Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 48: Giúp đỡ ngươi làm Hoàng đế




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Tuyết Thiên..."

Tuyết Thiên tỉnh lại làm cho Hạ Như Phong quét sạch vẻ lo lắng, trong mắt trong xẹt qua một chút mừng rỡ, vẻ mặt cũng nhu hòa lại, chẳng qua là hiện tại không còn kịp nói cái gì nữa, nàng tăng nhanh tốc độ bay nhanh hướng tới Hạ gia.

Dù sao, Tuyết Thiên thành công thăng cấp thành Thất giai thì liền có thể giúp nó hóa hình, chờ nó hóa hình thành công, những chuyện mình không thể làm thì vào lúc này đều có thể đi hoàn thành... "Không nghĩ tới, đứa bé Thiên Tà kia thật đúng là thâm tàng bất lộ, Thường muội ở trên trời có linh thiêng thì cũng nên yên tâm."

Lan Hương các, đơn giản mà lại không mất thanh nhã, nữ tử hai tay tạo thành chữ thập, đứng ở bên cửa sổ, gió nhẹ lay động một thân bạch y kia, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra một chút nụ cười an ủi yếu ớt, mắt nàng nhìn về phía bầu trời cao xanh, thời gian trôi qua thật lâu, giống như là xuyên qua mây trắng, thấy được lúc các nàng còn trẻ, một đoạn thời gian kia không buồn không lo.

Sau đó nàng lẳng lặng nhắm hai mắt lại, lông mi dày đặc khẽ run lên, khi mở mắt, trong hốc mắt lóe ra nước mắt trong suốt, đây chính là nước mắt vui mừng.

"Quả nhiên là ác giả ác báo, Dạ gia làm nhiều chuyện sai lầm cuối cùng cũng bị báo ứng, có lẽ Dạ Minh Nguyệt cũng không nghĩ tới, lúc trước bán đứng thân muội, cuối cùng sẽ chết ở trong tay thân chất nhi của mình, bất luận kẻ nào làm quá nhiều chuyện xấu thì đều sẽ luôn nhận báo ứng."

Câu này của nàng dường như là nói cho chính mình nghe, lại giống như là đang nói cho người khác nghe... Âu Dương Thụy Thân không biết từ khi nào đã xuất hiện ở sau lưng nàng, vốn là lặng lẽ nhìn nữ tử yếu ớt như cành liễu trước gió kia, nhưng khi nghe đến một câu cuối cùng của nàng thì sắc mặt trong nháy mắt đại biến, lại nghĩ đến mấy ngày gần đây, hắn để cho người khác tra xét những chuyện kia, rốt cuộc không khống chế được sự giận dữ ở trong lòng, sải bước lên phía trước, túm lấy cánh tay nhỏ bé yếu ớt của nữ tử và phẫn nộ quát: "Diệp Thu Lan, ngươi mới vừa nói cái gì? Ai nói làm nhiều chuyện thì sẽ gặp báo ứng? Ha ha, nếu thực sự có báo ứng, báo ứng vì sao không tới tìm ta?"

Đau đớn trên cánh tay như bị lửa đốt, Diệp Thu Lan nhíu hai hàng lông mi như trăng rằm lên, ánh mắt lạnh quét nhìn Âu Dương Thụy Thân một cái, giọng điệu thản nhiên: "Không phải không báo mà là chưa tới thời điểm, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ gặp báo ứng."

"Ha ha, Diệp Thu Lan, nếu như có báo ứng thì báo ứng cũng sẽ tìm ngươi trước." Âu Dương Thụy Thân ngửa đầu cười lớn vài tiếng, hai tròng mắt màu đỏ, hắn vào lúc này có vẻ vô cùng điên cuồng, túm lấy cánh tay nàng, lần nữa dùng sức lực thật mạnh: "Ngươi cho là ta không biết sao? Âu Dương Doãn, hắn căn là tiện chủng của ngươi và Âu Dương Phong, nhưng mà, ta cư nhiên lại nuôi nhi tử thay người khác, lại nuôi hai mươi năm, Diệp Thu Lan, ngươi khổ cực lừa gạt ta lừa gạt thật tốt, ha ha..."

Thân thể bỗng nhiên run lên, Diệp Thu Lan khiếp sợ nhìn Âu Dương Thụy Thân, không nghĩ tới thế nhưng hắn đã biết... Nhưng vậy thì thế nào? Tổn thương mà hắn cho nàng còn nhiều hơn những gì hắn nhận được.

Sau một hồi khiếp sợ, thần sắc Diệp Thu Lan khôi phục bình tĩnh, cười lạnh một tiếng: "Vậy thì thế nào? Lúc trước, ta chính là thê tử Phong, là ngươi không đếm xỉa tới tình nghĩa huynh đệ, dư luận thiên hạ, đem ta đoạt tới hậu cung, ngươi lại có tư cách gì ở đây nói những lời này chứ? Ta cho ngươi biết, ta quản ngươi làm cái gì, đời này ta cũng sẽ không yêu ngươi, ta yêu vĩnh viễn chỉ có một mình hắn, cho dù chết cũng sẽ không thay đổi."

Nàng vừa nói xong thì cổ họng liền bị một cái tay kẹp lại, nâng mí mắt lên, đập vào mắt nàng là gương mặt giận dữ của Âu Dương Thụy Thân.

"Diệp Thu Lan, ngươi đây là đang khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của trẫm!"

Thân thể mềm mại hơi run lên một chút, Diệp Thu Lan nhắm mắt lại, gương mặt của nàng giơ lên một chút mỉm cười thoải mái.

Như vậy cũng tốt, nếu cuộc đời này không có cách nào cùng hắn gần nhau, kiếp sau, chỉ cầu hai người là một đôi vợ chồng bình thường, cả đời gần nhau đến già, không rời không bỏ.

"Ha ha, Diệp Thu Lan, ngươi muốn chết? Không dễ dàng như vậy, chết đối với ngươi mà nói quá đơn giản, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!" Cắn răng, ánh mắt tàn nhẫn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt, sau đó cao giọng cười to: "Ha ha, Diệp Thu Lan, cho dù tâm của ngươi không thuộc về ta nhưng thân thể sớm đã bị ta đoạt lấy, ngươi cho rằng, Âu Dương Phong còn có thể thích ngươi như cũ sao?"

Nghe vậy, hai mắt Diệp Thu Lan mở ra, cổ bị Âu Dương Thụy Thân kẹt lại, gương mặt kia bị kìm nén đến xanh mét, theo sau, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: "Ngươi thật sự cho rằng, chuyện đêm đó là thật sao? Tuy rằng ta không sợ chết, nhưng mà, ta phải bảo vệ hài tử của ta và Phong, ta biết, nếu ngươi biết ta mang thai hài tử của Phong, ngươi nhất định sẽ tổn thương hài tử này, cho nên, ta mới thiết trí một tuồng kịch, nếu như, thân thể của ta thật sự bị ngươi đoạt lấy, ngươi cho rằng, ta sẽ sống ở đây sao?"

Giống như sấm sét giữa trời quang, Âu Dương Thụy Thân vào lúc này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Một luồng tức giận ngập trời xông vào trái tim, hắn buông lỏng cổ của nàng ra, lai giơ tay lên tay hung hăng quăng qua.

"Ba!"

Âm thanh thanh thúy từ bàn tay truyền đi khắp gian phòng, đầu Diệp Thu Lan nghiêng qua một bên, tóc phân tán rơi xuống che một nửa bên mặt, một tia máu từ khóe miệng tràn ra, khóe môi của nàng lãnh ý càng sâu.

"Tiện nhân, trẫm nói cho ngươi biết, đời này ngươi và Âu Dương Phong vĩnh viễn là không có khả năng, hơn nữa, trẫm sẽ làm cho Âu Dương Phong chết trước mặt của ngươi, như vậy đối với ngươi mà nói mới là trừng phạt tốt nhất."

Phất phất tay áo, Âu Dương Thụy Thân xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Ngoài cửa, trên dung nhan tuấn mỹ của nam tử kia hiện đầy khiếp sợ, hắn hiển nhiên không nghĩ tới, hôm nay tới tìm mẫu hậu thì lại nghe được một đại sự, vốn dĩ hắn không phải huyết mạch của Âu Dương Thụy Thân... Cắn cắn môi, giờ phút này hắn cũng không biết trong lòng là cái tư vị gì.

Âu Dương Thụy Thân đối đãi với hắn không tệ, lại càng yêu mẫu hậu, hắn cũng xem ở trong mắt, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không biết, vì sao ở trên người Âu Dương Thụy Thân lại không có cái loại thân thiết nên có đó, ngược lại, hắn càng thích Âu Dương Phong hơn.

Chẳng lẽ đây chính là liên hệ giữa huyết mạch sao?

Mà mẫu hậu làm những chuyện như vậy, quả thật làm cho tử nữ (con trai + con gái) sẽ cảm thấy sỉ nhục, nhưng mà dù sao nàng là mẫu hậu hắn thích nhất, huống chi, mẫu hậu yêu sâu đậm Âu Dương Phong, hắn cũng xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.

Nếu, không phải vì Âu Dương Thụy Thân, người một nhà người của mình hẳn là rất hạnh phúc ở chung một chỗ... Thấy Âu Dương Thụy Thân hướng ngoài cửa đi tới, Âu Dương Doãn vội vàng hoàn hồn, thân hình chợt lóe, trốn dưới cái cây, cho đến khi bóng dáng Âu Dương Thụy Thân biến mất, hắn mới hướng trong phòng đi đến.

"Phanh!"

Một câu nói cuối cùng của Âu Dương Thụy Thân khiến cho tất cả kiên cường của Diệp Thu Lan nhất thời biến mất, hai chân nàng mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất, đôi môi kéo căng và nước mắt thẳng tắp chảy xuống.

Một bộ áo bào màu xám tro ánh vào mi mắt, thân thể mềm mại của nàng ngẩn ra và chậm rãi ngước mắt, khi nhìn thấy nam tử xuất hiện ở trước mặt thì trong mắt thoáng qua vẻ hốt hoảng: "Doãn nhi, ngươi... Mới vừa rồi đều nghe được?"

Âu Dương Doãn ngồi xổm người xuống, đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa hai ám Diệp Thu Lan, trên gương mặt trắng nõn, dấu tay đỏ tươi kia chạm đến trong tim hắn, trong mắt xuất hiện một chút hận ý.

Hít sâu một hơi, hắn kìm chế hận ý trong lòng, đau lòng nói: "Mẫu hậu, người chịu khổ ..."

Diệp Thu Lan hơi sửng sốt, cắn cắn đôi môi tái nhợt và hỏi: "Doãn nhi, ngươi không trách mẫu hậu sao?"

"Ta biết, lúc trước người cũng là bất đắc dĩ, hết thảy đều là phụ... Lỗi của Hoàng Thượng. " Âu Dương Doãn lắc lắc đầu, hắn không phải là người không nhận thức đúng sai, tuy lúc đầu nghe được chuyện này trong nháy mắt hắn cảm thấy sỉ nhục, sau đó hắn đã nghĩ thông.

Chân chính phạm sai lầm chính là Âu Dương Thụy Thân, trong chuyện này bất kể là mẫu hậu hay là hoàng thúc, đều là người bị hại thôi.

Làm sao hắn có thể rắc muối lên trên vết thương của mẫu hậu?

"Doãn... Doãn nhi, mẫu hậu có thể hay không cầu xin ngươi một chuyện." Sau một lúc trầm mặc, Diệp Thu Lan nhìn thật sâu Âu Dương Doãn, trong mắt mang theo một chút khẩn cầu. "Đi nói cho hắn biết Âu Dương Thụy Thân sẽ đối phó hắn, để cho hắn làm tốt chuẩn bị."

Nhìn hai mắt Diệp Thu Lan, Âu Dương Doãn trong lòng mềm nhũn và gật đầu: "Được."

Rời khỏi Lan Hương các, sắc mặt Âu Dương Doãn trầm xuống, ngửa đầu nhìn trời xanh, thở dài thật sâu, hai mày kiếm nhíu lại, đôi mắt giống như ngôi sao đang dần hiện ra một chút sầu lo.

Hắn cũng không có đi Chiến vương phủ mà là đi Hạ gia.

Một đoạn thời gian trước, chuyện Dạ Thiên Tà lấy thực lực bản thân lực tiêu diệt Dạ gia cũng truyền đến trong tai hắn, sau khi nghe được chuyện này hắn lộ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.

Hắn đã từng nói qua, thành tựu trong tương lai của Dạ Thiên Tà tuyệt đối sẽ không bình thường, không nghĩ tới một lời nói trở thành sự thật, năng lực Dạ Thiên Tà thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Sau đó, chính là thế lực của Hạ Như Phong vì Dạ Thiên Tà giết hoàn khố *, có bao nhiêu hoàng khố ở Hoàng thành chứ? Vì vậy ngày đó, máu nhuộm Hoàng thành, thế cho nên rốt cuộc cũng không có người nào dám nhục mạ Dạ Thiên Tà.

*Hoàn khố: quần áo lụa là; quần là áo lượt (chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý).

Ngay cả những gia tộc bị giết kia cũng không dám đi ra nói một câu công đạo vì đệ tử gia tộc mình.

Họa là từ miệng mà ra, bất luận kẻ nào cũng biết đạo lý này, đám hoàn khố kia đến chết hoàn toàn là gieo gió gặt bảo, không oán người được.

Bất tri bất giác đã chạy tới Hạ gia, đoạn thời gian này, Dạ Thiên Tà sẽ sống ở Hạ gia, tự nhiên Hạ Như Phong sẽ không cự tuyệt, mà Dạ Thiên Tà cũng đảm đương chức giáo luyện, giúp Hạ Như Phong huấn luyện người của chiến đội Nghịch Thiên.

Có hắn huấn luyện, thực lực chiến đội Nghịch Thiên càng thêm đột phát mạnh lên.

Mà chuyện Hạ Như Phong vì hắn chém giết mọi người cũng truyền đến trong tai hắn, biết được nàng vì hắn làm hết thảy, Dạ Thiên Tà cũng bị làm cho cảm động, suýt chút nữa muốn lấy thân báo đáp, bất quá, khi hắn nói muốn lấy thân báo đáp thì cả người Hạ Như Phong đều run rẩy một chút.

Lúc này, bên trong Thiên Linh hộp, Hạ Như Phong mới vừa hiện thân, đám thú liền vây quanh lại đây.

Nhìn lên bầu trời, hoặc là đám thú ở trên mặt đất, Hạ Như Phong vuốt ve cằm, hài lòng gật đầu: "Vật Nhỏ đã đến Lục giai Nhị cấp, mà trừ Hỏa Nhi ở Ngũ giai Bát cấp ra thì Tuyết Cầu là không có cấp bậc, những thú khác thì đều đã đến Lục giai Nhất cấp, không tệ không tệ, như vậy, thế lực chúng ta liền tăng thêm rất nhiều."

Khi Hạ Như Phong sống ở mật địa một năm, nhóm thú cũng trưởng thành, bởi vì có linh khí tinh thuần dùng không bao giờ hết và nhiều thú tinh bổ sung, đạt được thành tựu như vậy thật ra cũng dễ hiểu.

Chỉ là khi tiến vào Lục giai, thực lực tăng lên liền khó khăn.

Bởi vì thú Lục giai quá khó khăn bắt được nên thú tinh của bọn hắn cũng khó đạt được, không có thú tinh cung cấp bổ sung, thực lực linh thú tăng lên sẽ không nhanh như vậy, chỉ có Vật Nhỏ ở trong một năm trong lại dựa lại sức lực của mình mà thăng cấp đến Nhị cấp.

Đại Bằng đạt tới Lục giai sớm hơn Tiểu Kim, nhưng sau đó vẫn là bị Tiểu Kim đuổi theo, bất quá Đại Bằng tiến vào Lục giai thì liền đại biểu có thể chỉ huy tất cả Kim Sí Đại Bằng Lục giai ở đại lục, đây chính là cái lực lượng chiến đấu không nhỏ.

"Xem ra, phải đi bắt thú hệ hỏa Lục giai, giúp Hỏa Nhi tăng lên tới Lục giai..."

Trên tay nàng có một viên thú tinh Thất giai, chính là ở trong Minh Nguyệt thành gặp được Đường Lang Song Đao, đáng tiếc thú tinh là mộc hệ, tuy rằng đối với Hỏa Nhi cũng có tác dụng nhưng bởi vì thuộc tính không giống, cho nên tác dụng không lớn.

Cho Hỏa Nhi dùng chỉ là lãng phí thôi.

Ngẩng đầu nhìn Thiên Linh hộp, Hạ Như Phong nhớ tới Bạch Thụy từng nói, đưa tay ra, hai viên ngọc châu xuất hiện ở trong tay của nàng, lúc này, vẻ mặt nàng ngưng trọng lên, đem hai viên ngọc châu ném lên bầu trời.

Trong nháy mắt kia, hào quang màu đỏ rực và hào quang màu xanh chiếu sáng khắp thế giới.

"Không biết, để cho Hỏa linh và Mộc linh kiến tạo ra mặt trời và cây cối cho thế giới này, thì cần bao nhiêu thời gian, cũng may hiện tại Tuyết Hồ đã tỉnh lại, tạm thời không cần hai vật này, trước tiên liền để cho bọn nó cải tạo Thiên Linh hộp." Ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, nàng ngửa đầu nhìn hai điểm nhỏ ở trên bầu trời, khóe miệng nhẹ nâng: "Nếu đây là thế giới thuộc về ta, như vậy ta liền đặt tên cho thế giới này là —— Phong Tà đại lục."

"Ha ha, mỹ nhân tỷ tỷ, nếu như Tà lão đại biết là ngươi đặt tên, đoán chừng sẽ rất cảm động nha." Tiểu Bạch chớp đôi mắt đáng yêu, nhảy đến trong lòng Hạ Như Phong, trong mắt hàm chứa ý cười, dung âm thanh non nớt kia nói: "Kỳ thật, ta cảm thấy, mỹ nhân tỷ tỷ và Tà lão đại là trời sinh một đôi."

Sắc mặt đỏ lên, Hạ Như Phong đưa tay gõ đầu Tiểu Bạch: "Tốt lắm, ngươi cũng đừng nhiều lời, ta nên rời khỏi, sau khi trở thành Linh Vương, Phong Tà đại lục tăng thêm rất nhiều, đoán chừng có thể chứa trăm người, xem ra, qua đoạn thời gian ngắn, ta sẽ để cho mọi người chiến đội Nghịch Thiên tới đây tu luyện."

Sau đó, lại nhắc nhở vài câu, nàng liền rời khỏi Phong Tà đại lục.

Sau khi đi ra, lười biếng duỗi thắt lưng và liền bước đi, đi không bao lâu thìchính là gặp Âu Dương Doãn đang tìm đến Dạ Thiên Tà xin giúp đỡ, nàng sửng sốt một chút rồi vẫn đi qua.

"Lâu rồi không gặp, Âu Dương." Hạ Như Phong nở một chút tươi cười nhợt nhạt, tính ra thì nàng và Âu Dương Doãn quả thật là rất lâu rồi chưa gặp lại, từ sau khi trở về, Âu Dương Doãn từng tìm đến nàng, nhưng khi đó vừa lúc đang tiến hành tu luyện nên sẽ không thấy hắn.

Nghe được thiếu nữ nói, Âu Dương Doãn dừng chân, khóe môi miễn cưỡng nở nụ cười: "Đúng là rất lâu không thấy..."

Cảm giác được Âu Dương Doãn có chút không thích hợp, Hạ Như Phong nhướng mày: "Âu Dương, gần đây ngươi xảy ra chuyện gì sao?"

Âu Dương Doãn vì Hạ Như Phong quan tâm mà ngây ngẩn cả người, sau khi phục hồi tinh thần lại thì đem hết thảy hôm nay nghe được đều nói với Hạ Như Phong, hắn cũng không có giấu diếm một chút nội dung, bao gồm mình không phải thân tử (con ruột) của Âu Dương Thụy Thân.

Chuyện như vậy đủ để ảnh hưởng đến hắn, nhưng hắn không có giữ lại, như vậy có thể thấy được trong lòng đối với nàng tín nhiệm.

Nghe hắn nói xong, Hạ Như Phong ôm cánh tay, tay trái vuốt cằm và trầm mặc lại, sau một lúc lâu, nàng mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Âu Dương Doãn.

"Âu Dương, ngươi nghĩ làm hoàng đế sao?"

Nghe vậy, Âu Dương Doãn lại sửng sốt, tay nắm quyền thiên hạ, mỹ nhân gối đầu ngủ say vẫn là tâm nguyện của hắn, hắn làm sao không muốn, nhưng hắn cũng không phải là huyết mạch Âu Dương Thụy Thân, ngôi vị hoàng đế đã sớm vô duyên với hắn.

Hơn nữa, hắn mơ hồ hâm mộ Dạ Thiên Tà, bởi vì Hạ Như Phong vì hắn mà giết nhiều người như vậy, nếu như có một người có thể nguyện ý vì mình như vậy, sợ rằng, hắn sẽ cam tâm tình nguyện bỏ qua ngôi vị hoàng đế cùng người đó bên nhau cả đời.

Nhưng mà, hắn không phải Dạ Thiên Tà, sẽ không có người sẽ vì hắn như thế... Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Âu Dương Doãn ảm đạm một chút, bất đắc dĩ thở dài, nhưng mà khi nhìn đến Hạ Như Phong thì hắn vẫn là hung ác hạ quyết tâm, gật đầu một cái.

"Tốt lắm, ngươi đã nguyện ý làm hoàng đế, như vậy, ta liền giúp đỡ ngươi làm hoàng đế." Nói đến đây, trong mắt Hạ Như Phong hàn quang chợt lóe, khóe miệng cong lên một chút cười lạnh.

Âu Dương Thụy Thân, nợ nần giữa chúng ta cũng nên tính toán rõ ràng... "Cái gì?" Âu Dương Doãn hoàn toàn kinh sợ, hắn chưa từng ngờ tới, lời Hạ Như Phong nói ra chính là những lời này.

"Âu Dương, ngươi đi tìm Âu Dương Phong, đêm nay canh ba hành động, ta sẽ đem cao thủ hoàng cung giải quyết thay các ngươi, người còn lại liền giao cho các ngươi đối phó..."

Gương mặt thiếu nữ kiên định, trong mắt bắn ra hào quang khác thường, không biết vì sao, Âu Dương Doãn liền tin lời của nàng. Hơn nữa, cũng chỉ có như thế, mẫu hậu nàng mới có thể đạt được hạnh phúc.

Mặc dù Âu Dương Thụy Thân đối với hắn không tệ, nhưng trong lòng hắn mẫu hậu mới là quan trọng nhất, huống chi, phụ thân hắn là Chiến vương, hắn phải giúp mẫu hậu đoàn tụ với phụ thân.

Đây là lựa chọn duy nhất của hắn, bằng không, tương lai sẽ có rất nhiều người vì thế mà bị tổn thương, hắn tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh.

Bất quá, làm cho hai người không nghĩ tới là, bọn họ còn chưa kịp hành động thì Âu Dương Thụy Thân liền phong Âu Dương Du làm thái tử, về phần Âu Dương Doãn hoàn toàn bị hắn tống ra bên ngoài, bởi vì bất luận là triều đại hoàng đế nào thì cũng không cho phép không phải huyết mạch của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, vì vậy, thái tử vị liền rơi xuống trên người Âu Dương Du.

Vốn là phủ Đại hoàng tử, sau khi thánh chỉ hạ xuống thì liền biến thành phủ Thái tử.

Lúc này trong phủ Thái tử, Âu Dương Du nằm trên ghế thái sư, bên cạnh có thị thiếp xinh đẹp hầu hạ, vẻ mặt nhàn nhã tự đắc, mở miệng ra, ngậm quả ô mai được thị thiếp đưa vào trong miệng, trên gương mặt anh tuấn kia treo lên vẻ tươi cười.

"Hừ, Âu Dương Doãn, ngươi không nghĩ tới đi, đấu với ta lâu như vậy, ngươi vẫn thua, chờ bản Thái tử đi lên Thái tử vị thì sẽ là ngày chết của ngươi, còn có nữ tử gọi là Hạ Như Phong kia, đến lúc đó, bản Thái tử nhất định phải đem nàng bắt đến hoàng cung, để bản Thái tử tìm vui vẻ."

Dường như là nghĩ đến gương mặt xinh đẹp không ai sánh bằng của thiếu nữ, Âu Dương Du liếm môi, vẻ mặt tươi cười mang theo đáng khinh.

Hắn thân là hoàng tử, tự nhiên không có cách nào làm gì nàng, nhưng trở thành hoàng đế, tay nắm trọng quyền, để có một cái nữ tử, đây không phải chuyện rất dễ dàng sao?

Ngay cả nàng có thú Lục giai và Nghiêm lão bảo hộ, chính mình cũng không e ngại.

Nếu nàng mất tích, Nghiêm lão cũng sẽ không biết tung tích của nàng, không phải sao?

"Ha ha, chờ thành hoàng đế thì còn có chuyện gì mà bản Thái tử không làm được chứ? Dám cùng bản Thái tử đối địch thì cũng sẽ chết không có chỗ chôn." Hàn quang trong mắt thoáng qua, giọng nói của âm trầm vang lên.

Nghe được lời nói của hắn, thân thể thị thiếp xinh đẹp bên cạnh sợ run cả người, trong lòng sợ hãi nhìn hắn một cái...