Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 95-2: Dạ Thiên Tà rời đi 2




"Thiên tài, thiên tài như thế phải để bổn vương sử dụng, bằng không cho dù phải trả giá lớn, bổn vương cũng phải khiến cho nàng chết." Trong mắt chợt lóe tàn nhẫn, ông không tiếng động nở nụ cười, sau đó hét lên một tiếng: "Người đâu..."

Thông qua phần tư liệu này, ông đã biết, thiếu nữ đó đã đạp người Cốc gia, nhưng vậy thì sao? Không có hy sinh, sao ông có thể đi lên vị trí quan trọng kia.

Đều do đám ngu ngốc Cốc gia kia, nếu đối xử tốt với Cốc Mị Nhi, với trình độ bảo vệ bằng hữu của thiếu nữ này, việc này còn không phải dễ dàng sao?

Có thể thấy được Tần vương căn bản đã quên, lúc trước là ai ra lệnh để cho bọn họ hung hăng tra tấn nhục nhã Cốc Mị Nhi.

"Đan hoàn thành."

Trong phòng yên tĩnh, bên cạnh dược đỉnh, thiếu nữ thu hỏa diễm vào, vung tay trắng nõn lên, nắp bị nhấc lên, một viên đan dược tròn xoe bay ra, lại cầm lấy viên đan dược đã sớm luyện chế tốt kia, lau mồ hôi trên trán.

"Cuối cùng cũng luyện xong, tuy nói đã đột phá ngũ phẩm, nhưng vẫn còn không phải quá mức quen thuộc, vẫn không thoải mái như luyện chế đan dược tứ phẩm kia..."

Nhìn hai viên đan dược trong lòng bàn tay, bờ môi của nàng cong lên nụ cười nhợt nhạt.

Mở cửa phòng ra, gió lạnh thổi tới trước mặt, nàng nắm tay, đi về phía phòng khách.

Hai lão nhân còn đang chờ đợi, nhìn thấy nàng xuất hiện, lập tức đi lên đón, không đợi Thu Phong mở miệng hỏi kết quả, Hạ Như Phong đã vươn tay ra, hai viên đan dược tỏa ánh sáng vàng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.

"Ngũ phẩm, thật sự là đan dược ngũ phẩm..."

Thu Phong run run vươn tay, cầm lấy đan dược trong lòng bàn tay của nàng, đưa tới chóp mũi ngửi, lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Đan dược ngũ phẩm, mùi hương đều nồng đậm hơn đan dược khác."

Khóe miệng co rút, Hạ Như Phong bất đắc dĩ lấy tay che trán, sau đó, ở lúc tình trạng của hai lão nhân nghìn lần vạn lần không muốn, đưa bọn họ ra ngoài.

"Tiểu thư." Sau khi bọn họ rời khỏi không lâu, Hạ Như Phong cũng định đi học viện tiến hành bế quan, Nặc Ni bỗng nhiên báo lại: "Tiểu thư, người của Tần vương phủ đến."

"Tần vương phủ?" Trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nàng nhíu mày, nói: "Người của Tần vương phủ đến đây làm cái gì?"

"Muội tử, muội muốn đi gặp sao?" Mạc Trúc tiễn hai lão nhân xong, cũng nghe thấy lời này, lúc này nói: "Nếu muội tử muốn đi, ta sẽ đi với muội, chắc chắn Tần vương phủ cũng không dám đối đầu với công hội luyện dược."

"Đi, đi gặp chứ, cuối cùng muội cũng muốn biết, rốt cuộc bọn họ có chủ ý gì."

Trong mắt xẹt qua tia rét lạnh, miệng nàng bất giác nở nụ cười lạnh lùng, vì quan hệ với Cốc Mị Nhi, nàng vẫn không có hảo cảm với Tần vương phủ, hơn nữa nàng cảm giác được người đến không hề có ý tốt.

Trong sảnh, hai người đang ngồi, nhìn y phục của bọn họ, là có thể đoán ra thân phận của hai người này.

Trên áo bào của thị vệ, dùng tơ vàng khảm một chữ Tần lớn, vì vậy nhìn ra, hai người này đúng là người của Tần vương phủ, hơn nữa lại là người hầu thân cận bên người của Tần vương, cấp bậc của hai người đều ở Linh Tướng cửu cấp.

"Không biết hai vị đến Hạ gia ta, là có chuyện quan trọng gì không?" Phất áo bào ngồi xuống, nàng mở miệng đã hỏi lai lịch của đối phương.

Hai người đều nhíu mày, với thái độ đãi khách của Hạ gia thì bất mãn đến cực điểm.

Nhìn nhau, nhưng thị vệ bên trái vẫn mở miệng nói: "Ngươi là Hạ Như Phong cô nương sao? Vương gia chúng ta tán thưởng thiên phú của ngươi, vì vậy muốn mời cô nương tiến vào vương phủ, lấy thiên phú tài hoa của cô nương, vương gia tất nhiên sẽ không bạc đãi cô nương, dù là trở thành thủ tịch luyện dược sư cho vương phủ chúng ta, cũng không phải là không có khả năng."

Thì ra là vương phủ muốn mời chào mình, nhưng một vương phủ nhỏ bé, sao mình có thể nào cam nguyện tiến vào cống hiến chứ?

Đừng nói là vương phủ, cho dù là hoàng cung, cũng không thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện buông tha cho tự do của bản thân.

"Hừ, các ngươi là cái quái gì? Vương phủ nhỏ bé cũng dám để cho một vị luyện dược sư cao cấp giúp luyện dược, thật sự là rất to gan." Mạc Trúc biết được lai lịch của đối phương, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.

"Ngươi con mẹ nó lại tính là cái chó gì? Chúng ta và Hạ cô nương nói chuyện, không phải là nô tài như ngươi có thể xen mồm vào?" Một thị vệ khác hiển nhiên tính khí nóng nảy, nghe được lời nói của Mạc Trúc, "Bá" một tiếng đứng lên, chỉ vào mũi hắn mà mắng.

"Ngươi dám chửi ta?" Mạc Trúc tức giận cả người run rẩy, hắn đường đường là ái đồ của hội trưởng công hội luyện dược, ở trong miệng hắn, lại biến thành con chó? Nô tài?

"Lão tử chửi đó? Thì thế nào? Ngươi còn dám ra tay với ta thật sao, ta là vương phủ..."

Hắn lại không biết chính mình đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc, lại ở chỗ này tiếp tục chửi ầm lên.

Nhưng mà, một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, một bàn tay rộng lớn hung hăng đánh tới, với năng lực của hắn, vốn là không thể bị đánh trúng, nhưng hắn rất tự tin, cho rằng không ai dám đối địch với vương phủ, cho nên trong nhất thời không thể phản ứng lại.

"Bốp."

Cho đến khi tiếng bàn tay thanh thúy giáng xuống, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, hai má nóng rát đau buốt, một tia máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

"Chết tiệt, ngươi lại đánh ta?" Thị vệ lập tức rút kiếm ra, chỉ về phía Mạc Trúc, hung tợn nói: "Ngươi nô tài này, ta muốn ngươi chết, ngươi đi chết đi!"

Thị vệ nói chuyện lúc đầu muốn ngăn cản, nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Tục ngữ nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, ở trong phủ của nàng giết người, nhiệm vụ của Tần vương giao cho bọn họ, nhất định sẽ thất bại.

"Nặc Ni, đánh cho ta, hung hăng đánh." Vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh xuống, lạnh lùng phân phó nói.

Ở địa bàn của nàng, vọng tưởng tổn thương bằng hữu của nàng, lá gan của người đó thật sự là không nhỏ.

Tần vương phủ thì thế nào? Đã sớm định một trong hai bên không thể tồn tại, nàng không ngại ở trong cừu hận, tăng thêm một khoản nữa.

"Vâng, tiểu thư."

Nặc Ni cũng sớm nhìn những người đó khó chịu, so với cao ngạo? Ai có thể vượt qua luyện dược sư? Huống chi vị kia, vẫn là đồ đệ của hội trưởng công hội luyện dược? Nhân vật thiên tài chân chính, những thị vệ nhỏ bé của vương phủ, thì tính là cái quái gì?

Tuy nói Mạc Trúc ở ngoài có mang theo bảo vật che dấu thực lực, nhưng Nặc Ni là người bên cạnh Hạ Như Phong, sao lại không biết chứ? Hắn là nhân vật thiên tài đứng sau Hạ Như Phong?

Dù là một đệ tử danh nghĩa của hội trưởng công hội luyện dược, thì Tần vương thấy hắn cũng phải cung kính, làm sao có thể bị người chửi mắng như thế? Là thành viên của công hội luyện dược, đương nhiên Nặc Ni rất khó chịu.

Với lại, Tần vương cái gì kia, còn muốn để cho tiểu thư luyện dược vì bọn họ? Đại khái là còn chưa tỉnh ngủ đi? Tiểu thư là luyện dược sư thiên tài kiệt xuất như vậy, sao lại vì một thế lực mà đặc biệt luyện chế đan dược?

Cho nên nói Tần vương kia, thật sự là suy nghĩ viển vông.

Nghĩ đến đây, Nặc Ni vọt đến trước mặt Mạc Trúc, chặn kiếm đang đâm tới trước mặt, sau đó nắm đấm không lưu tình chút nào đánh lên trên người hai thị vệ, mãi cho bọn họ bị đánh đầu đầy cục u, như một cái đầu heo.

"Ngươi... Các ngươi chờ đó cho ta, Vương gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Trình độ luyện dược của Nặc Ni chỉ là tam giai cao cấp, nhưng thực lực của hắn, cũng đã tăng lên đến Linh Vương, hai Linh Tướng này sao có thể là đối thủ của hắn?

Đành phải không ngừng né tránh nắm đấm, không quên hung tợn lên tiếng cảnh cáo.

"Nặc Ni, ném bọn họ ra ngoài cho ta, Hạ gia không chào đón người Tần vương phủ." Cười lạnh một tiếng, ánh mắt của Hạ Như Phong lướt qua đỉnh đầu đầy u lớn của hai thị vệ, lạnh lùng nói: "Trở về nói với Tần vương, muốn Hạ Như Phong ta nguyện trung thành, ông ta còn không xứng."

Dứt lời, xoay người, không muốn nhìn hai người này nữa.

"Phù phù." Hai tiếng khó chịu truyền đến, Nặc Ni vỗ tay, đi đến trước mặt của Hạ Như Phong: "Tiểu thư, ta đã ném hai người đó ra rồi."

"Được, Nặc Ni, nhớ kỹ, về sau người Tần vương phủ tới, một mực không gặp..."

Mạc Trúc nhìn gương mặt đầy kiên định và trẻ con của Hạ Như Phong, trong lòng tràn đầy cảm động.

Lúc đầu, cho dù sắc mặt của Hạ Như Phong không kiên nhẫn, nhưng cũng kiềm chế tính tình lại, nhưng khi mình cãi nhau với người nọ, nàng hoàn toàn trở nên hung ác.

Thiếu nữ hành động như thế, làm cho hắn sao có thể không cảm động chứ?

Tần vương phủ, Tần vương đang ngồi chờ tin tức, nhẫn nại không đi tới đi lui, bỗng nhiên một mặt người bị đánh thành đầu heo đầy màu sắc hoảng sợ, ông đứng lên, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại biến thành bộ dạng chật vật như thế này?"

"Vương gia, bọn thuộc hạ vốn là thật lòng khuyên bảo, để cho thiếu nữ kia gia nhập vương phủ, nhưng mà nàng chẳng những không theo, còn đánh hai người thuộc hạ một trận rồi ném ra ngoài, còn nói, nàng còn nói..." Thật cẩn thận liếc nhìn Tần vương, thị vệ như có vẻ đã làm hết sức, cũng không nói xong hoàn chỉnh.

"Nàng còn nói cái gì?"

"Nàng còn nói, muốn để nàng nguyện trung thành, vương gia người không xứng."

"Ầm." Bàn tay đập thật mạnh lên mặt bàn, thị vệ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trên mặt đất.

"Vương gia, đây không phải là thuộc hạ nói, là thiếu nữ kia nói." Thị vệ khóc không ra nước mắt, chỉ sợ Tần vương phát lửa giận này lên trên người hai bọn họ.

Ngồi lên trên ghế bành, Tần vương nắm chặt hai tay, nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng: "Thiên tài như thế, chẳng lẽ thật sự không thể để bổn vương sử dụng sao?"

Bỗng nhiên, ông mở mắt, trong mắt tràn đầy sát khí: "Nếu ta không thể đoạt được thiên tài như thế, cũng quyết không để cho người khác đoạt được, nhất là chất nhi ngu ngốc kia của bổn vương."