Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 40: Ai dám tổn thương người của ta




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Bắc Ảnh tiểu thư, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể chia sẻ Thiên Linh Trì với ngươi, chẳng qua, dù sao Thiên Linh Trì chỉ lớn như vậy, không thể chứa nhiều người, cho nên..."

Lý Vân híp mắt một cái, ánh mắt lạnh như băng quét qua mấy người Hạ Như Phong, dù lời cuối cùng nàng không có nói ra nhưng cũng đã biểu lộ ra ý tứ của mình.

Mặc dù mới vừa rồi thiếu nữ rất thành thạo sử lý các mũi tên kia, nhưng vậy thì như thế nào, nàng cũng chỉ là một Linh Tướng Thất cấp, không có khả năng đối phó với mình, chỉ cần Bắc Ảnh Lạc Sa không nhúng tay, vậy hết thảy sẽ dễ dàng hơn.

"Yêu, người Thánh cung lại thích làm cường đạo sao?" Bắc Ảnh Lạc Sa âm dương quái khí nói, hai tay ôm ngực và khóe miệng ngoéo một cái: "Đáng tiếc, Bắc Ảnh Lạc Sa ta lại khinh thường đội ngũ Thánh cung của các ngươi."

"Ngươi..." Gương mặt Huyễn Vân tức giận đến trắng bệch, lông mày cũng dựng thẳng, cắn chặt răng, hận không thể đem mấy người trước mặt một ngụm cắn chết: "Hừ, Bắc Ảnh Lạc Sa, ngươi đừng có mà xem mình là rễ cây hành lá*, chờ chúng ta tìm được đội ngũ thì xem ngươi còn đắc ý như thế nào, sư tỷ hảo tâm mời ngươi mà ngươi còn không biết điều."

*Trong cover ghi là "căn thông" có nghĩa là "rễ của cây hành lá". Tìm baidu thì ra: Bạn nghĩ bạn là một người tuyệt vời? Cũng có thể hiểu là bạn không đáng kể, đừng quá coi trọng bản thân, Bạn nghĩ bạn là ai? Còn một nghĩa khác là: có cảm giác không hài lòng, không đồng ý với lời nói và hành vi của bên kia. 

"Ta vốn không phải là hành lá, chẳng lẽ ngươi là hành lá?" Nhíu mày, trong mắt Bắc Ảnh Lạc Sa xẹt qua khinh thường: "Còn có, ta đắc ý, ta có tư cách để đắc ý, trước không nói tới thực lực, chỉ bằng thân phận thì các ngươi đã không bằng ta, dù sao Bắc Ảnh và Thánh Cung thực lực xấp xỉ, mà ta là tiểu thư dòng chính của Bắc Ảnh gia, đệ đệ ta là người có thực lực cạnh tranh tốt nhất cho chức gia chủ tiếp theo, các ngươi bất quá chỉ là một đám đệ tử nội môn, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng không phải, dựa vào cái gì cùng ta so, các ngươi có tư cách này sao?"

Hai người cũng biết, Bắc Ảnh Lạc Sa nói là sự thật.

Nếu mình bị Bắc Ảnh Lạc Sa giết thì Thánh Cung cũng chưa chắc sẽ báo thù vì bọn họ, bởi vì ở trong Thánh Cung thì đệ tử ngoại môn nhiều đếm không xuể và đệ tử nội môn cũng không thiếu, nhưng nếu người Thánh Cung giết Bắc Ảnh Lạc Sa, chỉ sợ Bắc Ảnh gia tộc sẽ xuất động cường giả đi báo thù vì Bắc Ảnh Lạc Sa, cho dù cuối cùng không đến không chết không ngừng nhưng Thánh Cung cũng sẽ vì vậy mà phải trả giá đắt cho việc này.

Đây cũng là hai sự khác biệt.

Mặc dù biết rõ điểm này nhưng trong lòng Huyễn Vân vẫn là tràn đầy không phục, đang muốn lại lý luận một phen thì Lý Vân bên cạnh liền kéo cánh tay nàng lại, sau khi lắc đầu một cái thì ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Bắc Ảnh Lạc Sa.

"Bắc ảnh tiểu thư, ta nghĩ, nếu ngươi bỏ mạng ở đây thì người của Bắc Ảnh gia tộc cũng sẽ không biết đi?" Ánh mắt nhìn thẳng Bắc Ảnh Lạc Sa, Lý Vân giọng nói lạnh như băng nói, trên gương mặt xinh đẹp kia cũng không chút thay đổi, chằng qua tay lại không tự chủ được nắm kiếm bên hông.

"Vậy ta cũng muốn nhìn một chút, các ngươi hay không là có bản lãnh này." Bắc Ảnh Lạc Sa không chút nào nhường bước nhìn qua, dựa lưng trên thạch bích bị hư hại, đôi chân trắng như ngọc đung đưa nhẹ nhàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.

Nói thật, hai người này thực lực quá yếu, nàng còn không nhìn ở trong mắt, lấy thực lực của các nàng còn chưa đủ để mình thống khoái vui vẻ mà đánh một trận, thật sự là có chút nhàm chán.

"Huyễn Vân sư muội, không có biện pháp, chúng ta triệu hồi đi!" Lý Vân hít một hơi thật sâu và nhìn về phái thiếu nữ bên cạnh, chân mày lá liễu nhíu lại và lạnh như băng nói: "Thiên Linh Trì là của chúng ta!"

"Tốt, sư tỷ."

Vào lúc này, hai người đồng thời triệu hồi ra Triệu hồi thú của mình.

Triệu hồi thú của Lý Vân là một con Độc Giác Thú, toàn thân tuyết trắng và lan tỏa ánh sáng thần thánh, cái sừng nhọn trên đầu trong suốt sáng bóng như ngọc, phảng phất giống như từ trên mây mà đến, xinh đẹp làm người ta không thể không ghé mắt.

Cùng so sánh, Triệu hồi thú của Huyễn Vân cũng có chút bình thường, chỉ thấy xuất hiện trước mặt nàng là một con Ma Hổ màu đen, cùng với Độc Giác Thú hoàn toàn là hai thái cực, trong mắt Ma Hổ kia lộ ra ánh sáng hung tàn, mở miệng ra là rơi xuống đầy nước miếng.

"Độc Giác Thú Lục giai tam cấp và Ma Hổ hắc ám ngũ giai nhị cấp..." Bắc Ảnh Lạc Sa nhíu mi, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lý Vân, khóe môi giương lên: "Không nghĩ tới ngươi lại có một đầu thú Lục giai, không phải là sử dùng mưu kế gì, ví dụ như là mỹ nhân kế gì đó mà lấy được đi?"

Nghe vậy, gương mặt Lý Vân tức giận đến đỏ bừng, nữ tử Thánh cung các nàng xem thường nhất chính là những nam nhân kia, hơn nữa Thánh cung cũng có quy định đó là nữ tử Thánh cung không cho phép lập gia đình, nếu không sẽ bị Thánh cung đuổi giết.

Cho nên nàng làm sao có thể đi sử dụng cái gì mỹ nhân kế? Con Độc Giác Thú này, là vì để thuận tiện tới đây làm việc, nên nàng mới dùng một món vũ khí tổ truyền của mình trao đổi với sư tỷ, để nàng ta cho mình mượn mấy ngày. Nếu không với thực lực của nàng, nếu không có cường giả giúp đỡ thì làm sao có thể có được Độc Giác Thú Lục giai?

"Bắc Ảnh tiểu thư, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi..."

"Này, ngươi có phiền hay không nha!"

Lý Vân còn chưa nói xong thì Bắc Ảnh Lạc Sa đã không nhịn được mà cắt đứt lời của nàng, lười biếng ngáp một cái, rời khỏi thạch bích bị hư hại, hai tay ôm ngực, nâng mí mắt lên và khinh thường nhìn Lý Vân: "Muốn đánh liền đánh, ngươi cho rằng chỉ có ngươi có thú Lục giai sao? Đừng quên, ta là dòng chính của Bắc Ảnh gia tộc thì làm sao có thể không có thú Lục giai bảo hộ? Tuy rằng thú Lục giai rất lợi hại, nhưng gia tộc cường giả nhiều như vậy, giúp ta bắt một con thú Lục giai thì cũng không phải là chuyện rất khó khăn."

"Bá!"

Gương mặt Lý Vân lập tức trắng bệch, nàng làm sao lại quên mất, với năng lực của Bắc Ảnh Lạc Sa thì làm sao có thể không có thú Lục giai? Nếu không có thú Lục giai thì Bắc làm sao Ảnh gia tộc lại an tâm để mặc cho nàng ra cửa?

Nghĩ vậy đây, trên mặt của nàng không khỏi rớt xuống một giọt mồ hôi, giọt mồ hôi kia rơi xuống đất thì phát ra một tiếng vang thanh thúy.

"Ngươi tên gì?"

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói nhàn nhạt.

Mọi người dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Hạ Như Phong ngồi ở trước mặt Độc Giác Thú và dường như đang nói chuyện với đối phương, nhưng làm cho người kinh ngạc chính là Độc Giác Thú vậy mà lại trả lời nàng.

"Ta gọi là Tố Quang Khâu, còn ngươi?" Độc Giác Thú trừng mắt nhìn, nghiêng đầu và thật đáng yêu hỏi.

"Hạ Như Phong." Đưa tay mình ra, Hạ Như Phong khẽ cười, lúc này, giọng nói của nàng lại lộ vẻ ôn hòa trước nay chưa từng có, nếu như có bọn Hỏa nhi ở bên thì sẽ cảm thán một tiếng, chủ nhân lại đang lừa gạt thú, hay là một con thú có chủ.

Độc Giác Thú đem móng vuốt đánh vào trên tay Hạ Như Phong, nháy đôi mắt nhìn về gương mặt xinh đẹp ôn hòa ở trước mặt, trong lòng không khỏi nổi lên dao động.

Ngô, nó thích người thiếu nữ này, so với chủ nhân kia của mình vậy tốt hơn nhiều... "Quang Khâu, ngươi đang làm gì? Còn không bắt nàng lại cho ta." Nhìn thấy Quang Khâu không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, sắc mặt Lý Vân đổi một cái, tầm mắt lạnh như băng đặt ở trên thân Quang Khâu và lạnh lùng phân phó nói.

Quang Khâu buồn rầu nhíu chóp mũi, nó không muốn thương tổn thiếu nữ này, nhưng mà chủ nhân đem mình cho nàng mượn, nó không có cách nào làm trái với mệnh lệnh, chẳng qua... Quên đi, cho dù có vi phạm lần này, thiếu nữ trước mặt tốt đẹp như vậy, mình làm sao có thể thương tổn nàng?

"Quang Khâu, ngươi có nguyện ý khế ước với ta không?" Hạ Như Phong rõ ràng chú ý tới giãy giụa trong mắt Quang Khâu, trong tròng mắt đen lạnh nhạt cũng không khỏi nhiễm ý cười, lại lần nữa dùng giọng nói ôn nhu kia nói.

Triệu hồi thú của mình đã có tám trong đó bao gồm cả Bạch Thụy, vậy mà trong số tám đầu thú này lại cố tình không có loại chữa khỏi, bởi vậy khi nhìn thấy Độc Giác Thú này thì nàng liền bắt đầu đánh chủ ý với nó.

Nếu như sau này bên người đúng lúc không có đan dược, lại không thể chậm trễ, vậy Triệu hồi thú hệ chữa khỏi kia sẽ có tác dụng rất lớn.

Đặc biệt là Độc Giác Thú Quang Minh hệ.

"A, có thể không?" Ánh mắt Quang Khâu sáng lên, mặc dù thực lực của nàng yếu hơn mình, nhưng mình thích mùi và nụ cười trên người nàng, nếu có thể khế ước với nàng, vậy thì không thể tốt hơn.

Sau đó dường như nghĩ tới điều gì, ánh sáng trong mắt nó ảm đạm xuống đi.

"Nhưng mà, ta có chủ nhân..."

"Chuyện này rất đơn giản." Hạ Như Phong đứng lên, hai tay để ra sau lưng và rút hỏa diễm ra và giơ nó lên không trung, dường như ngay cả không khí cũng bị thiêu đốt lên, "Nàng chết thì ngươi chính là vật vô chủ."

"Hừ, thật sự là chê cười, ngươi cho rằng, chỉ bằng ngươi mà có bản lãnh tổn thương tới ta sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Lý Vân biến đổi, hung tợn trợn mắt nhìn Độc Giác Thú, trong lòng suy nghĩ nên như thế nào thêm dầu thêm mỡ đem sự phản bội của nó nói cho sư tỷ, sau đó thấy Hạ Như Phong đi về phía mình thì nàng rút kiếm ra, thần sắc càng phát ra lạnh như băng.

Hạ Như Phong mặt không sợ hãi, hồng y không gió mà tự bay, giờ phút này, nàng giống như nữ thần lạnh lùng và kiêu ngạo, làm kinh diễm ánh mắt mọi người.

"Như Phong, những thứ ngu ngốc này, ta đi đối phó là được." Bắc Ảnh Lạc Sa sửng sốt, bước lên chắn trước mặt Hạ Như Phong, đại kiếm trong tay chỉ về phía người đối diện.

Hạ Như Phong lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, trong tròng mắt đen hiện lên tia sáng kỳ dị: "Nàng, ta tự mình đối phó."

Từ đầu tới cuối, Ngân Diện công tử đều chỉ đứng phía sau Hạ Như Phong mà không có nhúng tay, chỉ là khi nhìn bóng lưng thiếu nữ đơn bạc phía trước thì trong mắt tràn ra sắc thái nhu hòa, cùng với đó là sự tín nhiệm sâu sắc... Hắn tin tưởng, lấy thực lực của nàng thì hoàn toàn có thể đánh bại Lý Vân.

"Ngươi đã muốn chết thì ta đây sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!" Gương mặt xinh đẹp của Lý Vân lạnh băng, thanh kiếm nhanh như chớp, sắc bén mà nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã đến trước người Hạ Như Phong, nhưng ngay khi thanh kiếm muốn đâm vào lồng ngực của nàng thì cả người Hạ Như Phong đột ngột biến mất.

Trong lòng Lý Vân đột nhiên cả kinh, vội vàng quay đầu lại thì lại thấy một cây côn màu lửa đỏ đón đầu đánh xuống, đồng thời một tiếng quát nhàn nhạt truyền tới: "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tầng thứ tư..."

Thấy vậy, Lý Vân vội vàng huy kiếm ngăn cản, trường côn đánh thật mạnh vào trên mũi kiếm, ma sát ra một trận tia lửa.

Bước chân Lý Vân lui về phía sau mấy cái, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, nàng dùng sức áp chế xuống, gương mặt ngạc nhiên, tại sao một Linh Tướng Thất cấp hèn mọn này lại có lực công kích như vậy?

Đồng thời, ngoại trừ Ngân Diện công tử ra thì ba người khác cũng đều sững sờ.