Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 2 - Chương 36: Gặp gỡ bầy Thanh Lang.




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Công Hội Dong Binh, tiếng người ồn ào, chỗ của nhân viên tiếp đãi có mấy đại hán thân hình khôi ngô ở đó đang lớn tiếng nói chuyện với nhau, trước bảng nhiệm vụ cũng chật ních người đang nhìn xem nhiệm vụ dong binh.

Bên cạnh khu nghỉ ngơi được chia làm mấy khu vực, mà trên dấu hiệu ở trước ngực của mỗi người đều viết rõ tên dong binh đoàn, hiển nhiên là đang chiêu mộ dong binh.

Bỗng nhiên trong lúc đó, vốn công hội đang tranh cãi ầm ĩ thì im lặng lại, lúc này, những người có mặt đều dừng hành động trong tay lại và ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa, há to miệng, thậm chí có dong binh cũng bất giác chảy nước miếng.

Ngoài cửa, ánh mặt trời nhàn nhạt bao phủ xuống và một bóng dáng tuyệt sắc bước vào.

Chỉ thấy người đi vào là vị thiếu nữ có dung mạo còn trẻ con, nhưng ngay cả như thế thì dung nhan tuyệt mỹ của nàng kia vẫn như cũ biểu hiện ra.

Làn da thiếu nữ như bạch ngọc, trơn bóng không tỳ vết, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, một đôi mắt màu đen lộ ra lạnh nhạt, tóc đen nằm rải rác trên đầu vai, trên lưng mang một cây trường côn đỏ rực.

Cây gậy đỏ kia đỏ rực mà xinh đẹp, giống như ngọn lửa đỏ rực rỡ loá mắt, cùng bộ y phục màu đỏ kia càng làm tôn thêm thiếu nữ quả thực giống như là nữ thần từ trên trời giáng xuống, cao ngạo tuyệt mỹ.

Cây côn này chính là sự dung hợp giữa tinh thạch chín màu và hỏa tinh thạch mà đúc thành, bởi vì nhờ sự dung hợp của tinh thạch chín màu mà khiến cho cây côn này có được một tia linh trí, Hạ Như Phong liền đặt tên cho nó là "Hồng Diễm".

Hồng Diễm trong tay nàng, không thể nghi ngờ làm cho sức lực chiến đấu của nàng lại gia tăng, dù sao đối võ giả mà nói, vũ khí thích hợp tay cũng rất trọng yếu, có được vũ khí tốt thì lực chiến đấu tự nhiên sẽ tăng lên gấp vài lần.

Trong khi tất cả mọi người đều bị khí chất và dung mạo của nàng dung mạo hấp dẫn thì nàng đã đi tới chỗ tiếp đãi, hai trong mắt lạnh nhạt nhìn về phía nhân viên tiếp đãi, môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh nhạt nhưng khi vào trong tai mọi người thì lại nghe rất êm tai.

"Xin hỏi, có dong binh nào muốn đi Ám Chi Sâm không?"

Nhân viên tiếp đãi phục hồi tinh thần lại, trên mặt lộ ra chiêu bài tươi cười, giọng nói ngọt truyền đi khắp công hội: "Xin lỗi, vị cô nương này, bởi vì mấy ngày gần đây tất cả cường giả đều đi vào Nguyệt Thành, vì vậy Ám Chi Sâm đã trở thành cấm địa của những cường giả đó, cho nên các nhiệm vụ phải hoàn thành của Ám Chi Sâm đều đã hủy bỏ."

Hủy bỏ sao? Hạ Như Phong nhíu nhíu mày, có lẽ hiện tại Tam ca bọn họ đã từ Thanh Phong thành xuất phát, nếu mình lại đi Thanh Phong thành cũng không có ý nghĩa, nói không chừng còn có thể không kịp ngày mở cửa đại môn Nguyệt gia.

Nhưng mà, nàng cũng không biết đường đi Ám Chi Sâm, vì vậy mới đến Công Hội Dong Binh, hy vọng có dong binh có thể mang nàng một đoạn đường. Xem ra, bởi vì chuyện của Nguyệt gia nên đường đi từ Nguyệt Thành đến Ám Chi Sâm đã trở thành cấm địa của kẻ yếu.

"Cô nương, ngươi là muốn đi Ám Chi Sâm sao?"

Sau lưng một giọng nói trong trẻo truyền đến, lông mày Hạ Như Phong giãn ra, chậm rãi xoay người, ngay lúc đó, một gương mặt tuấn lãng xuất hiện ở trong con ngươi.

Nam nhân trẻ tuổi trước mặt có gương mặt thanh tú tuấn lãng, ánh mắt trong veo như một hồ nước trong suốt, một thân quần áo màu xanh đậm, bên hông thắt một đai lưng bằng rơm màu xanh biếc, sau lưng mang một thanh kiếm to, trên chuôi kiếm có đồ án Thanh Long trông rất sống động.

Ánh mắt hắn và những người khác trong công hội không giống nhau, không có loại rõ ràng thèm thuồng và dòm ngó, trong cặp mắt trong suốt kia chỉ mang theo một thiện ý.

Ánh mắt như vậy, ngược lại làm cho Hạ Như Phong sinh lòng hảo cảm.

"Đúng, ta muốn đi Ám Chi Sâm."

Hạ Như Phong thản nhiên gật đầu một cái, sau khi nghe Hạ Như Phong nói xong thì nam tử trẻ tuổi nhếch môi nở nụ cười rực rỡ đến cực điểm, hai hàm rang trắng noãn dưới ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào tản ra sáng bóng mê người.

"Vậy thì tốt quá, tuy rằng chúng ta không đi Ám Chi Sâm, nhưng mà lần này dong bình đoàn chúng ta tiếp nhận một cái nhiệm vụ, vừa đúng thuận đường với ngươi nên có thể dẫn ngươi một đoạn đường, đến Thanh Ngọc lĩnh thì cách Ám Chi Sâm cũng không xa."

Xem ra cũng chỉ có phương pháp này...

Suy tư trong chốc lát, Hạ Như Phong liền gật đầu đáp ứng: "Vậy cũng tốt! Làm phiền."

"Ha ha, cô nương không cần khách khí, đúng rồi, ta tên là Tố Trầm Nhiên, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương." Nam tử trẻ tuổi xoa xoa đầu, trong khi dẫn Hạ Như Phong đến dong binh đoàn của mình nhưng thỉnh thoảng cũng quay đầu bắt chuyện với đối phương.

"Hạ Như Phong." Hạ Như Phong thản nhiên nói ba chữ.

Mặc dù trận đại chiến giữa La Lan bình nguyên và Nam Môn gia làm cho danh tiếng của nàng vang xa, nhưng vì không để cho Nghiêm gia biết Thanh Phong thành bị mình chưởng quản nên nàng cũng không có nói ra tên của mình, mà tất cả những người trong cuộc cũng không nói nhiều về đề tài này.

Vì vậy nàng cũng không có giấu diếm, dù sao cũng sẽ không có người biết tên của nàng.

"Như Phong cô nương tên thật không tệ, Như Phong Như Phong, tiêu sái như gió, nói vậy Như Phong cô nương tất nhiên là người tùy ý tiêu sái, không trói buộc câu thúc, không bị quy định trí buộc, chỉ cầu sảng khoái là người không mang thù."

Trầm Nhiên cười cười, không chút nghi ngờ, nụ cười của nam tử trẻ tuổi này rất là mê người, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, lúc thấy khách điếm ở phía trước thì đôi mắt sáng một chút: "Như Phong cô nương, đã đến, dong bình đoàn chúng ta ở trong này."

Theo Trầm Nhiên đi vào khách điếm thì một bóng hình xinh đẹp màu hồng phấn liền nhẹ nhàng chạy tới và lao vào trong ngực Trầm Nhiên, thiếu chút nữa đem Trầm Nhiên đụng ngã xuống, chờ Trầm Nhiên ổn định bước chân thì một tiếng cười mềm mại từ trong lòng hắn truyền ra.

"Khanh khách, Nhiên ca ca, ngươi rốt cục trở lại, ta và mọi người đợi Nhiên ca ca thật lâu."

Sau đó, từ trong ngực Trầm Nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ, đó là một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp, trên gương mặt nhỏ nhăn như bàn tay kia được khảm hai đôi mắt to trong veo như nước, sống mũi cao thẳng, đôi môi khéo léo, hai mi cong cong, một đầu tóc mềm mại búi lên đơn giản và được gắn lên một cây châu sai.

"Nhiên ca ca, nàng là ai?" Cong đôi môi hồng phấn lên, ánh mắt hơi thù địch của thiếu nữ nhìn phía Hạ Như Phong, gắt gao túm lấy cánh tay của Trầm Nhiên giống như muôn tuyên bố đồ vật sở hữu của mình.

Trên mặt Trầm Nhiên xuất hiện một chút xấu hổ, xin lỗi hướng tới Hạ Như Phong cười cười, tay vỗ vỗ lên đầu thiếu nữ và giọng điệu mang theo trách cứ: "Tịch nhi, đừng náo loạn, Như Phong cô nương là khách, nàng muốn đi Ám Chi Sâm, vừa lúc chúng ta tiện đường cho nên liền mang nàng một đoạn."

"Nhiên ca ca, ngươi xem nàng, chung quanh cũng không có linh lực dao động, nếu không phải thực lực quá yếu thì chính là phế vật, dẫn nàng theo không phải gánh nặng sao? Lần này chúng ta muốn đi Thanh Sơn lĩnh, đã đủ nguy hiểm, mang nàng theo không phải là sẽ liên lụy chúng ta sao? Không được, dù sao ta không đồng ý, đoàn trưởng khẳng định cũng sẽ không đồng ý."

"Tịch nhi..." Trầm Nhiên nhíu nhíu mày, không biết làm sao thở dài, chuyển ánh mắt về phía Hạ Như Phong, lần nữa lộ ra nụ cười xin lỗi: "Như Phong cô nương, thật xin lỗi, ở trong đoàn cũng chỉ có một mình Tịch nhi nàng là nữ nên bị mọi người nuông chiều quen thói, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người khác, thật ra thì bản tính nàng không xấu, hy vọng Như Phong cô nương chớ để ý."

"Không ngại." Hạ Như Phong nhàn nhạt lắc lắc đầu, từ đầu tới cuối ánh mắt của nàng đều không có nhìn Đàm Tịch, dù sao nếu như theo lời nói của Trầm Nhiên thì thiếu nữ này bất quá là quen bị nuông chiều, đối với người như vậy thì nàng cho tới bây giờ đều là trực tiếp không nhìn.

"Nhiên ca ca." Đàm Tịch thấy hắn thế nhưng lại nói chính mình bị nuông chiều hư, lập tức không thuận theo không kéo y phục của hắn, đôi môi vểnh lên thật cao và nhẹ nhàng giẫm giẫm chân.

"Phát sinh chuyện gì?"

Ngay tại lúc này, trên lầu đối diện đột nhiên truyền xuống một giọng nói lạnh lùng.

Một nam tử trung niên đi xuống, chỉ thấy nam tử mặc bộ đồ màu đỏ, bên eo buộc một thắt lung mềm mại và một thanh kiếm cắm ở bên hông, dưới chân mang giày da màu đen, hắn không giống với những dong binh khác đều là lỗ mãng và người đầy người mồ hôi, cả người thoạt nhìn hơi nhẹ nhàng khoan khoái.

"Trầm Nhiên, ngươi trở lại." Nam tử trung niên lúc nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa thì hướng hắn gật đầu một cái, rồi mới đem ánh mắt chuyển về phía Hạ Như Phong. Hai long mày rậm cau lại: "Vị này là..."

"Đoàn trưởng, nàng là Như Phong cô nương, muốn đi Ám Chi Sâm, vừa lúc cùng chúng ta thuận đường cho nên ta nghĩ mang nàng một đoạn đường đưa đến Thanh Sơn lĩnh." Trầm Nhiên nhìn thấy người tới thì cung kính cúi đầu một mực cung kính trả lời.

Người này... Không đơn giản...

Hạ Như Phong giương mắt nhìn nam tử trung niên, nhướng mày, không biết vì sao, nàng cảm giác những người này cũng không giống như là dong binh bình thường, trên người bọn họ không có hơi thở của một dong binh.

Bất quá, khi thấy rõ cấp bậc của nam tử trung niên thì Hạ Như Phong thở dài, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều đi.

Nam tử này cấp bậc chỉ ở Linh Tướng Cửu cấp, Thanh Sơn lĩnh hung hiểm dị thường, nếu không có cường giả Linh Vương đi theo bảo vệ thì căn bản là cửu tử nhất sanh, với thực lực của bọn họ thì không phải là đi chịu chết sao?

Chẳng qua, bọn họ không phải không biết nơi đó nguy hiểm, chắc họ có lý do nên mới làm như vậy.

"À, nếu đã như vậy thì ngươi lưu lại ở đây đi! Nhưng chúng ta chỉ đưa ngươi đến Thanh Sơn lĩnh, còn Ám Chi Sâm kia quá nguy hiểm nên chúng ta sẽ không qua." Nam tử trung niên gật đầu một cái rồi thu hồi ánh mắt của mình.

Nhưng Đàm Tịch lại không muốn bỏ qua, nàng oán hận trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, đi đến trước mặt nam tử trung niên và kéo ống tay áo hắn nũng nịu nói: "Đoàn trưởng, nàng chỉ sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta, không thể để cho nàng đi cùng một chỗ với chúng ta được."

"Đàm Tịch, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ phải lên đường đi Thanh Sơn lĩnh." Xoa xoa đầu Đàm Tịch, nam tử trung niên khó được lộ ra một chút tươi cười nhưng mà vẫn là cự tuyệt thỉnh cầu của Đàm Tịch.

Hắn cũng không giống như Đàm Tịch không rành thế sự như vậy, thiếu nữ này có thể đi tới đây, thì sao có thể đơn giản được? Cho dù thực lực không mạnh thì cũng sẽ có bản lãnh bảo vệ được tính mạng, nếu không, ngay từ sớm thì đã bị linh thú phân thây hoặc là bị đánh cướp.

"Nhưng mà, đoàn trưởng..."

Đàm Tịch còn muốn nói gì, nhưng nam tử trung niên không nhịn được đánh gãy lời của nàng: "Tốt lắm, Đàm Tịch, chúng ta đi dọc theo con đường này, mang người cũng không có gì, ngươi không cần lo lắng."

"Đã biết, đoàn trưởng."

Đội trưởng cũng đã nói như vậy, cho dù nàng không muốn thì cũng đành phải thu miệng.

Sau, Hạ Như Phong mới biết được nam tử trung niên này tên là Nam Mộc, mà dong binh đoàn được gọi là Thiên Lang, thành viên trong dong binh đoàn này không nhiều lắm, chỉ có hơn hai mươi người, ngoài Đàm Tịch ra thì những người còn lại đều bày tỏ hoan nghênh đối với Hạ Như Phong.

Cùng nhóm dong binh này ở chung một chỗ, Hạ Như Phong bất tri bất giác bị tiếng cười sảng khoái của bọn họ lây nhiễm, ngay cả tâm trạng cũng thay đổi tốt hơn rất nhiều, mà đêm đầu tiên khi đến La Lan bình nguyên, nàng đã trải qua ngay ở đây.

Hôm sau, mặt trời vừa lộ ra khỏi bầu trời thì Hạ Như Phong liền bị Nam Mộc gọi dậy, mọi người cũng đã tập hợp ở trước cửa, tinh thần của những dong binh đó tràn đầy năng lượng, xoa tay, dường như rất mong chờ đối với cuộc chiến.

"Như Phong cô nương, lần này chúng ta đi Thanh Sơn lĩnh là vì Bích Ngọc quả được thủ hộ bởi Thanh Mãng xà, chỉ cần ăn vào Bích Ngọc quả thì có thể để cho đoàn trưởng đột phá đến Linh Vương, đây chính là cơ hội nghìn năm khó gặp nên chúng ta mới tính toán mạo hiểm một lần."

Trầm Nhiên hơi cười cười, nắng sớm chiếu xuống trên gương mặt tuấn lãng kia tạo thành một tầng ánh sáng nhàn nhạt, hắn quay đầu qua, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh thiếu nữ, cũng không có giấu diếm nguyên do lần xuất hành này.

Bích Ngọc quả? Hạ Như Phong sửng sốt một chút, thế mới biết vì sao bọn họ muốn mạo hiểm đi Thanh Sơn lĩnh.

Bích Ngọc quả này cũng không phải dược liệu, không có cách gì luyện chế đan dược, nhưng có thể làm cho Linh tướng đột phá một cấp, là một loại quả cực phẩm có thể gặp mà không thể cầu, không nghĩ tới ở Thanh Sơn lĩnh lại có bảo vật nghịch thiên như vậy.

"Nhiên ca ca, đây là cơ mật trong dong binh đoàn chúng ta, ngươi lại nói cho nàng biết làm gì?" Đàm Tịch bất mãn vểnh môi lên, oán trách trừng mắt nhìn Trầm Nhiên, khi ánh mắt quét qua Hạ Như Phong thì lỗ mũi liền hừ lạnh một tiếng.

"Tịch nhi." Trầm Nhiên chân mày lần nữa nhíu lại, có chút bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng: "Như Phong cô nương, ngươi chớ để ý, nàng..."

"Không sao." Hạ Như Phong lắc lắc đầu, thần sắc lạnh nhạt, cũng không vì không tín nhiệm trong lời nói của Đàm Tịch mà tức giận.

Lúc này, những người khác trong dong binh đoàn không khỏi đem hai người so sánh với nhau, bởi vì trong dong binh đoàn chỉ có Đàm Tịch là nữ cho nên thường xuyên được mọi người che chở, bởi vậy mới dưỡng thành tính tình bốc đồng.

Mà Hạ Như Phong, dung mạo so với Đàm Tịch chói mắt hơn, khí chất tựa như nữ thần, hơn nữa, Đàm Tịch lại nhiều lần khiêu khích nhưng nàng đều rộng lượng không so đo với nàng ta, bởi vậy, nàng và Đàm Tịch quả thực là một trên trời một dưới đất.

Lúc này, trong lòng mọi người cũng không khỏi hướng về phía Hạ Như Phong, nhưng bởi vì Đàm Tịch đã chung sống với bọn họ thời gian dài cho nên bọn họ cũng sẽ không đi xa lánh nàng.

"Đủ rồi." Nam Mộc có chút không kiên nhẫn lạnh lùng quát một tiếng, tầm mắt nhìn về phía rừng núi xa xa, giọng nói lạnh lùng vang lên trên bầu trời sáng sớm: "Tất cả mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta nên lên đường."

Thanh Sơn lĩnh, là một trong những con đường dẫn tới Ám Chi Sâm.

Mỗi con đường đi tới Ám Chi Sâm đều là nguy hiểm khó trùng trùng, mà Thanh Sơn lĩnh mặc dù không phải đường tắt nhưng lại là một con đường an toàn nhất, vì vậy mà cường giả đến Thanh Sơn lĩnh cũng không nhiều.

Lúc này, bên trong Thanh Sơn lĩnh, gió vù vù thổi qua, thổi rơi xuống đất đầy bông tuyết, tuyết trắng trải đầy trên đường giống như một tầng thảm, xa xa nhìn lại đều là một màu trắng.

"Sột soạt sột soạt."

Vốn sơn đạo đang yên tĩnh thì truyền đến một hồi âm thanh giẫm lên tuyết, tìm kiếm âm thanh nhìn lại thì liền có thể thấy dưới chân núi đi tới một đám người.

Trong nhóm người này, dễ thấy nhất chính là bóng dáng đỏ rực kia, trên nền tuyết trắng thì dường như có vẻ không hợp.

Dường như là do dung mạo thiếu nữ quá mức tuyệt mỹ nên người bên cạnh, cả nam lẫn nữ đều kém cỏi mấy phần, giống như nàng mới là màu sắc kinh diễm nhất ở trên thế giới này.

"Nơi này chính là Thanh Sơn lĩnh, ở phía trước hẳn là đường lên đỉnh núi..."

Nhìn một chút bản đồ cầm trên tay, Nam Mộc ngẩng đầu lên, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía, mặc dù trong tất cả con đường dẫn tới Ám Chi Sâm thì Thanh Sơn lĩnh chứa tính là nguy hiểm nhất , nhưng tính nguy hiểm đồng dạng sẽ không quá thấp.

"Bá bá bá!"

Trong lùm cây bên cạnh sơn đạo vang lên một trận âm thanh nhỏ vụn.

"Có tình huống, cẩn thận."

Thần sắc Nam Mộc chợt tắt, phất phất tay và dừng chân lại, cùng lúc đó, mọi người phía sau cũng dừng chân lại, tất cả đều lấy vũ khí ra và tạo thành một vòng vây, ánh mắt cảnh giác nhìn phía trước.

"Như Phong cô nương, ngay lập tức phải chiến đấu, ngươi trăm ngàn lần đừng rời khỏi ta." Trầm Nhiên rút đại kiếm sau lưng ra, để ngang trước ngực, trong con ngươi trong suốt như nước phát ra quang mang sắc bén.

Hạ Như Phong cũng không nói lời nào, nếu như không cần nàng chiến đấu thì nàng cũng lười động thủ.

"Bá!"

Trong những lùm cây xung quanh đột nhiên nhảy ra vô số con sói xanh, một đôi mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm, khóe miệng còn lưu lại chất lỏng trong suốt và đem tất cả mọi người bao vây lại.

"Trời ạ, là Thanh lang, Thanh lang phong hệ."

"Còn là bầy Thanh lang, chẳng lẽ trời muốn lấy mạng chúng ta sao?"

Vốn mọi người còn có lòng tin nhưng sau khi mọi người nhìn thấy những Linh Thú này nhảy ra ngoài, trong nháy mắt gương mặt liền lộ vẻ tuyệt vọng, tay nắm vũ khí cũng nhẹ run rẩy.

Nếu chỉ có một con thì ngược lại cũng không đáng ngại, nhưng mà nhiều Thanh lang được xưng là tốc độ nhưng như vậy, bọn họ làm sao là đối thủ của chúng được? Mặc dù đi tới Thanh Sơn lĩnh cũng biết chuyến này là dị thường hung hiểm, nhưng vì để cho đoàn trưởng tăng lên thực lực nên bọn họ đành phải mạo hiểm.

Không nghĩ tới chính là, bọn họ cuối cùng không phải bỏ mạng trong trận chiến với Thanh mãng xà thú thủ hộ của Bích Ngọc quả, mà là chết ở dưới chân của bày Thanh lang, không có Bích Ngọc quả, bọn họ làm sao cam tâm?

"Ta đã nói lần này tới đây sẽ rất nguy hiểm, không muốn mang theo gánh nặng này nhưng các ngươi không nghe, lần này khen ngược, chúng ta còn phải bảo vệ an toàn của nàng." Đàm Tịch tức giận phồng hai má lên, tuy rằng là phái nữ nhưng trên gương mặt của nàng lại không có sự sợ hãi: "Này, ngươi lập tức đứng thật tốt ở đó không nên chạy loạn, nếu không tùy tiện một con trong những Thanh Lang này cũng có thể đem ngươi giải quyết."

Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, có lẽ là lời nói cuối cùng của Đàm Tịch lại làm cái nhìn của nàng đối với nàng ấy thay đổi không ít.

Đúng như lời nói của Trầm Nhiên, nàng ấy chỉ là tùy hứng thôi nhưng bản tính cũng không xấu.

"Đàm Tịch, đừng nói chuyện, chú ý kẻ địch phía trước, những Thanh lang này cũng không phải không thể đối phó, bọn nó chỉ có tốc độ nhanh nhưng công kích và phòng bị cũng không phải là rất mạnh, cho nên có nhớ trước kia ta đã từng nói với các ngươi, tất cả đều vây quanh thành một vòng, toàn lực đánh chết kẻ địch trước mặt, không cần lo lắng ở phía sau, nguy hiểm phía sau sẽ có đồng bạn thay ngươi giải quyết."

Rút thanh kiếm mỏng ở bên hông ra, ánh mắt Nam Mộc ngưng trọng liếc nhìn bầy Thanh lang đang bao vây bọn họ, hơn nữa không quên dặn dò đối với đồng bạn bên cạnh và phía sau lưng.

Nghe được lời nói của Nam Mộc, tất cả mọi người đều lên tinh thần và bỏ qua sự tuyệt vọng ban nãy.

Hạ Như Phong có chút kinh ngạc liếc nhìn Nam Môn, người này thật sự chỉ là một dong binh sao? Vì sao nàng tổng cảm thấy thân phận của hắn cũng không có đơn giản như vậy...

"Hú!"

Một con trong bầy Thanh lang hú lên một tiếng sói hú, những con sói còn lại nghe được âm thanh của nó thì tất cả đều chạy nhanh như bay lên, há to cái mồm như chậu máu ra và cắn về phía những người phía trước...