Cây cối xanh tươi tốt, cành lá rậm rạp che ánh mặt trời rực rỡ, khiến cho mảnh rừng rậm này âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng có lực lượng cường đại lướt qua người nàng, nhưng hơi thở kia khi tiếp xúc đến các Thú, dường như sửng sốt sau đó biến mất.
Với năng lực của Hạ Như Phong, tất nhiên có thể cảm nhận được có lực lượng đang điều tra mình, lại không chú ý tới, lúc tinh thần lực cảm ứng được các Thú thì vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, ở tầng cao trong chỗ sâu, một tòa lâu đài cổ kính màu đen đứng sừng sững ở đây, truyền ra một hơi thở vô cùng quỷ dị.
Chỉ sợ ngay cả Thu Phong cũng không biết, ở tầng cao trong Huyết Linh Giới, Huyết Sắc Không Gian có danh tiếng sát phạt, lại có một lâu đài cổ kính quỷ dị như thế.
Trong lâu đài cổ kính, giữa cung điện màu đen, hai nam tử có cơ thể lực lưỡng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có thâm trầm khiếp sợ.
"Lão Đại, đây... Là Bạch Hổ một trong tứ Thú, và Long thần chuyển thế sao? Trời của ta, bọn họ lại nguyện trung thành với một nhân loại thoạt nhìn rất yếu ớt kia sao?"
Nói lời này là hán tử để trần hai cánh tay, làn da ngăm đen, bộ dạng có chút thật thà chất phác, nhưng trên người của hắn chỉ sử dụng lá cây để mặc thành váy, nơi khác đều không có y phục che đậy.
"Haiz." Hán tử được gọi là lão đại lắc đầu thở dài, chỉ thấy người hắn mặc y phục đỏ chót, trên đầu cài một đóa hoa hồng, như là tân nương tử muốn lên kiệu hoa.
Nếu loại đối tượng này giả dạng là một nữ tử, ngược lại cũng không có gì. Nhưng nếu đặt ở trên người hán tử có cơ thể lực lưỡng, sẽ khiến cho người ta nhìn bất giác nổi lên da gà.
Người này thật sự rất ghê tởm.
"Khụ khụ, Lão Tam, ngươi quên người xưa để lại tổ huấn sao?" Lão Đại ho khan hai tiếng, bàn tay vung lên, không biết từ khi nào trên tay đã có một tấm đá ngọc, nhã nhặn nói: "Hồn đến dị thế, thần Long trở về, tứ Thú quy về một, thiên hạ đại bình, hồn đến dị thế, câu này phải nói là linh hồn đến dị thế chứ? Thần long trở về... Long thần biến mất đã lâu, cũng là lúc trở lại, về phần tứ Thú quy về một, nói là bốn Thần Thú của các gia tộc, nguyện trung thành với một người... Thiên hạ thái bình, nói cách khác, có bốn Thần Thú và Long thần nguyện trung thành với người nọ, sẽ làm thiên hạ từ nay về sau thái bình..."
"Đúng vậy! Thái bình, mảnh đại lục này đã lâu rồi không được thái bình rồi, chiến đấu giằng co lâu như thế, giờ cần là bình yên." Lão Tam nói xong lời này, ngẩng đầu lên, ngốc nghếch xoa đầu, thật cẩn thận liếc nhìn đại hán y phục đỏ: "Đúng rồi, Lão Đại, ta cũng không thể đưa cho ngươi ý kiến gì?"
"Cái quái gì?"
"Ngươi có thể không thường xuyên thô tục như vậy được không? Còn có, chúng ta là Linh Thú, ngươi muốn học ngôn ngữ của nhân loại để làm gì?" Lão Tam một bộ dáng thật thà chất phác, nhưng chào đón hắn là một trận đánh đập lớn.
"Mẹ kiếp, cái tên không mặc quần áo biến thái chết tiệt này, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Thể diện của Linh Thú chúng ta, đều bị ngươi tên hỗn đản này ném đi hết, lúc ra ngoài, trăm ngàn lần đừng nói ngươi biết ta."
Bị Lão Tam kích động, Lão Đại lập tức lộ ra thú tính, bắt lấy hắn không ngừng đánh một trận thư thái, không ngừng đánh khiến hắn ôm mông chạy xung quanh, trong miệng luôn nói ra tiếng cầu xin tha thứ.
"Lão Đại, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi!"
"A, Lão Đại, đừng đánh vào mặt ta, ta còn muốn dựa vào khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, bề ngoài phong lưu phóng khoáng này đi quyến rũ mỹ nữ Thú, ngươi đánh hỏng rồi, sao còn có Linh Thú cái nào sẽ thích ta?"
"Hu hu, Lão Đại, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa đâu, Lão Đại ngươi anh tuấn như vậy, người mặc y phụ đỏ này, quả thực chính là Linh Thú anh tuấn nhất trên đời, ngay cả ta cũng đều không tự chủ được yêu Lão Đại rồi..."
"Mẹ kiếp, tên biến thái chết tiệt này, ít ở đây làm ta ghê tởm đi." Nghe thấy một câu cuối cùng của Lão Tam, cả người Lão Đại run lên, nổi cả da gà lên, người này thật sự rất ghê tởm.
Nhưng mà, hiển nhiên, người thích bị vuốt mông ngựa, Linh Thú cũng không ngoại lệ.
Lão Đại dừng nắm đấm, vẻ mặt kiêu ngạo tự đắc, còn đưa tay to mở ra cái kén che kín, tiêu sái hất tóc, khuôn mặt nở nụ cười tự nhận là tao nhã mê người.
Chỉ là trong mắt Lão Tam, đã trở thành một con heo đực đang động dục, gặp phải một con heo cái thì nở nụ cười bỉ ổi...
"Lão Tam, ngươi đi thông báo với Linh Thú trong rừng rậm, ai cũng không cho phép đi tổn thương một người và hai Linh Thú kia, bằng không sẽ chờ bị phanh thây xử lý đi!" Nghĩ một chút, Lão Đại phân phó một tiếng: "Đúng rồi, thuận tiện đưa thiếu nữ kia đến đây..."
Bạch Hổ kia lại là Linh Thú trong gia tộc Bạch Hổ, nếu như để cho nhóm lão nhân trong gia tộc Bạch Hổ biết, con cháu đời sau của bọn họ gặp nạn trên địa bàn của mình, còn không trực tiếp tiêu diệt nơi này?
Tuy bốn Thần Thú trong gia tộc bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sao cũng đã từng huy hoàng.
Lạc đà gầy chết lớn hơn ngựa, bọn họ cũng không có dũng khí chọc giận gia tộc Bạch Hổ.
"Vâng, Lão Đại." Lão Tam vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói.
Lão Đại ở đây thì hắn hay bị ăn hiếp, nhưng đối mặt với đám con kiến trong rừng rậm kia, thì hắn chính là lão đại. Bây giờ, rốt cuộc chính là lúc lấy lại uy phong của mình.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, xoay người, đung đưa hai tay, từ từ đi ra ngoài cửa.
"Ầm." Một đồ vật từ phía sau bay tới, vừa lúc đánh trúng gáy của hắn, lập tức truyền đến tiếng của nổi giận lão đại: "Ta dựa vào, ngươi con mẹ nó có thể nhanh lên hay không? Ngay cả tốc độ Quy Thú cũng đều nhanh hơn ngươi."
"Hưu." Nghe vậy, lão Tam chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng...
Cũng ngay lúc này, trong Tần vương phủ, Tần vương nghe thuộc hạ báo lại, khuôn mặt kia biến sắc mấy lần, cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẻ mặt bi thương ngồi trên ghế.
"Viện trưởng Thu Phong, nàng lại là đệ tử của viện trưởng Thu Phong, còn có một thuộc hạ có cấp bậc là Linh Quân, nhưng mà, ta lại còn mơ mộng muốn giết nàng, chả trách... Phái ra nhiều người như vậy, đều không thể hoàn thành nhiệm vụ..."
Hối hận, bây giờ Tần vương thật sự rất hối hận, vì sao ông lại muốn đi ám sát nàng chứ...
Cho dù ám sát thì thế nào? Nhưng vì sao lại để cho mình biết được tin tức kinh sợ như vậy?
Một Phong Lạc trưởng lão đã khiến cho mình sợ hãi rụt rè, vẫn không dám hạ sát thủ với vị trong hoàng cung kia, bởi vì không có mười phần nắm chắc, nên ông không muốn kinh động đến lão nhân đó.
Bây giờ lại thêm viện trưởng Thu Phong, hội trưởng An Đức Lâm, còn có một cường giả Linh Quân trẻ tuổi nữa...
Cái này có khác nhau gì muốn tìm đường chết?
Nghĩ đến đây, Tần vương lại có chút may mắn, ông quả thật may mắn hơn lục trưởng lão rất nhiều, dù sao, mình vọng tưởng muốn tổn thương nàng, nhưng vẫn còn sống...
Lúc này, Huyết Linh Giới cao nhất, cả ngày ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào trong rừng rậm.
Trên khuôn mặt của thiếu nữ đầy u ám, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẻ mặt kia vẫn chưa từng thả lỏng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.
Đi lại lâu như thế, vẻ mặt của nàng càng thêm đầy nghi ngờ.
Vì sao ở đây nguy hiểm trùng trùng, Linh Thú cường đại cũng nhiều đếm không xuể? Nhưng lại không có Thú đến ngăn cản? Một đường đi này, cũng thật là quá mức bình yên đi? Ngay cả một con chim bay cũng đều không xuất hiện.
Tục ngữ nói, khác thường nhất định có yêu quái, càng bình lặng như thế, nàng càng thêm cảnh giác.
"Hoan nghênh ba vị đến làm khách..."
Ngay lúc Hạ Như Phong cảnh giác mà đi, một giọng nói ở phía trước truyền đến, giọng nó kia dường như cách nơi này rất xa, nhưng lại rõ ràng như vậy.
Tâm thần của Hạ Như Phong chợt tắt, nàng cảm nhận được người nói lời này, đã dùng tinh thần lực thăm dò mình vừa rồi.
Gió nổi lên, tóc đen bay ở trong gió, thổi bay tro bụi và lá rụng ở trên mặt đất, ánh mắt mê hoặc, theo bản năng Hạ Như Phong đưa tay che trước mắt, áo bào màu đỏ bay về phía sau, ở xa nhìn lại, lúc này nàng có một vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ.
Một lúc lâu, tro bụi đất mới dần tán đi, lá cây trong rừng rậm bị thổi, chậm rãi bay xuống mặt đất.
Chẳng qua, trông thấy cảnh tượng trước mặt, cho dù là Hạ Như Phong bình tĩnh lạnh nhạt, cũng không khỏi há to miệng, trợn mắt há hốc mồm...
Chỉ thấy đại hán trước mặt cởi trần, phía dưới lại giống người hoang dã như vậy, sử dụng lá cây quấn thành váy, vậy mà người hoang dã vẫn bay nhảy...
Cả người Hạ Như Phong rét lạnh một cái, nàng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, có phải mình gặp người bị bệnh tâm thần hay không?
"Ha ha, hoan nghênh ngài, khách nhân tôn quý." Dừng điệu múa lại, Lão Tam đưa hai tay lau lên người, lại đưa tay về phía Hạ Như Phong lần nữa, ánh mắt kia cũng không dừng lại mà liếc qua Vật Nhỏ và Tiểu Bạch.
Khóe miệng đột nhiên co rút, Hạ Như Phong nhìn tay của Lão Tam, rồi nhìn người của hắn lần nữa, nhất thời không nói gì.
"Làm sao vậy? Nhân loại các ngươi đều không thích như vậy sao?" Lão Tam nói thầm một câu, hắn là dựa theo lễ tiết của nhân loại đến chào đón nàng, nhưng dường như nàng cũng không thích.
Nhân loại? Hạ Như Phong nhảy cảm bắt được hai chữ này.
Hán tử này to lớn mạnh mẽ như thế, nhưng lại không phải là nhân loại, chẳng lẽ hắn là...
Trong lòng khẽ hít vào ngụm khí lạnh, nàng có chút không dám tin trong lòng lại rút ra kết luận kia.
"Chủ nhân." Có lẽ là Vật Nhỏ cảm nhận được nghi ngờ trong lòng của Hạ Như Phong, dùng giọng nói ngây thơ: "Chủ nhân, hắn là Linh Thú."
Linh Thú, thật sự là Linh Thú...
Đây lại là một... Linh Thú biến thành người...
Vậy thực lực của hắn, càn quét tứ quốc cũng không phải là việc khó, ở nơi như nầy, vì sao lại xuất hiện một Linh Thú cường đại như vậy?
Đương nhiên, đồng thời khiếp làm sợ còn có lão tam.
Hắn kinh ngạc nhìn Vật Nhỏ, xoa lỗ tai, không thể tin mình nghe được giọng nói kia.
Nghe giọng nói đó, dường như vẫn còn ở giai đoạn trẻ con, chứng minh nó sinh ra không đủ ngày tháng, nhưng mà cơ thể lại hoàn hoàn toàn vào thời kỳ trưởng thành.
Như thế chỉ có thể nói, nó là trong khoảng thời gian ngắn, từ Thú nhất giai thăng cấp đến Thú lục giai.
Đây... Sao có thể chứ?