Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 42: Gương mặt thật của Ngân Diện công tử




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Tóc như mực nhẹ bay, nam tử một thân ngân bào kia lay động, ngân kiếm trong tay chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, sống lưng thon dài thẳng đưa về phía Hạ Như Phong, hắn liếm đôi môi mỏng nhưng thủy chung không có mở miệng nói chuyện.

"Ngân Diện công tử, ngươi..."

Hạ Như Phong cảm giác được không khí quỷ dị nên chậm rãi mở miệng, ngay trong nháy mắt này, Ngân Diện công tử chậm rãi xoay người, sau khi nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ quen thuộc kia thì Hạ Như Phong kinh ngạc trợn to mắt, nhưng lại nói không ra lời.

"Như Phong, thật xin lỗi, ta vẫn gạt ngươi."

Giọng nói nam tử nghe êm tai tuyệt đẹp, phảng phất giống như nước suối cuồn cuồn chảy vào nội tâm, hai tròng mắt hắn ngắm nhìn nàng thật sâu, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, hồi lâu, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần mới hơi di động.

"Tà, như thế nào lại là ngươi? Vì sao ngươi..."

Khó trách, nàng cảm thấy ánh mắt hắn lại quen thuộc như vậy, cho dù hắn thay đổi màu mắt để làm cho mình thoạt nhìn lạnh nhạt lạnh như băng, nhưng, hắn vẫn không có cách nào che dấu bản tính của mình.

Cũng khó trách, ban đầu sẽ cảm thấy khí tức trên người hắn lại quen thuộc như vậy, chỉ vì Ngân Diện công tử lại là hắn... Hiện tại, Hạ Như Phong mới hiểu được vì sao khi gặp nguy hiểm thì Ngân Diện công tử chưa từng bỏ lại mình rời đi, lại dùng thân thể đỡ kiếm cho mình, vì sao trong lần Đại bỉ thì hắn lại ra tay cứu giúp... Đây hết thảy cũng là bởi vì Ngân Diện công tử chính là Dạ Thiên Tà.

"Như Phong, ta biết ngươi có rất nhiều nghi ngờ, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm giải thích cho ngươi, chờ nguy cơ lần này qua đi thì ta sẽ đem tất cả mọi chuyện đều nói cho ngươi biết..."

Nhìn dung nhan tuyệt sắc còn mang nét trẻ con trước mặt này, trong mắt Dạ Thiên Tà nổi lên sắc thái dịu dàng, khóe miệng hơi giơ lên, lần nữa xoay người đem thiếu nữ che ở phía sau hắn.

Ngón tay thon dài nắm chuôi kiếm, gương mặt Dạ Thiên Tà giơ lên ngưng trọng trước nay chưa từng có.

"Tà."

Sau lưng vang lên một giọng nói nhàn nhạt, Dạ Thiên Tà sửng sốt một chút, sau đó liền thấy Hạ Như Phong đi đến bên cạnh hắn, quay đầu, mặt nhìn về phía hắn lộ ra một nụ cười dịu dàng: "Chúng ta cùng nhau chiến đấu đi!"

Dứt lời, tầm mắt nhìn về phía Đường Lang Song Đao, khẽ nhăn mi lại, chợt giống như là nhớ ra cái gì đó nên nhãn tình sáng lên.

Đúng rồi, bởi vì lần thăng cấp lên Linh Vương này là trong lúc mình bế quan, cho nên chưa kịp đi thăm dò năng lực mà Nghịch Thiên Quyết tặng cho, không biết khi thăng cấp lên Linh Vương thì Nghịch Thiên Quyết sẽ tặng cho mình là cái gì?

Suy nghĩ điểm này nên nàng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, trong mắt lại không khỏi xuất hiện sự thất vọng.

Tầng thứ sáu Nghịch Thiên Quyết cho nàng lực lượng là Quang Minh Hắc Ám, có thể sử dụng thuộc tính Quang Minh Hắc Ám, nhưng mà đối với trận chiến này mà nói lại không có tác dụng gì.

Dạ Thiên Tà nhìn Như Phong, biết nàng không phải loại nữ nhân cần người khác bảo vệ, nên cũng không làm cho nàng rời khỏi, sau đó thu hồi ngân kiếm, giơ hai tay lên, một thanh liêm đao màu đen rõ ràng xuất hiện ở trong tay.

Ngọn lửa màu đen nổi lơ lửng xung quanh liêm đao, cùng với một thân khí chất của hắn hoàn toàn không hòa hợp.

"Kiếm, cũng không phải là vũ khí cường đại nhất của ta." Ngón tay thon dài xuyên qua hỏa diễm màu đen, khẽ vuốt ve mặt ngoài hắc liêm, khóe miệng giơ lên và nói: "Nó, mới thật sự là xứng đáng chiến đấu cùng với ta!"

Nâng mắt, trong hai tròng mắt đen thoáng qua ánh sáng tà khí hào quang, khóe miệng tươi cười cũng càng phát ra tà mị: "Như Phong, phía trước nó, giao cho ta..."

Còn phía sau, giao cho ngươi.

Chỉ là mấy chữ cuối cùng này hắn không nói ra, tin tưởng Hạ Như Phong có thể nghe hiểu.

Nói xong lời kia, Dạ Thiên Tà tung người nhảy lên, đứng nghiêm ở trong hư không, vung hắc liêm lên thì vô số hỏa diễm màu đen bay về phía Đường Lang Song Đao, đồng thời, hắc liêm đao thoáng qua ánh sáng sắc bén, từ trên xuống dưới, chém xuống Đường Lang Song Đao.

Đường Lang Song Đao cảm nhận được uy thế hắc liêm đao không tầm thường nên cũng không dám khinh thường nữa, trong mắt lộ ra vẻ trịnh trọng, giơ cánh tay loan đao lên nghênh đón hắc liêm đao.

"Răng rắc!"

Cánh tay loan đao kia, lúc trước đã bị Ngũ Hành Luân Diệt của Hạ Như Phong công kích làm cho xuất hiện khe nứt, mà Dạ Thiên Tà thừa cơ lại làm cho nó càng tổn thương thêm, khiến cho cái khe nứt kia càng lớn ra thêm.

Khóe miệng giương lên, tay Dạ Thiên Tà gia tăng sức lực, sau khi một tiếng thanh thúy vang thì cánh tay loan đoan của Đường Lang Song Đao bị chặt đứt.

Đường Lang Song Đao bị đau rống to một tiếng, thân thể vội vàng lui lại sau mấy bước, chỉ là nó không có chú ý tới, Hạ Như Phong lúc đầu còn đứng ở phía trước nay đã mất đi bóng dáng.

Chờ nó phát hiện điểm này thì đã không còn kịp rồi.

Một thanh thủy chủ màu bạc xuất hiện ở phía sau và dùng sức cắm vào trong cơ thể nó, nhưng phòng ngự của thú thất giai thì làm sao nàng có thể phá vỡ? Lông mày lập tức nhăn lại, một chút lực lượng hắc ám được đưa vào trên cây chủy thủ.

Lực lượng hắc ám có lực phá hoại cực lớn và không chỗ nào không xâm nhập được, lực lượng hắc ám kia liền theo chủy thủ mà chui vào trong cơ thể Đường Lang Song Đao, Đường Lang Song Đao vừa mới kịp xoay người thì bóng dáng Hạ Như Phong đã biến mất như một cơn gió.

Hai người rất ăn ý, sau khi Hạ Như Phong biến mất thì Dạ Thiên Tà lại công kích.

Vô số ngọn lửa màu đen từ trên trời rơi xuống, đem hắc liêm kia cũng giấu ở trong ngọn lửa màu đen và bổ tới Đường Lang Song Đao, giờ phút này, Đường Lang Song Đao đang rất vất vả trục xuất lực lượng hắc ám trong cơ thể ra ngoài, làm sao lại chú ý đến tình cảnh trên đỉnh đầu kia chứ? Chờ nó nâng mắt lên nhìn thì công kích dày đặc đã rơi xuống.

"Ùng ùng!"

"Phanh!"

Trong nháy mắt, ngọn lửa màu đen bao trùm lên toàn bộ thân hình Đường Lang Song Đao, hắc liêm đao của Dạ Thiên Tà cũng đã đến kế bên, dùng sức vung lên, trên không trung xẹt qua một độ cong trực tiếp chặt đầu của nó xuống.

Sau đó, cước bộ đột nhiên lui về phía sau và lui đến bên cạnh Hạ Như Phong, hắc liêm đao cắm vào đất, ngửa đầu, hai tròng mắt lạnh nhạt ngưng mắt nhìn tình cảnh phía trước.

Ngọn lửa màu đen lần lượt đốt cháy, thi thể Đường Lang Song Đao từ từ biến thành tro bụi và biến mất ở trong thông đạo.

Lần chiến đấu này hoàn toàn là kết quả của sự phối hợp giữa hai người, nếu không phải lúc đầu Hạ Như Phong sử dụng Ngũ Hành Luân Diệt khiến cho cánh tay Đường Lang Song Đao xuất hiện vết nứt, Dạ Thiên Tà không có cách nào dễ dàng chặt đứt.

Mà nếu không phải một chiêu này của Dạ Thiên Tà, Đường Lang Song Đao cũng sẽ không không có bận tâm nguy hiểm phía sau.

Nếu là bình thường, Hạ Như Phong không có cách nào đánh lén được Đường Lang Song Đao, chủ yếu hơn chính là, thực lực Hạ Như Phong quá thấp, Đường Lang Song Đao không đem nàng để vào mắt, ai ngờ nàng lại có được thuộc tính hắc ám thuộc tính.

Thuộc tính hắc ám lực phá hoại cực lớn, nếu như không có kịp thời thanh trừ thì lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều có thể bị phá phá hư. Bởi vì Đường Lang Song Đao bận rộn thanh trừ cho nên mới bỏ qua nguy cơ trên đầu.

Cho nên, nếu trong hai người thiếu đi sự phối hợp của một người thì kết cục này có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi.

"Tà, ngươi không sao chứ?"

Sau khi kết thúc chiến đấu, Hạ Như Phong chú ý thấy mặt mũi Dạ Thiên Tà tái nhợt thì trên mặt nhất thời hiện ra một chút lo lắng, vội vàng đi ra phía trước và quan tâm hỏi.

Dạ Thiên Tà cười cười và lắc đầu một cái, trong mắt hắn lóe ra ánh sáng rực rỡ trước khác, gương mặt tuấn mỹ hơi có vẻ tái nhợt, ôn nhu nói: "Ta không sao, chỉ là lần trước sau khi mạnh mẽ tăng lên thực lực thì lưu lại hậu di chứng mà thôi, hậu di chứng này chỉ cần ta sử dụng toàn bộ lực lượng sẽ như thế, nghỉ ngơi thì sẽ không sao, ngươi không cần lo lắng."

"Chẳng lẽ, trên Đại bỉ, ngươi vội vã rời khỏi, cũng là bởi vì..." Nhấp đôi môi mỏng, trong mắt Hạ Như Phong hiện ra một tầng cảm động: "Tà ngươi tại sao..."

Nói đến đây, lời của nàng lại dừng lại, chỉ là dùng ánh mắt cảm động nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của nam tử.

"Ngươi là muốn hỏi vì sao đối với ngươi tốt như vậy, thật không?" Khóe môi Dạ Thiên Tà giơ lên, sau đó, dùng đôi mắt tràn ngập ôn nhu ngưng mắt nhìn nàng: "Ngươi có nhớ ta đã từng nói, ta đến bên cạnh ngươi có lẽ có mục đích, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, có thể là ngay từ đầu đúng là có mục đích, nhưng về sau, không tự chủ được đã bị ngươi hấp dẫn, Như Phong, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người ta dành cả đời này để bảo vệ, có ta ở đây, sẽ không để cho người nào tổn thương ngươi một chút nào."

Thân thể gầy yếu đột nhiên run lên, vào giờ phút này, lời nói của nam tử lưu lại thật sâu ở trong lòng nàng, để cho lòng của nàng không khỏi tràn đầy cảm động.

Ngay trong khoảnh khắc tràn đầy ấm áp này, giọng nói Dạ Thiên Tà lại vang lên: "Này, Như Phong, ngươi có phải là rất cảm động hay không? Nếu như thật sự rất cảm động, vậy thì lấy thân báo đáp, như thế nào? Ta không ngại, thật sự."

Khóe miệng đột nhiên vừa kéo, những lời này, liền lập tức phá hư phần cảm giác ấm áp này.

"Như Phong." Dạ Thiên Tà vuốt cằm, sau một lúc lâu mới thả tay xuống, vẻ mặt tà mị cười rồi cũng thu liễm lại, lúc này, trong mắt hắn mang theo nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Ta biết, ngươi vẫn đem lời nói của ta trở thành nói đùa, nhưng mà ta muốn nói, ta cũng sẽ không có nói đùa với ngươi, ta là nghiêm túc!"

Thân thể cứng đờ, lúc Hạ Như Phong ngửa đầu thì nhìn thấy hai tròng mắt chân thành tha thiết kia của hắn, không biết vì sao, trong lời nói của Dạ Thiên Tà nhưng lại khơi dậy gợn sóng trong lòng của nàng.

"Tà." Vươn tay ra, Hạ Như Phong đi lên phía trước mấy bước ôm lấy Dạ Thiên Tà, cằm đặt ở trên vai hắn, giọng nói truyền qua êm ái như gió: "Cái ôm này là nhìn ở trên phân lượng ngươi đã nhiều lần cứu ta, đưa cho ngươi phần thưởng."

Dạ Thiên Tà hơi sửng sốt, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười, đưa ngón tay thon dài ra và muốn ôm thiếu nữ vào trong ngực, nhưng trước lúc đó thì Hạ Như Phong đã buông lỏng tay ra, bỏ lại một câu và đi về phái cuối thông đạo.

"Chúng ta đi xem một chút, Đường Lang Song Đao thủ hộ là vật gì."

Nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, gương mặt Dạ Thiên Tà tươi cười càng phát ra tà mị, mới vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được biến hóa của Hạ Như Phong, một cái ôm kia đã làm cho hắn rất thỏa mãn.

Dù sao, hắn làm hết thảy vì nàng không phải là không có hồi báo... Hạ Như Phong bước đi nhanh về phía trước, nàng lấy mu bàn tay chạm vào gương mặt nóng lên của mình, hô hít một hơi thật sâu, dùng sức áp chế cuồng loạn trong trái tim, lúc này mới dừng bước lại và tầm mắt đầu nhìn về phía chỗ cuối ở phía trước.

Lúc này, hai tay Dạ Thiên Tà ôm cái ót, lười biếng đi lên phía trước, đôi mắt kia chỉ khi nhìn Hạ Như Phong thì mới có xuất hiện sắc thái nhu hòa.

"Ha ha, không nghĩ tới nhanh như vậy thì đã có người đến nơi này..."

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp mà chứa từ tính vang lên, Hạ Như Phong nghe được đây chính là giọng nói kia ở bên ngoài Nguyệt Thành, cả người nàng đều dâng lên sự đề phòng, thần sắc mang theo ngưng trọng.

"Ngươi không cần lo lắng, ngươi đã đánh bại Song Lang Đường Đao, vậy phần thưởng cuối cùng tất cả sẽ thuộc về ngươi, chẳng qua, đánh bại Song Lang Đường Đao là hai người các ngươi, danh ngạch có thể vào Nguyệt Chi U Trì lại gần có một, các ngươi có thể thương lượng một chút rốt cuộc do ai đi vào."

Trong phòng tối, nam tử ngồi ở trên ghế rồng màu đen, hai tay đặt trên tay vịn, lười biếng dựa lưng vào ghế, trước mặt hắn còn lại là một đám hắc vụ, trong hắc vụ kia xuất hiện rõ ràng là hai người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.

"Mặc dù lúc đầu bọn họ phối hợp ăn ý, lại ẩn chứa tình ý, nhưng trên đời này không có bằng hữu vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không biết đối mặt việc này, nữ nhi hắn, còn có nam nhân này thì sẽ làm ra lựa chọn như thế nào."

Sau đó, nam tử phát ra một tiếng cười trầm thấp, giọng nói cố ý đè thấp, mang theo một tia khàn khàn:

"Xem ra, trận trò chơi này, càng ngày càng thú vị ..."

Cuối thông đạo, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Hạ Như Phong giành mở miệng trước:

"Tà, thực lực của ngươi mạnh hơn ta, nên do ngươi đi."

Nói ra lời này, nét mặt của nàng không có một chút không muốn, dù sao vô luận là ai tiến vào Nguyệt Chi U Trì thì đối nàng mà nói đều là giống nhau.

Nghe vậy, tròng mắt Dạ Thiên Tà ngậm cười nhìn về phía gương mặt kiên định của thiếu nữ, lắc đầu một cái và mỉm cười nói: "Không cần, Như Phong, cũng giống như ta không cần dùng Thiên Linh Trì để tăng lên thực lực, Nguyệt Chi U Trì này đối ta cũng không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên, cho ta danh ngạch chỉ là lãng phí."

"Nhưng mà, Tà..."

"Như Phong, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?" Dạ Thiên Tà đưa tay ra, suy nghĩ một chút thì đặt lên trên vai của nàng, trên gương mặt tuấn mỹ kia hiện lên đầy tà mị, hai tròng mắt lại mang theo ánh sáng ấm áp chân thành tha thiết: "Như Phong, đừng nói là đối với ta không có tác dụng, ngay cả có tác dụng thì ta cũng sẽ nhường cho ngươi, bởi vì... Ngươi là Hạ Như Phong..."

Cũng chỉ bởi vì nàng là Hạ Như Phong, cho nên, nàng ở trong lòng hắn vĩnh viễn là chiếm vị trí quan trọng nhất.

Bất quá là Nguyệt Chi U Trì thôi, hắn cũng không quan tâm, huống chi nàng cần hơn so với hắn, không phải sao?

"Kia... Được rồi!" Hơi nhíu nhíu mày, nghe hắn cũng đã nói như vậy, làm sao nàng có thể cự tuyệt? Chỉ đành phải đồng ý, chẳng qua là như vậy thì nàng lại thấy một phần tình cảm khác của hắn.

Nợ hắn, có lẽ, cả đời này đều không thể trả hết... Trong phòng, nhìn thấy hình ảnh hiện ra trên tấm màn đen, nam tử không khỏi ngồi thẳng người, trong giọng nói trầm thấp kia nhiều hơn một phần trầm tư: "Trong nhân loại, cho dù là thân nhân hoặc là vợ chồng thì cũng sẽ vì ích lợi mà trở mặt, nhưng vì sao bọn họ lại đều nguyện ý vì đối phương mà bỏ qua Nguyệt Chi U Trì? Chẳng lẽ ta nhiều năm không bước vào thế giới nhân loại, thế cho nên đã làm thấp đi giá trị của Nguyệt Chi U Trì, ta cũng không biết?"

Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, nhìn trăng rằm ngoài cửa sổ và thở dài một tiếng.

"Con người có nhân tính... Nhân tính kia là cái gì? Kể từ khi mình được sinh ra chính là tồn tại vô địch, tất cả sinh vật ở trước mặt ta đều cung cung kính kính không dám nói sai một chữ, cho đến khi hắn xuất hiện... Để cho ta hiểu tư vị ở vị trí cao, sau đó, liền đấu thật lâu, chiến thật lâu, ta chưa từng có thời điểm tràn đầy sung sướng như vậy, cuối cùng, ta bị đánh bại và bị bức lui đi ra, cho đến lần nữa trở lại tìm hắn khiêu chiến, lại phát hiện khí vị của hắn đã sớm biến mất ở trong cuộc sống..."

"Không có sự hiện hữu của hắn, không có đối thủ, ta nếm trãi mùi vị cô đơn, mà ta thường thấy cho tới bây giờ đều là cá lớn nuốt cá bé, có bao nhiêu người vì ích lợi vứt bỏ vợ con, sát hại thân nhân, ruồng bỏ bằng hữu, lại chưa từng có người chân chính nói cho chúng ta biết, nhân tính là cái gì? Lạnh nhạt, tàn nhẫn, đạo đức giả hoặc là những cái khác?"

"Ta hiện tại, đột nhiên muốn biết, nhân tính chân chính rốt cuộc là cái gì..."

Nơi cuối thông đạo, trên mặt tường màu trắng bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa hư ảo, Hạ Như Phong quay đầu lại nhìn Dạ Thiên Tà, cắn cắn môi, cuối cùng bước vào trong cánh cửa hư ảo.

Trong khoảnh khắc nàng đi vào kia, cánh cửa hư ảo như màn sương mù mờ ảo chậm rãi tiêu tán, thật giống như chưa từng xuất hiện qua.

Lúc này, Hạ Như Phong đang ở một không gian kỳ dị.

Không khí mát mẻ từ phía trước thổi đến, có đầy sao rải rác trên bầu trời, ánh trăng âm u chiếu xuống cả vùng đất, trong một con sông nhỏ ở một nơi không xa là ảnh ngược của vầng trăng rằm, xa xa nhìn lại liền nhìn thấy trên mặt sông lan tỏa ánh sáng màu trắng của ánh trăng.

"Hoan nghênh tiến vào mật địa, ở trong này, ngươi sẽ có thu hoạch không tưởng được." Trong lúc Hạ Như Phong nghi ngờ thì giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: "Con sông nhỏ kia chính là Nguyệt Chi U Trì, ở trong đó, ngươi có thể cảm nhận hoạt động của nhóm nguyên tố nhanh hơn, nếu hiện tại có thể nắm giữ đủ các nguyên tố, đột phá Linh Tôn cũng không có trở ngại, chẳng qua là trong mật địa, thời thời khắc khắc sẽ có nguy hiểm, thời thời khắc khắc sẽ có chiến đấu, ngươi, chuẩn bị sẵn sàng sao?"

Hạ Như Phong ngửa đầu, nhìn bầu trời sao, lúc này thần sắc nàng mang theo trịnh trọng, thản nhiên nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Tốt, vậy hiện tại ngươi liền có thể tiến vào Nguyệt Chi U Trì, bất quá ta nhắc nhở ngươi một câu, ở trong này, sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào, mà không bao lâu nữa thì công kích vòng thứ nhất sẽ xuất hiện, có thể chịu được những nguy cơ này thì ngươi mới có tư cách nắm vững hoàn toàn những nguyên tố này..."