Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 52: Sinh vật đến từ Minh Giới




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Khi đối diện với Nghiêm Nhân, giọng điệu Trịnh lão là khách sáo nhưng trong xương lại lộ ra sự xa cách mà bất luận kẻ nào cũng cảm nhận được, nhưng lúc này, hắn vậy mà lại nói chuyện cung kính với một người như vậy...

Này... Điều này sao có thể...

Mọi người vào lúc này, tất cả đều trở thành tượng nặn, một trận gió thổi qua, lá chậm rãi bay xuống, cả đường phố đều như kỳ tích mà yên lặng lại, ngay cả âm thanh gió thổi qua cũng nghe rõ ràng.

"Trịnh lão, ngươi, ngươi đây là đang làm cái gì?" Sắc mặt Nghiêm Nhân thay đổi, cắn răng, đi đến bên cạnh Trịnh lão và lên tiếng hỏi, hiện tại hắn hy vọng hết thảy điều này là Trịnh lão sai.

Nghe giọng điệu chất vấn của Nghiêm Nhân, gương mặt Trịnh lão chìm xuống, phất tay áo, hừ lạnh một tiếng: "Lão phu làm cái gì? Có liên quan gì đến ngươi? Ngươi có tư cách để hỏi sao?"

Áp bách cường đại thuộc về cường giả Linh Quân từ trên người phát ra, lúc này Nghiêm Nhân mới nhớ tới thân phận của đối phương, cho dù ông làm cái gì thì cũng không phải là điều mình quản được, nghĩ đến đây, trên đầu mồ hôi lạnh không khỏi toát ra.

"Đây là có chuyện gì?" Không thể hỏi Trịnh lão, tầm mắt Nghiêm Nhân nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói lạnh mấy phần.

Tại thời điểm này, trong lòng Nghiêm Nhân bắt đầu trách tội Ma Y trưởng lão, nhìn bộ dáng như vậy, giao tình giữa Trịnh lão và Hạ Như Phong không tầm thường nên sẽ không sẽ giúp mình, nếu sớm biết như vậy, lúc trước thì hắn đã ép Huyết Hoàng tới cửa nói xin lỗi.

Nhưng mà, một tháng trước, Ma Y trưởng lão gửi thư, nói Trịnh lão và Dạ Thiên Tà có cừu oán, cho nên nguyện ý tương trợ Nghiêm gia hắn, bởi vì có Trịnh lão tương trợ nên hắn mới không sợ hãi thế lực trong tay Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong, cũng bởi vì điểm này, hắn mới không bỏ xuống mặt mũi chính mình lần nữa, mặc kệ khiêu khích mình lần này của thiếu nữ.

Nếu như, Trịnh lão không có xuất hiện, có lẽ hắn nhất định sẽ ép Huyết Hoàng ba lạy chín dập đầu đi nói xin lỗi.

Lại không ngờ rằng, hết thảy đều ngoài dự liệu của mình...

"Vì sao?" Hạ Như Phong khẽ cười, cũng không có bởi vì lời của hắn mà tức giận, lúc này, trong cặp mắt đen của nàng chứa đầy giễu cợt: "Dĩ nhiên là bởi vì, thế lực phía sau màn của Nghiêm gia ở Thanh Phong thành chính là ta, ngươi thật sự cho rằng, bằng cái người tên Ma Y trưởng lão kia mà có thể đoạt quyền từ trong tay Tam ca sao? Hơn nữa, cái người gọi là Ma Y trưởng lão, sau khi ta đến Thương Lang quốc không lâu thì hắn cũng đã chết."

"Cái gì?"

Tâm Nghiêm Nhân tâm bị đột nhiên chấn động, hắn rốt cục hiểu được, nguyên lai chính mình đã sớm bước vào cái bẫy của người khác.

Còn nhớ, một tháng trước, khi biết được Hạ Như Phong muốn động thủ với mình, hắn là cỡ nào sợ hãi, sau đó Thanh Phong thành gửi thư, hắn lại từ tuyệt vọng đến hy vọng, nhưng mà cuối cùng lại quay về tuyệt vọng như cũ.

Loại biến hóa trong lòng này, làm sao hắn có thể thừa chịu được?

Trong nháy mắt, vẻ mặt Nghiêm Nhân xuất hiện một chút tuyệt vọng, hắn biết, bằng những người Nghiêm gia này thì không phải là đối thủ của bọn họ.

Chẳng lẽ, thật sự muốn sử dụng tấm Triệu hồi phù kia sao?

"Nhị ca, chúng ta không đi hỗ trợ sao?"

Trên bầu trời sân Nghiêm gia, hai đạo bóng dáng phiêu nhiên mà đứng, một người trong đó đầu đầy tóc trắng, tay để ở phía sau, pha có khí thế của tiên phong đạo cốt khí thế, lúc này chân mày hắn co rút nhanh, nhìn tình cảnh bên ngoài màn này.

Người bên cạnh lão giả tóc trắng mặc thanh sam, nhưng cũng không che được khuôn mặt đầy già nua và mệt mỏi, hắn đưa ngón tay khô kiệt ra, phủi áo bào, quay đầu, ánh mắt nhìn lão giả tóc trắng.

"Tam đệ, ngươi không thấy được đại ca đã trở lại sao?" Lão giả tóc trắng lắc đầu, tầm mắt hắn đặt ở trên người Nghiêm lão, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười: "Mười mấy năm trước, trong cơn tức giận đại ca rời khỏi gia tộc, nhưng hắn vẫn không bỏ được nơi này, không phải hắn vẫn quan tâm Nghiêm Nhân như trước mà là lo lắng cơ nghiệp trăm ngàn năm qua của Nghiêm gia, cho nên mới dặn dò chúng ta thời điểm Nghiêm gia bị nguy nan thì tương trợ, bất quá, hắn lại nói một câu, nếu Nghiêm Nhân gặp nguy hiểm, có thể ngồi yên không quan tâm, lại tìm một đệ tử ưu tú trong Nghiêm gia kế thừa vị trí gia chủ, mặc kệ là dòng chính hay là dòng thứ..."

Nghe xưng hô của lão giả tóc trắng, thì cũng biết quan hệ giữa Nghiêm lão và bọn họ.

Đại khái ngay cả người Nghiêm gia cũng không nghĩ tới, gia chủ tiền nhiệm Nghiêm gia lại là huynh đệ ruột với bọn họ. Nhưng mà hai người trong đó lại cam tâm tình nguyện làm trưởng lão, phụ tá Nghiêm lão cùng bảo hộ Nghiêm gia, thậm chí quan hệ ba người còn vượt xa huynh đệ bình thường.

Ba trưởng lão của Nghiêm gia thì chỉ có Nghiêm Lâm là người sau này, đồng thời, lão giả tóc trắng và lão giả thanh sam từ sau khi Nghiêm lão rời đi thì liền bế quan mấy mười năm, không bao giờ trông nom chuyện thế tục nữa, nếu không phải đoạn thời gian trước bị Nghiêm Nhân quấy rầy để cho bọn họ tương trợ, bọn họ còn không biết đã phát sinh biến cố gì trong mấy ngày gần đây.

"Ha ha, nhị ca nói rất có lý, mặc dù Nghiêm Nhân chết thì Nghiêm gia cũng sẽ không bị diệt, huống chi có đại ca ở chỗ này, chúng ta cũng không cần phải xen vào, đúng rồi, mấy ngày trước ta đi hỏi thăm một chút, người kiệt xuất của Nghiêm, trừ thiếu nữ bị trục xuất khỏi cửa ra thì còn có một tiểu bối tên là Nghiêm Phong Hành cũng không tệ, nếu không, chúng ta nâng đỡ hắn lên làm gia chủ."

"Hả?" Hai mắt lão giả tóc trắng sáng rực lên một cái, ngón tay vuốt cằm: "Đây là một quyết định thật tốt..."

Chỉ cần Nghiêm gia còn có một người chưa chết thì Nghiêm gia cũng sẽ không bị diệt vong, về phần sống chết của Nghiêm Nhân thì có quan hệ gì với bọn họ đâu chứ? Bọn họ cũng đã sớm nhìn không thuận người này, nếu không phải Nghiêm Tự cuối cùng đau khổ cầu xin, Nghiêm Nhân đã sớm chết không có khả năng còn sống.

"Ngươi thật sự muốn đối phó với ta, đừng quên, ta là phụ thân của ngươi, ngươi là nữ nhi Nghiêm gia." Nắm chặt hai đấm, giọng nói tàn nhẫn của Nghiêm Nhân vang lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế kia.

Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng giơ lên châm chọc làm trong lòng Nghiêm Nhân không khỏi tức giận lên.

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói đạm mạc của thiếu nữ kia chậm rãi truyền đi toàn bộ đường phố: "Kể từ khi bị ngươi trục xuất khỏi cửa, tước đoạt dòng họ, ta sẽ không còn là nữ nhi Nghiêm gia, gia tộc của ta, chỉ có một mình Hạ gia, nhớ kỹ, tên của ta gọi là Hạ Như Phong."

Sắc mặt Nghiêm Nhân chợt xanh mét, nhìn thế lực Thanh Phong thành bao vây người Nghiêm gia lại, và thành viên chiến đội Nghịch Thiên ở bên ngoài nhìn chằm chằm, hắn hít sâu một hơi, mở bàn tay từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm chặt ra.

Trong lòng bàn tay, một tấm phù màu đỏ rõ ràng đập vào mắt.

"Đây đó là tấm Triệu hồi phù Huyết Hoàng có được sao?" Thần sắc Hạ Như Phong chợt thu lại, ánh mắt mang theo trịnh trọng, không còn buông lỏng như lúc đầu, dù sao, ai cũng không biết, triệu hồi phù có thể triệu hồi ra là Linh Thú gì.

Dạ Thiên Tà nắm tay nàng và quay đầu cười một tiếng, trên gương mặt tà mị của hắn mang theo một loại ánh sáng để cho người ta tín nhiệm.

Chẳng biết vì sao, Hạ Như Phong liền nguyện ý tin hắn...

"Ha ha ha, ngươi đã không muốn trở về Nghiêm gia ta, như vậy, ta cũng chỉ có thể cho ngươi đi chết đi."

Vẻ mặt Nghiêm Nhân tràn ngập ngoan lệ, gương mặt dữ tợn lên, lòng bàn tay lật lại, một cây đao xuất hiện trong tay hắn, đao sắc bén cắt qua ngón tay, máu tươi rơi xuống trên tấm phù, triệu hồi phù kia giống như vampire liều mạng hút máu của hắn, chỉ trong giây lát, gương mặt Nghiêm Nhân mất đi huyết sắc.

Đáng chết, Huyết Hoàng như thế nào không nói sử dụng Triệu hồi phù lại phí nhiều máu tươi như vậy?

Sớm biết như vậy sẽ để cho Huyết Hoàng đến triệu hồi.

Đột nhiên, hồng quang trong Triệu hồi phù lớn hơn, một luồng ánh quang xông thẳng lên bầu trời, cơ thể Nghiêm Nhân mất đi phần lớn máu nên hai chân mềm nhũn và ngã trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm không ngừng thờ gấp.

Trong hồng quang trên bầu trời, nam tử quỷ dị một người tay cầm trường thương đỏ tươi, một tay cầm sợi đỏ từ bên cạnh đi ra.

Nam tử đó giống như quỷ mị, một đầu tóc đỏ tùy ý tung bay trong cuồng, mắt xanh môi đỏ, mặt không biểu tình, mi tâm điểm chu sa đỏ, gương mặt so với nữ tử còn tuyệt thế hơn, đáng tiếc khí chất trên người lại làm người ta sợ, lại phá hư phần mỹ cảm này.

Khí thế của hắn, cũng không chỉ biểu đạt ở trên gương mặt, nhiều hơn là khí tràng cường đại khi hắn xuất kia.

Chỉ làm cho người ta một loại cảm giác không thể địch nổi.

Đây là người cường đại nhất mà Hạ Như Phong đã gặp trừ Bạch Thụy và Bạch Thần ra, không, hắn hẳn không phải là người, bất quá, hắn cường đại là không thể nghi ngờ.

"Làm sao có thể, nơi này làm sao lại xuất hiện sinh vật ở chỗ đó, không sai, là cái loại hơi thở đó, chỉ có chỗ đó mới có hơi thở..."

Trong linh hồn truyền đến giọng nói thất kinh của Bạch Thụy.

Ở trong ấn tượng của Hạ Như Phong, Bạch Thụy vĩnh viễn đều là bình tĩnh ổn trọng, tao nhã lạnh nhạt, chưa từng thấy qua hắn có một mặt như vậy, cho dù là lúc trước phát hiện hỏa linh, hắn cũng không kinh hoảng qua như thế.

Không biết vì sao, trong lòng Hạ Như Phong mơ hồ có một loại cảm giác xấu.

"Bạch Thụy, hắn là..."

"Là Minh Giới." Bạch Thụy cũng hút một ngụm khí lạnh, giọng nói kia vẫn mang theo một tia run rẩy như cũ: "Hắn đến từ Minh Giới, sinh vật Minh Giới làm sao có thể đi đến đại lục này được?"

Minh Giới? Trong lòng Hạ Như Phong ngẩn ra, chẳng lẽ Minh Giới thật sự tồn tại sao?

Nếu hắn thật sự đến từ cái loại địa phương thần bí kia, cho dù Tuyết Thiên biến thành hình người thì cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Bạch Thụy, ngươi là nói thật?" Hạ Như Phong thu mắt lại, che dấu kinh ngạc ở trong mắt, nhíu mày và lần nữa hỏi một câu, "Ngươi, có xác định không?"

"Là thật." Bạch Thụy trầm mặc trong giây lát, thở dài một tiếng, mới nói: "Minh Giới, là một phiến thế giới được thành lập sớm nhất trên đời, ta và chủ nhân từng đi qua nên tự nhiên quen thuộc hơi thở bên kia, chỉ là không có đạt tới được cái loại thành tựu như chủ nhân nên không có cách nào tự do qua lại giữa hai phiến thế giới, vì sao hắn lại có thể đi đến mảnh đại lục này?"

Bạch Thụy nói như vậy thì tất nhiên sẽ không sai, hôm nay xem ra quả thật có chút phiền toái.

"Nếu như ta có thể xuất hiện, hắn căn bản là không chịu nổi một kích, đáng tiếc, ta không thể rời khỏi thế giới Triệu hoán thư, nếu không sẽ tan thành tro bụi." Bạch Thụy thở dài một hơi, giọng điệu lại khôi phục tao nhã lạnh nhạt như trước.

Hạ Như Phong vẻ mặt lộ ra ngưng trọng, chuyện này khó giải quyết, đã ngoài dự liệu của nàng.

"Chính là ngươi triệu hồi Bản nhân đến đây?" Mắt xanh biếc lộ ra hung quang quay qua nhìn về phía Nghiêm Nhân, môi mọng của nam tử quỷ mị kia hơi hé mở, trong lời nói tản ra một cỗ khí âm lãnh.

Cảm nhận được áp bách trên người nam tử, sắc mặt Nghiêm Nhân tái nhợt, vội vàng gật đầu, nịnh nọt nói: "Không có... Không sai, Linh Thú đại nhân cường đại, ta muốn ngươi đối phó là người bên kia."

Nam tử quỷ mị nhíu lông mày đỏ lại, lạnh lùng nhìn Nghiêm Nhân: "Đừng đem ta đường đường Yêu quái đại nhân so sánh với loại sinh vật cấp thấp Linh Thú đó, nếu không..."

Bỏ xuống lời này, mắt hắn bắn mũi nhọn hung ác, Nghiêm Nhân chợt cảm thấy bị một bàn tay to bóp cổ, lại nói không ra lời.

Thu hồi tầm mắt, ánh mắt yêu quái đảo qua từ trên người mọi người và Hạ Như Phong, sau đó tay cầm trường thương, mở bước chân, bước từng bước một hướng mặt đất đi xuống.

Mỗi một bước của hắn đều giống như nặng ngàn vàng nặng nề đánh thật mạnh vào trong lòng mọi người, khiến cho trong lòng mọi người không khỏi sợ hãi hơn.

"Nói đi, các ngươi nghĩ muốn cái dạng kiểu chết gì?" Đôi mắt yêu quái lạnh lùng nhìn về phía Dạ Thiên Tà, theo hắn, cường đại nhất nơi này nên là nam tử tà mị này.

"Là muốn vạn tiễn xuyên tim? Du oa tiên hạc (chiên chảo dầu)? Ngũ mã phân thây, tháo thành tám khối, băm thành thịt vụn, hay là mỗi một loại đều muốn thử một chút? Yên tâm, Bản nhân sẽ thỏa mãn yêu cầu các ngươi."

Giọng điệu của hắn rất nhạt, nhưng mỗi một loại hình pháp nói ra đều là tàn nhẫn như vậy.

Chẳng qua, khi hắn nhìn về phía Hạ Như Phong thì không tự chủ được nhíu mày, vì sao hắn cảm giác, trên người thiếu nữ này có hương vị quen thuộc như vậy, thật giống như, thật lâu trước kia, bọn họ cũng đã từng gặp qua...

Nàng rốt cuộc là người phương nào, vì sao lại cho mình loại cảm giác kỳ dị này?

Nhưng mình cũng đã thật nhiều năm chưa từng đi tới thế giới này, như thế nào sẽ biết nàng? Dường như là ngủ say quá lâu thế cho nên giác quan có vấn đề.

Hắn không có nào biết nàng mới phải.

"Ta cho các ngươi thời gian nửa nén hương để lựa chọn, sau nửa nén hương, các ngươi phải cho ta đáp án, hiện tại có thể bắt đầu thảo luận." Yêu quái thu hồi cảm xúc không rõ, lạnh lùng nhìn mọi người một cái, lạnh giọng nói.

Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong nhìn nhau, sau đó, bọn họ nhưng lại lộ ra sự rất ăn ý.

"Như Phong, kẻ địch đối mặt lần này không giống như trước kia, ngươi sợ sao?" Ánh sáng trong mắt Dạ Thiên Tà tràn ngập màu sắc nhu hòa, khóe môi nhếch lên câu ra một chút tươi cười, mắt tím ngưng mắt nhìn thật sâu gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong nhếch môi cười khẽ, gương mặt của nàng cũng tản mát ra nhàn nhạt ánh sáng.

"Sợ? Hạ Như Phong ta há lại là người sợ phiền phức sao? Huống chi, ta tin tưởng, có ngươi ở đây, mặc kệ có cái khó khăn và tình huống nguy hiểm gì, chúng ta cũng có thể cùng nhau vượt qua."

Hơn nữa, Phong Tà đại lục đã có thể chứa hơn trăm người, nếu như thật sự không địch lại, liền gom mọi người lại và rời đi, đây là triệu hồi nên cũng có hạn chế thời gian không phải sao? Đến lúc triệu hồi đó mất đi hiệu lực thì nàng có thể quay trở lại.

Cho nên, nàng thật đúng là sẽ không sợ.

"Cũng giống như lần trước lúc chiến đấu cùng Đường Lang Song Đao..."

"Ừ, lần này, còn có Tuyết Thiên tham chiến." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, sau đó liền triệu hồi tất cả thú đi ra ngoài ngoại trừ Tuyết Cầu, lạnh giọng phân phó: "Vật Nhỏ, Hỏa nhi, Tiểu Bạch, Tiểu Kim, Đại Bằng, Quang Khâu, trách nhiệm giao cho các ngươi là bảo hộ mọi người, mặt khác, người Nghiêm gia, một người cũng không cho chạy khỏi."

"Dạ, chủ nhân (mỹ nhân tỷ tỷ)."

Nhóm thú đồng thanh hét to lên, làm cho tất cả mọi người đều sợ hết hồn.

Này... Điều này sao có thể, triệu hồi thú của nàng, ngoại trừ con Hỏa Lang kia thì thế nhưng tất cả đều là Lục giai.

Thậm chí còn có một con thú hóa hình, thú hóa hình kia ít nhất phải là Thất giai...

Sắc mặt Nghiêm Nhân trong nháy mắt liền trắng bệch, trong mắt lộ ra hối hận, nếu sớm biết như thế, lúc trước, dù nói cái gì hắn cũng sẽ không đem một nhân vật thiên tài như vậy trục xuất khỏi cửa.

Đây chính là năm con thú Lục giai, một con thú Thất giai hóa người, có được thực lực bực này thì thiên hạ còn có ai là đối thủ Nghiêm gia chứ?

Đáng lẽ, hết thảy điều này đều là thuộc về mình, nhưng lại bị chính mình cường ngạnh vứt bỏ qua...

Nhưng mà bây giờ vô luận hối hận như thế nào cũng vô ích, bởi vì thiếu nữ này sẽ lập tức bỏ mạng ở đây, cho dù thiên phú nàng rất mạnh, cuối cùng, vẫn không có thể đi lên đỉnh cao.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình!" Yêu quái hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay xoay tròn trên không trung, ma sát ra từng trận tia lửa và mang theo nhiệt độ cực nóng đánh về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.

"Phong nhi..."

"Tiểu muội..."

"Tôn nữ bảo bối..."

"Tiểu Phong Phong..."

"Tiểu thư, Dạ công tử..."

"Tông chủ..."

"Như Phong, Thiên Tà..."

Mọi người cảm nhận được luồng khí thế cường đại kia thì sắc mặt đều đại biến, cùng hô to lên.

Ánh mắt Hạ Như Phong mang theo ngưng trọng, tung người nhảy lên, trong nháy mắt đó, hỏa diễm trên người bùng cháy lên và bao bọc toàn bộ cơ thể.

Nàng ở trong hỏa diễm, vẻ mặt mơ hồ, điều duy nhất có thể thấy rõ là chiếc nhẫn vô tận không gian trên tay nàng.

Vốn chiếc nhẫn rất bình thường, dường như là do tác dụng của Hỏa linh cho nên nó tràn ngập ánh sáng màu bạc, vì vậy trở thành điểm sáng duy nhất trong hỏa diễm, tự nhiên yêu quái cũng chú ý đến chiếc nhẫn kia.

"Kia... Đó không phải là giới chỉ vô tận không gian sao? Đúng rồi, còn có trường côn như hỏa kia..."

Trong mắt xanh biếc lóe ra điểm sáng màu bạc, yêu quái không tự chủ được dừng công kích lại, khí thế cường đại trên người kia, ngay lúc này tất cả đều biến mất, chỉ là si ngốc nhìn thiếu nữ bị hỏa diễm bao quanh.

"Là nàng, lại là nàng, ta nhớ ra rồi, là nữ thần, nữ thần không có lừa gạt ta, nàng đã đáp ứng ta, chờ ta có một ngày có thể rời khỏi Minh Giới, xuất hiện ở đại lục, chúng ta có thể gặp lại, nàng thật sự không có lừa gạt ta..."

Đột nhiên, ánh mắt yêu quái lại trở nên vô cùng nhu hòa, ngay cả kiếm của Tuyết Thiên xuất hiện ở sau lưng cũng không biết, chỉ nhìn người mà hắn đau khổ chờ đợi lâu như vậy kia.

Chẳng lẽ, hắn lại cảm thấy hương vị của nàng quen thuộc như vậy, thì ra là...

"Phanh!"

Kiếm đâm vào lưng hắn, chẳng qua là sau khi Tuyết Thiên biến hình thì thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn không bằng yêu quái như cũ, lúc kiếm kia bổ về phía hắn thì gãy thành hai nửa và rơi xuống trên mặt đất.

Yêu quái rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, hắn chậm rãi xoay người, từ trên nét mặt liền nhìn thấy hắn đã giận tới cực điểm.

Nghiêm Nhân thở phào nhẹ nhàng, ngay lúc hắn cho rằng yêu quái cuối cùng muốn động thủ thì yêu quái quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó cấp tốc đi tới bên cạnh Hạ Như Phong, lúc đó, trong đôi mắt xanh biếc hiện ra một chút dịu dàng và sùng kính, trong giây lát lại trở nên vô cùng ai oán.

"Ta đã ngủ rất lâu để chờ đợi ngươi, vì sao tới bây giờ ngươi mới đến."