưa giấy bút lên, có cơ hội này, Hạ Như Phong tự nhiên sẽ không khách khí, một hơi viết gần trăm loại dược liệu, sau đó giao cho lão bà, tuy lão bà tâm sinh kinh ngạc, nhưng vẫn là giao cho cung nhân.

Cho dù những dược liệu đó quý trọng, nhưng vẫn có năng lực, chỉ là bà hoài nghi... Không phải nàng loạn viết một trận chứ, nhân cơ hội dọa dẫm? Bằng không sao có thể cần dùng đến nhiều dược liệu như vậy?

Nhưng mặc kệ thế nào, nàng thua sẽ phải ở lại Băng Tuyết quốc, với Băng Tuyết quốc mà nói đều là chuyện tốt.

Càng chủ yếu là, gặp đến nàng, bà nổi lên lòng yêu tài, đến mức muốn bồi dưỡng nàng thật tốt, có lẽ tương lai còn có thể kế thừa y bát của mình, chỉ là với tính cách của nàng mà muốn mượn sức thì không phải chuyện dễ, nên mới đánh cuộc này.

"Còn có, nếu là đánh cược, thì phải có chút phần thưởng chứ?"

Nói xong lời này, Hạ Như Phong nhìn về phía Lâu Ngọc Thần, Lâu Ngọc Thần tự nhiên biết nàng muốn biểu đạt ý tứ, nắm đấm đưa đến tới bên miệng ho khan hai tiếng, trong mắt mỉm cười nói: "Ta ra một khối thạch ngọc bích, đánh cược Như Phong đại sư thắng."

Vươn tay ra, một tảng đá như thạch lục bảo xuất hiện ở lòng bàn tay của ông, hiện ra ánh sáng xanh, chiếu sáng tất cả mọi người, ở lúc nhìn thấy thạch ngọc bích kia, tất cả mọi người đều không di chuyển tầm mắt.

Thạch ngọc bích, ngọc thạch trong thượng phẩm, có thể dùng để tạo ra vũ khí thượng phẩm, giá ở thị trường là giá trên trời, mức độ đắt tiền là người bình thường cũng không chịu nổi.

Nhìn thấy Lâu Ngọc Thần lấy ra thạch ngọc bích trân quý, mọi người kinh ngạc vì ông tín nhiệm Hạ Như Phong, đồng thời trong mắt hiện ra tia tham lam, nhất thời liên tiếp có tiếng kêu.

"Ta ra dược liệu Băng Dong Thảo ngũ giai cao cấp, đánh cược thái thượng hoàng thắng."

"Ta ra là linh kỹ Băng Bạo ngân giai trung cấp, đánh cược thái thượng hoàng thắng."

"Ta ra..."

Trừ Lâu Ngọc Thần ra, không ai đặt vật ở bên cạnh Hạ Như Phong, nhưng mà vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt như thường, nhíu mày, ánh mắt lướt qua trên người nữ hoàng Băng Tuyết và lão bà.

Nữ hoàng Băng Tuyết cắn răng nhìn nàng một cái, lấy xuống vòng tay băng ngọc ở trên tay, đưa đến bên cạnh thái thượng hoàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hạ Như Phong, nói: "Ta ra là vòng tay băng ngọc nghìn năm, có thể phòng tẩu hỏa nhập ma, hôm nay, ta dùng nó đến làm trận đánh cược này."

Nàng tin tưởng, mẫu hoàng của mình nhất định sẽ thắng lợi, đến lúc đó, vòng tay băng ngọc nghìn năm vẫn là của nàng.

"Nha đầu kia, tôn dược đỉnh ta dùng để luyện dược này, là từng lấy được từ trong lăng mộ của một cường giả, không dễ bị nổ, có thể tăng xác xuất luyện chế thành công và khống chế hỏa diễm ôn hoà lên, ta đặt tên cho nó là Thanh Từ đỉnh, sao? Ha ha, ta tự nhiên đặt vào mình, nếu ngươi thắng, nó sẽ là của ngươi, chẳng qua, ngươi cũng phải lấy ra một vật ngang giá làm lợi thế."

Thi đấu này vẫn chưa quy định, người dự thi không thể tiến hành đánh cược, lão bà quyết định, cũng không trái với quy định.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, bọn họ muốn biết, nàng có thể lấy ra cái gì, dù sao Thanh Từ đỉnh của thái thượng hoàng chính là bảo vật tuyệt thế, chẳng lẽ nàng còn có thể lấy ra vật phẩm đồng giá với nó sao?

Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, thật ra, sau khi Thanh Từ đỉnh xuất hiện, nàng vẫn có một khắc tâm động.

Nàng đi đến một đường dài như này, để cho nàng tiếc nuối nhất chính là không thể đạt được một dược đỉnh vừa lòng, cần thường xuyên đổi mới dược đỉnh, dược đỉnh bình thường rất dễ dàng bị nổ, nếu như bình thường nổ thì không sao cả, nhưng nếu như vào lúc mấu chốt mà nổ, thì không phải là rất phiền toái sao?

Mà có người đưa lễ vật lên cửa, sao nàng có thể từ chối?

"Được, ở đây ta cũng có một bảo vật, hy vọng các ngươi giám định một chút." Mở tay trắng ra, lòng bàn tay rõ ràng đường vân, bỗng nhiên thấy viên đá nhỏ màu thủy lam, chỉ là viên đá này thấy thế nào cũng đều như là một viên đá bình thường.

"Đây... Đây là lam thạch trong thất thải thạch?"

Mọi người còn chưa kịp chế nhạo Hạ Như Phong vài câu, giọng nói kinh ngạc của thái thượng hoàng đột nhiên truyền đến, sau đó một bóng dáng như một cơn gió lóe lên, ở lúc bà xuất hiện đã đến trước mặt Hạ Như Phong, một đôi mắt nhìn chằm chằm tảng đá màu lam trong lòng bàn tay Hạ Như Phong.

"Thất thải thạch... Thật sự là thất thải thạch trong truyền thuyết, vật báu vô giá!"

Thất thải thạch, hòa nhập vào trong vũ khí, vũ khí kia sẽ nổi lên một tia linh trí, trải qua hàng năm tích lũy, linh trí sẽ trưởng thành lên, đến lúc đó vũ khí sẽ giúp mình, sẽ không phải là nhỏ bình thường.

Giờ phút này có lẽ còn không có cảm giác gì, thực lực càng mạnh, bậc phân biệt này cũng lại càng thêm rõ ràng.

Chả trách thái thượng hoàng sẽ kinh ngạc như vậy.

Hạ Như Phong sờ mũi, nếu như nói với bà ta, đây là cửu thải tinh thạch càng trân quý hơn thất thải thạch, không phải bà sẽ kích động đến mức cả mình tin cái gì cũng đều đã quên sao?

Huống chi, cửu thải tinh thạch bị chia cắt ra, ngoại trừ dùng viên đá màu đỏ, còn lại đều nằm ở trong linh giới.

"Vật của ngươi đã vượt qua giá trị của Thanh Từ đỉnh, cho nên lần đánh cược này được thành lập, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu luyện chế, ngươi hãy chờ quy phục Băng Tuyết quốc ta..."

Kiềm chế kích động ở trong lòng, thái thượng hoàng tự tin cười, dược đỉnh trong tay vừa chuyển, trái tay vung lên, luyện chế những dược liệu ở trước mặt.

Đồng thời như thế, dược liệu Hạ Như Phong cần cũng có người phụ trách đưa vào.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ với thực lực của Hạ Như Phong, bao gồm nữ hoàng Băng Tuyết và mọi người ở bên trong, tất cả đều đặt ánh mắt ở chỗ của nàng, chỉ là đã để mọi người thất vọng là, hiển nhiên Hạ Như Phong là một người luyện dược mới vào nghề.

Cho dù bọn họ không phải là luyện dược sư, cũng có thể cảm giác được, tinh thần lực của nàng không quen với khống chế, bởi vì vừa rồi nàng có một sơ sẩy, một dược liệu trân quý đều suýt chút nữa bị hủy.

Xem ra, nàng cũng không thế luyện dược, muốn những dược liệu đó cũng chỉ là không hiểu giả biết mà thôi.

Không biết vì sao Lâu quốc sư gọi nàng là đại sư? Trình độ này của nàng, sao có thể thành đại sư chứ? Quả nhiên người sẽ có thành tựu chỉ ở một phương diện, cho dù là yêu nghiệt, cũng không thể am hiểu hai lĩnh vực.

Vẻ mặt của Lâu Ngọc Thần kinh ngạc, với năng lực của nàng thì không phải như thế, nhưng vì sao hôm nay nàng lại phát huy thất thường? Đây căn bản không giống nàng...

Khó hiểu nhíu mày, trong lòng ông nhất thời nổi lên nghi ngờ.

Vốn Đại Bằng ở bên cạnh ông, thân hình khổng lồ uy mãnh đột nhiên run lên, đôi mắt vàng tỏa ra tia sáng chói mắt, trong mắt hiện lên một chút ý cười, nhìn về phía Lâu Ngọc Thần, nói: "Lâu quốc sư, ta tin tưởng chủ nhân sẽ thắng, nàng nhất định sẽ thắng, cho nên, ngươi hãy giúp chủ nhân đặt thêm vật phẩm."

Lâu Ngọc Thần không do dự gật đầu, lấy ra mấy vật phẩm trân quý lần nữa.

Những người còn lại sớm nhìn ra Hạ Như Phong có lòng mà không đủ lực, đều vì câu nói kia của Đại Bằng mà cảm thấy buồn cười, sau đó nhìn thấy Lâu Ngọc Thần đặt vật phẩm, mắt của tất cả mọi người đều thèm khát, lúc này bắt đầu đánh cược một lần nữa, có người đặt tất cả vật phẩm lên.

Vì đạt được mấy vật trân quý kia, bọn họ đều không có lựa chọn nào khác, hơn nữa, thiếu nữ kia là phải thua không thể nghi ngờ, đến lúc đó, những vật phẩm đó của Lâu quốc sư, còn không là của bọn họ?

"Ha ha ha, ngươi vẫn nên nhận thua đi!" Nữ hoàng Băng Tuyết bỏ qua không vui vừa rồi, phá lên cười, mắt nhìn về phía Hạ Như Phong xẹt qua một chút khinh thường.

Nàng dựa vào cái gì mà so với mẫu hoàng của mình?

Vì tăng nhân khí cho mẫu hậu mình, lại có thể là vì đả kích Hạ Như Phong, nữ hoàng Băng Tuyết đặt hết vật đáng giá trên người xuống, có thể nói, không tính cả quốc khố, nàng đã táng gia bại sản rồi.

Chỉ là nàng nhìn ra Hạ Như Phong phải thua không thể nghi ngờ, mới quyết định lấy ra tất cả vật phẩm như thế, nếu không phải như thế, nàng căn bản không có khả năng mạo hiểm như vậy.

Hạ Như Phong trầm mặc không lên tiếng luyện chế đan dược, trên trán không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, nhíu mày, luyện dược đã không còn thả lỏng và tự nhiên như lúc bắt đầu.

Nàng không khống chế được hỏa diễm, nhưng mỗi lần đến lúc mấu chốt chuyện lại được xoay chuyển, tuy biến chuyển qua đi mồ hôi chảy ướt lưng, nhưng chưa hình thành được đan dược thì vẫn không thể buông tha.

Vào lúc này, cuối cùng mọi người cảm giác được có điểm không đúng, nhưng không thể đoán được rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Biểu hiện của nàng không giống giả vờ, mồ hôi kia cũng là thật sự, nhưng vì sao đan dược vẫn không luyện chế thất bại? Vận khí của nàng cũng thật sự quá tốt đi? Mỗi lần trước khi thất bại đều được nghịch chuyển, mà đan dược kia làm cho mọi người cảm giác chính là lập tức sẽ thất bại...

"Ha ha, nha đầu kia, ngươi vẫn nên bỏ cuộc đi! Nếu như tiếp tục kiên trì, nói không chừng ngươi sẽ bị thương đấy."

Thái thượng hoàng khẽ cười, bà thừa nhận, thiên phú tu luyện của thiếu nữ này làm cho bà kinh ngạc, nhưng thuật luyện dược vẫn cách xa không đủ.

Chủ yếu là, người trẻ tuổi đại khái không chịu nổi khó khăn, không muốn nhận thất bại, vì thế không tiếc lấy mạng luyện chế, nếu tiếp tục nữa, dược đỉnh kia của nàng, khẳng định sẽ nổ mạnh.

Lắc đầu, thái thượng hoàng thở dài một tiếng, tính tình của thiếu nữ này, làm truyền nhân cho mình thật sự được không? Bà cũng không muốn một đệ tử nuông chiều từ bé không thể thừa nhận khó khăn.

Hạ Như Phong không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm dược đỉnh, cắn chặt môi, hai tay run rẩy, như là đang làm giao tranh cuối cùng.

Thấy nàng cố ý như thế, thái thượng hoàng không hề khuyên bảo, nếu nàng không muốn sống nữa, như vậy cũng không thể oán trời trách đất.

Mà khinh thường trong mắt mọi người, đều bị Đại Bằng thu vào mắt, nó cười lạnh một tiếng, với năng lực của chủ nhân, luyện dược nho nhỏ sẽ làm khó nàng sao? Thật sự là một đám ngu ngốc, bị chủ nhân lừa mà không biết.

Nghĩ đến vừa rồi Hạ Như Phong dùng linh hồn truyền âm truyền lời nói đến, hai mắt Đại Bằng tỏa sáng nhìn nàng, trong mắt vàng chưa một tia thành kính, như là nhìn nữ thần trong lòng mình.

Chủ nhân thật sự là rất phúc hắc, lại có thể giả trư ăn thịt hổ, những người ngốc đó đều bị lừa mà không biết, có lẽ chỉ có chủ nhân của mình, mới có thể xem mọi người trở thành ngốc tử mà đùa giỡn.

"Ở đây ta còn có mộc thạch trong thất thải thạch, cũng là một viên đá còn sót lại của ta, không biết, ngươi có muốn đánh cược lần cuối cùng với ta hay không?" Dừng động tác trong tay, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị, nói: "Nếu như ngươi không muốn thì thôi, tiền đặt cược của chúng ta cũng coi như chưa đặt."

Quên? Như vậy sao được? Bọn họ đều đã đặt cược rồi, sao có thể dễ dàng quên chứ?

"Thái thượng hoàng, đặt với nàng đi, nàng cố ý nói như vậy là muốn thu lại tiền đặt cược của mình."

"Chính nàng khẳng định biết mình phải thua không thể nghi ngờ, nên mới mượn việc này mà muốn thu lại tiền đặt cược, thái thượng hoàng, chúng ta không thể trúng bẫy của nàng, hơn nữa phải để cho nàng không nói gì mà giao đồ của mình ra."

Thái thượng hoàng nhìn Hạ Như Phong, lạnh nhạt cười: "Ngươi có hứng thú này, ta tự nhiên phụng bồi, đây là quốc bảo Mạn Đà Băng Hoa của Băng Tuyết quốc chúng ta, trên đời chỉ có ba cây, nếu ngươi thắng, nó sẽ thuộc về ngươi."

Ánh mắt của Hạ Như Phong dừng ở cây hoa thánh khiết trên tay thái thượng hoàng, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, bởi vì Mạn Đà Băng Hoa chính là một chủ dược tên là Đề Thần Đan, dùng để đề cao tinh thần lực, chỉ tiếc Mạn Đà Băng Hoa khó tìm, không ngờ ở đây có thể đạt được Mạn Đà Băng Hoa.

Lại tìm thêm dược liệu khác, là có thể đủ để luyện chế Đề Thần Đan.

Sau đó, Hạ Như Phong lại trầm mặc, tiếp tục luyện chế đan dược, ai cũng không có chú ý đến, khóe miệng của nàng cong lên nụ cười yếu ớt...