Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 91-2: Cho đến chết cũng không hối hận 2




Ai bảo người quái dị này thu hút sự chú ý của Phong Hành? Nếu ai cướp Phong Hành, nàng sẽ giết người đó ngay, nam nhân kia, chỉ có chính mình, thiếu nữ đệ nhất thiên tài Thương Lang quốc mới có thể xứng đôi mà thôi.

Trải qua chiến đấu dài đằng đẵng, cuối cùng toàn bộ nhện đen đều bị giết, mọi người đều dựa vào thân cây há to miệng thở dốc mấy hơi.

Mu bàn tay đau buốt khó chịu, Nghiêm Phong Hành nắm chặt tay, cắn răng, vẫn để cho mình không kêu lên một tiếng.

Bỗng nhiên, một bàn tay đưa đến trước mặt, trong lòng bàn tay, đan dược màu xanh nhạt nằm ở bên trên, có vẻ khéo léo đáng yêu.

Hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, đã thấy thiếu nữ đứng ở trước mặt của hắn, giọng nói nhẹ như gió, chậm rãi vang lên bên tai: "Nếu trúng độc, cần gì phải cố chịu?"

Cơ thể chợt run lên, vừa rồi hắn rõ ràng che dấu rất tốt, vì sao nàng lại... 

Sau đó, khóe miệng nở nụ cười khổ, hắn che dấu việc này xuống, là vì bản thân hắn không muốn nợ Dạ gia cái gì... Mà lúc trước để cho người Nghiêm gia bảo vệ vị luyện dược sư kia, đó lại là điều phải làm.

"Cảm ơn." Lúc này, hắn cũng không khách khí nữa, cầm lấy đan dược đưa vào miệng.

Một cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, mu bàn tay bỗng nhiên không còn đau nữa, ánh mắt của hắn không khỏi nhìn qua, đã thấy chỗ bị ăn mòn, tạo ra làn da hoàn toàn mới.

Chiến đấu vừa chấm dứt, nhân số của ba đại gia tộc đều có chút thương nhẹ, nhưnng không ai thấy một màn này.

Đột nhiên, một giọng nói hấp dẫn chú ý của hai người: "Rất xin lỗi, vị trưởng lão này của Hoa gia các ngươi, ông ấy trúng độc quá sâu, với năng lực của lão phu, căn bản không thể điều trị được."

"Cái gì? Nói như vậy, ngươi không muốn cứu Mẫn trưởng lão Hoa gia ta hả?" Khuôn mặt của Hoa Vô Tuyệt trầm xuống, nắm chặt hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả trước mặt.

Lão giả này chính là luyện dược sư của Dạ gia, Na La đại sư.

Na La vuốt chòm râu trắng, ngẩng đầu, nói: "Không phải lão phu không chữa trị, là lão phu thật sự không có năng lực, có lẽ số mệnh của Mẫn trưởng lão phải có kiếp nạn này."

"Ý của ngươi là, số mệnh của Mẫn trưởng lão là đáng phải chết?"

"Đây không phải lời nói của lão phu, là chính Hoa thiếu chủ ngươi nói đấy nhé, không liên quan đến lão phu đâu đấy." Na La đắc ý rung đùi, một bộ dáng chính là ta không cứu, ngươi có thể bắt ta thế nào.

Dạ Thiên Phượng ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, là nàng can dặn Na La không được cứu người của Hoa gia, ai bảo hôm qua Hoa Vô Tuyệt vì một người quái dị mà đắc tội chính mình.

"Ngươi..."

"Đợi đã." Ngay lúc Hoa Vô Tuyệt tức giận đầy trời, bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

Hắn cố gắng ép tức giận xống, nhìn về phía thiếu nữ từ một bên đi tới.

Hạ Như Phong dừng chân, ánh mắt dừng trên người vị nữ trưởng lão kia.

Một luồng màu đen từ cổ tay nàng lan lên phía trên, tinh thần lực lướt qua, lại có thể cảm nhận được độc tố nhanh chóng chạy gần tới trái tim, nếu nhích thêm một phân nữa, thì cho dù là nàng cũng không thể cứu chữa.

"Hừ, ngươi nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ dựa vào ngươi còn muốn cứu người sao? Quả thật là chuyện cười."

Dạ Thiên Phượng thấy Hạ Như Phong đang quan sát thương thế của Mẫn trưởng lão, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, lên tiếng mỉa mai, theo nàng, thiếu nữ này không thể giải được độc tố của Mẫn trưởng lão.

Hạ Như Phong không để ý đến Dạ Thiên Phượng châm chọc, sau khi kiểm tra thương thế của Mẫn trưởng lão xong, thở phào nhẹ nhõm.

May mắn trước khi nàng đến Linh Thú Sơn Mạch, đã chuẩn bị đầy đủ, Mẫn trưởng lão trúng độc, chỉ cần một viên thuốc giải độc tứ phẩm cấp thấp là có thể chữa trị.

"Tiểu Phong Phong..."

Hoa Vô Tuyệt đang muốn mở miệng nói nhưng khi nhìn thấy hành động kế tiếp của Hạ Như Phong, bất giác ngây dại.

Từ trong linh giới nàng lấy ra một bình sứ, từ trong bình đổ ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng của Mẫn trưởng lão có hơi thở yếu ớt, nghĩ muốn ngăn cản nhưng lại không kịp.

"Này, ngươi cho Mẫn trưởng lão ăn cái gì vậy?" Trong đó một trưởng lão Hoa gia nhìn thấy hành động của nàng, thì sửng sốt một chút. Sau khi phục hồi tinh thần lại, lúc này hét lớn một tiếng, vẻ mặt lo lắng.

"Tự các ngươi nhìn đi." Hạ Như Phong lười giải thích, lạnh nhạt nói.

Ánh mắt người Hoa gia đều nhìn về phía Mẫn trưởng lão, đã thấy một sức sống từ trên người bà tỏa ra, gương mặt trắng bệch kia cũng khôi phục chút huyết sắc.

Nhanh chóng thu luồng màu đen trên cổ tay về, cho đến khi biến mất không thấy.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của trưởng lão Hoa gia vừa mới răn dạy Hạ Như Phong xấu hổ nói: "Hạ cô nương, thực sự xin lỗi, ta không nhìn rõ chân tướng mọi chuyện mà đã oán trách ngươi, ta nhận lỗi với ngươi."

Người ta cứu Mẫn trưởng lão, chính mình lại còn trách cứ nàng, lúc này vị trưởng lão Hoa gia kia xấu hổ hận không thể tìm cái động chui vào, miễn cho lúc này mất hết thể diện.

"Không sao." Phất tay, Hạ Như Phong không sao cả nói.

Với lão nhân có dũng khí nhận sai lầm này, nàng vẫn rất có thiện cảm, không như một số người rõ ràng đã sai rồi, trở ngại mạnh về thể diện, sống chết không chịu thừa nhận, lại còn trốn tránh trách nhiệm.

Dạ Thiên Phượng không nghĩ đến, người quái dị này lại chữa khỏi cho Mẫn trưởng lão, trong nháy mắt như ăn phải ruồi bọ ghê tởm, hai mắt hung hăng nhìn Hạ Như Phong.

Mẫn trưởng lão mở hai mắt, sau khi nghe nói là Hạ Như Phong đã cứu bà, cảm kích xoay người về phía nàng nói:

"Đa tạ ân cứu mạng của Hạ cô nương, về sau nếu Hạ cô nương có yêu cầu gì, Hoa Mẫn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ."

Hoa Mẫn bà không phải là người vong ân phụ nghĩa, tính mạng là nàng cứu, trả lại cho nàng thì có sao đâu?

"Chúng ta tiếp tục đi thôi, có lẽ là rất nhanh sẽ đến nơi rồi."

Trên bầu trời nổi cơn mưa, "Lộp bộp" rơi xuống đất đi đôi với sấm sét, ở trong linh Thú Sơn Mạch, hòa vang một tiếng êm tai vui vẻ.

Đi qua sơn đạo uốn khúc quanh co, phía trước là một sơn động sâu hun hút bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt mọi người.

"Cuối cùng cũng đến, nhưng mà hình như chúng ta đã tới chậm..." Hoa Vô Tuyệt thở dài, mắt nhìn đoàn người đứng đầy ngoài sơn động, nói thầm một câu.

"Là hắn? Triệu Lâm?"

Lúc nhìn thấy bóng dáng trong nhóm người đó, Nghiêm Phong Hành sững sờ, lông mày không tự chủ nhíu lại.

Mục tiêu của những người khác đến nơi này, là vì một vật khác, nhưng hắn biết Triệu Lâm đến đây, khẳng định là đi tranh đoạt Thú Đan U Hồn Thú vì nhi tử.

"Lần này, lại có chút phiền phức..."

Nhưng mà, Thú Đan U Hồn Thú hắn nhất định phải đoạt được, cho dù là mạnh mẽ liều mạng cũng không tiếc.

Chỉ cần có được Thú Đan U Hồn Thú, hỗ trợ nàng trở thành Triệu Hoán Sư, như vậy, nàng sẽ có thể trở lại... 

Trong đầu nhớ lại bóng dáng gầy yếu kia, miệng của hắn bất giác nở nụ cười nhu hòa, trong mắt đồng thời xẹt qua một tia kiên định.

"Ha ha, đây không là đệ nhất thiên tài Thương Lang quốc chúng ta sao? Còn có thiếu gia chủ Hoa gia, và thiên chi kiều nữ Dạ gia Thiên Phượng tiểu thư, đã lâu không gặp các ngươi!"

Giọng nói thô thiển vang lên, sau đó đi ra là một nam nhân cằm đầy râu.

Nghiêm Phong Hành lãnh khốc gật đầu với hắn, sau đó thu ánh mắt lại, nhẹ giọng giới thiệu ở bên tai Hạ Như Phong:

"Vị này là Hắc Hồ, là một Linh Vương ngũ cấp, là người tương đối trọng tình."

"Còn có vị nam tử trung niên y phục đỏ kia, ông ta tên là Hồng Thiên..."

Có thể đi đến đây, đều là cường giả có danh tiếng ở Thương Lang quốc, Nghiêm Phong Hành là đệ nhất thiên tài, sao có thể không biết bọn họ? Vì vậy giới thiệu mọi người cho Hạ Như Phong.

Dạ Thiên Phượng ở bên cạnh vẫn nhìn chăm chú vào Nghiêm Phong Hành, nhìn thấy hai người hành động thân mật, nhất thời ghen tị cắn răng.

Nàng biết tính cách của Nghiêm Phong Hành, lạnh lùng tàn khốc không thích nói nhiều, lúc nào sẽ chủ động nói chuyện với người khác? Rốt cuộc người quái dị này có cái gì tốt? Vì sao Phong Hành hắn... 

"Ha ha, nếu các vị đều đến đông đủ, như vậy chúng ta hãy cùng nhau tìm tòi bí mật của ngọn núi này, về phần bảo vật bí mật, tất nhiên là người có duyên sẽ có được." Vị tên là Hồng Thiên nam tử y phục đỏ kia, cười lớn hai tiếng, rồi dẫn theo một đội bước vào sơn động đầu tiên.

Những người còn lại, cũng đi theo vào.

Trong sơn động, lờ mờ truyền đến một linh khí tinh khiết cường đại, nếu đoán không nhầm, chính linh khí này đã dẫn tới rất nhiều cường giả.

"Loại linh khí này, có điểm giống..." Mộ Dung Thanh Nguyệt như cảm giác đến gì đó, vẻ mặt hơi đổi: "Như Phong, nơi này rất nguy hiểm."

"Nguy hiểm?" Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt, lúc nhìn đến vẻ ngưng trọng trên mặt của hắn, trong lòng Hạ Như Phong trầm xuống: "Các vị, đều phải cẩn thận một chút."

"Hừ, chỉ là một U Hồn Thú mà thôi, chúng ta nhiều người như vậy, còn không làm gì được nó sao?" Dạ Thiên Phượng có chút không cho là đúng, trong lòng âm thầm khinh bỉ sự nhát gan của nàng.

Người nhát gan như thế, sao xứng đi chung một chỗ với bọn họ?

"Tất cả mọi người nhất định phải cẩn thận." Nghiêm Phong Hành nhíu mày, hắn tin tưởng, lời nàng nói không phải không có căn cứ.

"Bản thiếu tin lời của nàng, người Hoa gia phải chú ý an toàn, không thể hành động thiếu suy nghĩ." Hoa Vô Tuyệt nhìn về phía Hạ Như Phong nở một nụ cười vô cùng mị hoặc, sau đó thu ánh mắt của mình lại, lên tiếng phân phó. 

Sờ mũi, Hạ Như Phong thấy hai người này tin tưởng như thế, thì có chút cảm động.

Đột nhiên, Hạ Như Phong cảm giác được Hỏa Linh trong cơ thể rung rung một chút, Hỏa khắc Mộc, cho nên Hỏa và Mộc trong lúc đó cũng có liên hệ với nhau, chẳng lẽ sư phụ nói Mộc Linh cũng ở trong sơn động này sao?

"Rống."

Một tiếng rống rung trời truyền đến, khắp sơn động rung mạnh một phát.

"Là U Hồn Thú, U Hồn Thú xuất hiện rồi."

Vào lúc này, mọi người đều lấy ra vũ khí, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.

"Rống."

"Rống rống."

Tiếng rống to vang lên liên tục, mà ở bốn bức tường trong sơn động lại truyền đến tiếng vang chấn động... 

Một Linh Thú màu đen từ bên trong bay ra, lượn vòng quanh trên đầu mọi người, che kín cửa động ở phía trước.

Nó như con rồng mà cũng như con thuồng luồng, lưng có hai cánh, toàn thân bị một ngọn lửa u ám bao phủ, hai mắt đen kia kinh thường nhìn nhân loại nhỏ bé ở dưới.

Linh Vương đỉnh, con U Hồn Thú này là Linh Vương đỉnh.

"U Hồn Thú, Thú Đan của ngươi, ta muốn." Triệu Lâm không nói hai lời, xông lên phía trước, kiếm trên tay tỏa ra tia rét lạnh, đâm về phía cổ họng của U Hồn Thú.

Những người còn lại đều không hề hành động, bọn họ thầm nghĩ đợi U Hồn Thú bị tiêu diệt, rồi ngồi ngư ông đắc lợi.

Một kiếm không được, Triệu Lâm thu tay, từ trên không trung rơi xuống.

Cường giả Linh Vương, chỉ có thể dừng lại ở trên trời trong giây lát, hắn bất đắc dĩ mới rơi xuống.

"Mẹ kiếp, các ngươi có thể không cần xem diễn trò hay không? Một mình ta sao có thể làm gì được nó? Cứ tiếp tục như vậy, vật kia một cái các ngươi cũng đừng nghĩ có được."

Tự mình mạo hiểm tính mạng để chiến đấu, những người này lại đứng nhìn diễn trò, cho dù tính khí người này tốt thì cũng sẽ phẫn nộ thôi.

"Mọi người chúng ta cùng nhau lên đi! Trước tiên phải giải quyết U Hồn Thú đã, sau đó mới quyết định bảo vật kia thuộc về ai." Hồng Thiên rút binh khí ra, nói.

Như lời của Triệu Lâm, nếu ngồi nhìn không quan tâm nữa, vật kia, đúng là một người cũng đều không chiếm được.

"Thiên Phượng tiểu thư, Nghiêm tam thiếu và Hoa thiếu chủ, xin các ngươi hỗ trợ." Ánh mắt của Triệu Lâm nhìn về phía ba người, nói: "Ta chỉ muốn Thú Đan kia, về phần bảo vật mà U Hồn Thú bảo vệ, ta lại không cần."

Hắn biết, chân chính có thể hấp dẫn ba đại gia tộc, là bảo vật có hơi thở cường đại kia. Thú Đan cũng rất trân quý, nhưng so với cái kia thì cũng không đáng nhắc đến.

Nhưng mà hắn lại không biết, hai người còn lại muốn là bảo vật kia, mục đích chân chính của Nghiêm Phong Hành, lại là ở Thú Đan...