Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 84-1: Quyết định của Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt




"Tiểu thư, có một đoàn lão nhân tự xưng là trưởng lão của học viện Linh Phong, đến đây cầu kiến."

Bên ngoài truyền đến giọng nói khiến cho Hạ Như Phong đi ra từ trong trạng thái luyện dược, nàng thu dược đỉnh và đan dược vào, xoay người mở cửa phòng ra, nói với Nặc Ni đang cung kính đợi mình: "Đi thôi!"

Ánh sáng mặt trời chiếu đầy sân, áo bào đỏ của thiếu nữ đúng lúc gặp gió thổi qua mà phất lên, vẻ mặt của nàng vẫn thản nhiên, cũng không có vì người tới mà thay đổi.

Ở lúc nàng rời khỏi Cốc gia, đã nói với những trưởng lão đó và Cổ Phi địa chỉ chỗ ở của mình, vì vậy không có cảm giác kỳ lạ với việc bọn họ có thể tìm đến đây.

Trong đại sảnh, những trưởng lão có danh tiếng lan xa ở Lâm Phong quốc, lúc này đang im lặng ngồi trên ghế chờ đợi, ngay cả nói chuyện cũng đều cố ý giảm thấp tiếng xuống, sợ mình lớn tiếng quá sẽ làm cho Hạ Như Phong không hài lòng, không luyện dược cho bọn họ.

Mà ngồi ở gần vị trí chủ tọa nhất là Mộ Dung Thanh Nguyệt luôn mặc áo bào trăng lưỡi liềm màu trắng, khuôn mặt của hắn nở nụ cười ôn hòa, chỉ là trong mắt lại lộ ra một chút coi thường nhàn nhạt. Với tư cách là thế lực lớn nhất đại lục, con của tộc trưởng bộ tộc Đồ Đằng, sao lại để ý đoàn Linh Vương này?

Huống chi, bản thân của hắn là Linh Vương bát cấp.

Nhưng mà trông thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt, trong mắt những trưởng lão đó đều hiện lên kinh ngạc.

Với nhãn lực của bọn họ, tất nhiên nhìn ra cấp bậc của Mộ Dung Thanh Nguyệt là Linh Vương, nhưng tuổi của hắn chỉ có chừng hai mươi, hai mươi tuổi đến Linh Vương? Thiên phú của hắn cũng quá biến thái rồi?

Hơn nữa, hắn thân là cường giả Linh Vương, mà vị trí lại không phải là chủ tọa, rốt cuộc thiếu nữ kia có năng lực gì, có thể làm cho một cường giả Linh Vương tình nguyện trung thành?

Ngay sau đó, bọn họ đều nghĩ đến một thân phận khác của Hạ Như Phong, đó chính là luyện dược sư tứ phẩm cấp thấp, thì hơi bình thường trở lại...

Một áo bào đỏ đập vào mắt, Hạ Như Phong đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, từ trong sân đi vào đại sảnh, áo bào đỏ phe phẩy, ngồi xuống ở chỗ chủ tọa, mặt quay về phía đoàn lão giả kia, lạnh nhạt cười: "Chắc hẳn các vị tới là tìm để ta giúp luyện chế đan dược hả? Các vị có mang dược liệu đến không?"

"Như Phong đại nhân, chúng ta đều mang dược liệu đến rồi." Trả lời nàng là Ngô Thiên, hắn đi ra phía trước đầu tiên, từ trong linh giới lấy ra dược liệu luyện dược cần thiết, đặt ra trước mặt của Hạ Như Phong.

Khẽ gật đầu, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Nặc Ni: "Nặc Ni, ngươi đi ghi tên một chút."

"Vâng, tiểu thư." Vẻ mặt của Nặc Ni cung kính nói, sau đó lấy ra giấy và bút, những dược liệu kia đều được ghi chép rất kỹ càng.

Tay chống đầu, Hạ Như Phong có chút thờ ơ chờ đợi, chờ đợi trong thời gian khá dài, rốt cuộc những dược liệu cũng đều ghi chép xong.

Sau khi hoàn thành, Nặc Ni tự mình tiễn nhóm lão nhân kia đến cửa, tất nhiên những người đó nhìn ra cấp bậc huy chương từ trên người Nặc Ni, không ngờ đến một ngày, luyện dược sư mắt cao hơn đầu kia lại tự mình tiễn bọn họ ra cửa, vì vậy có thể thấy được, ở trong lòng Hạ Như Phong, vẫn còn rất tôn trọng bọn họ.

Đoàn lão nhân này không nhịn được, trong lòng bắt đầu nghiêng về phía Hạ Như Phong.

A, nghe nói La Nhị từng suýt chút nữa làm tổn thương đến Như Phong đại nhân, Như Phong đại nhân của người ta lương thiện, không so đo với ông ta, nhưng bọn họ nhịn không được khẩu khí này, nên thay Như Phong đại nhân dạy dỗ ông ta một chút.

Hạ Như Phong lương thiện? Nếu như để cho những người biết rõ Hạ Như Phong, thì chắc chắn sẽ cười khinh thường.

Chẳng qua nàng bận rộn không có thời gian đối phó với ông ta thôi, bởi vì với Hạ Như Phong, tiêu phí thời gian so đo với một người nàng không đặt vào trong mắt, thì không bằng để mà tu luyện còn hơn. Huống chi La Nhị vẫn chưa động sát thủ, nàng cần gì phải tốn thời gian vì ông ta?

"A!" Đứng lên từ chỗ chủ tọa, Hạ Như Phong duỗi thắt lưng, vươn tay bóp bả vai, nói: "Nặc Ni, đưa những dược liệu đó đến phòng của ta, Thanh Nguyệt, triệu tập mọi người Hạ gia, ta muốn nhìn xem thực lực của bọn họ thế nào."

Ngay lúc Mộ Dung Thanh Nguyệt đứng lên đi triệu tập mọi người, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện bóng dáng màu tím hấp dẫn sự chú ý của Hạ Như Phong.

Nam tử bỗng nhiên xuất hiện, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, ngũ quan tinh xảo như tác phẩm kiệt xuất nhất của thượng đế, nụ cười tà tứ trên khuôn mặt lộ ra một phần ấm áp, cả người mặc trường bào màu tím vì khí chất của hắn càng tăng thêm một phần tà mị.

"Tà?" Sững sờ một chút, Hạ Như Phong khẽ cười, đi lên đón nam tử tà mị đứng ở trong ánh sáng mặt trời: " Sao ngươi lại đến đây?"

Lười biếng chống ót, Dạ Thiên Tà dựa vào cây cổ thụ cách cửa không xa, nhìn nữ tử đi về phía mình, trong mắt tím xẹt qua tia mịt mờ: "Ta định dọn đến ở chung với ngươi."

"A?" Bước chân ngừng lại, Hạ Như Phong ngay lập tức ngây ngẩn cả người, hắn muốn dọn đến ở chung với mình? Trừng mắt nhìn, Hạ Như Phong không hiểu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử.

"Như Phong, chẳng lẽ ngươi không chào đón ta sao?" Dạ Thiên Tà lặng lẽ chớp mắt nhìn về phía nàng, khóe miệng nở nụ cười đùa vui: "Nhưng mà ta muốn trở thành người bảo vệ Như Phong, chỉ có ở gần ngươi, mới có thể bảo vệ ngươi an toàn, không phải sao?"

"Nếu ngươi muốn ở đây, ta tất nhiên sẽ hoan nghênh."

Nàng cũng biết thực lực của Dạ Thiên Tà cường hãn, nếu như có hắn ở đây, thì sẽ không ai dám đánh chủ ý. Chuyện tốt như vậy, nàng cầu còn không được, sao có thể không đáp ứng?

Mắt tím nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt đi theo phía sau Hạ Như Phong, nụ cười ở khóe miệng của Dạ Thiên Tà càng sâu, chỉ là trong mắt lại luôn xẹt qua tia mịt mờ.

"Như Phong, ta đi giúp ngươi triệu tập những người đó đến." Cảm nhận được ánh mắt của Dạ Thiên Tà, khuôn mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt nở nụ dịu dàng và trong sáng, giọng nói như nước suối chảy ào ạt vào trong lòng, có thể để cho toàn thân người đó mềm nhũn.

Trước khi rời khỏi, mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt nhìn Dạ Thiên Tà, sau đó vô thanh vô tức đi về phía khác.

Trong chốc lát, nam tử như tiên giáng trần dẫn theo mấy chục người từ xa đến gần, đến trước mặt của Hạ Như Phong. Dường như cũng nghe nói lần này cần gặp là thủ lĩnh thật sự của bọn họ, những người đó đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá người trước mặt, muốn nhìn đối tượng mà về sau mình nguyện trung thành, rốt cuộc có bộ dáng thế nào.

"Các ngươi chính là người mới gia nhập?" Ánh mắt lướt qua nhóm người có vẻ mặt tò mò, giọng nói của Hạ Như Phong lạnh nhạt như gió, nhưng lại rất dễ nghe, làm cho những người đó không khỏi nghe đến ngây người.

Trong những người này, có nam có nữ, khác với những người kiêu căng trong những đại gia tộc kia, có lẽ đều là người ở khu bình dân, dù sao trên người bọn họ vẫn mang theo một tia rụt rè.

"Các ngươi đã gia nhập Hạ gia ta, về sau chính là người của Hạ gia, nhất định phải toàn tâm toàn ý trung thành với Hạ gia, nếu các ngươi không hề không hài lòng, như vậy Hạ gia sẽ là nhà thứ hai của các ngươi, cũng vĩnh viễn chắn gió cho các ngươi."

Dường như những người đó vì lời nói của mình mà kích thích hứng thú, Hạ Như Phong khẽ cười, tiếp tục nói: "Về sau, phải nhớ kỹ chúng ta có một quan điểm, nếu người không bắt nạt ta, ta sẽ không khinh người, nếu người bắt nạt ta, thì ta trả lại gấp trăm lần, người gia nhập Hạ gia, đều vì chính mình mà chiến, vì Hạ gia mà chiến, vì thân nhân mà chiến, tuyệt đối không thể sợ hãi rụt rè, bị ăn hiếp không dám trả thù."

"Người còn sống, vẫn đấu tranh dù còn một hơi, nếu ngay cả dũng khí cũng không dám tranh giành, gặp chuyện lại lùi bước, một đời như vậy, sẽ chỉ có thể có chút thành tựu như vậy, ta hỏi các ngươi, các ngươi muốn làm người trốn tránh hèn nhát, hay là muốn làm người nam nhân dũng cảm chiến đấu?"

Giọng nói của nàng mạnh mẽ phấn chấn, làm cho cảm xúc của những người ở đây cũng bắt đầu dâng cao, ngay cả ba người bên cạnh là Dạ Thiên Tà, Mộ Dung Thanh Nguyệt và Nặc Ni, cũng vì lời nói của nàng mà xúc động.

"Người dũng cảm, ta muốn làm người dũng cảm, ta không muốn làm người hèn nhát."

"Không hấp bánh bao cũng muốn tranh giành sức lực, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước, ta muốn trở thành một dũng sĩ."

"Vì chính mình mà chiến, vì Hạ gia mà chiến, vì thân nhân mà chiến..."

Sắc mặt mọi người đều vì kích động mà trở nên đỏ rực, giọng nói vang dội, đáp lời rất lâu ở trong sân nhỏ này...

"Các vị." Phất tay, ngăn giọng nói của bọn họ, sau khi đợi những người có mặt im lặng lại, nàng mới nói: "Nhưng mà, không phải ta muốn các ngươi gặp phải kẻ địch cường đại không thể đối phó, còn não ấm xông lên phía trước, như vậy thì không phải là người dũng cảm, mà là ngu ngốc."

Ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn thấy mọi người đang suy nghĩ lời của nàng, khóe môi khẽ cong: "Nhớ kỹ, tính mạng vĩnh viễn là quan trọng nhất, không có tính mạng, đừng nói là báo thù, cho dù cái gì cũng không làm được, cho nên, nếu như gặp một gia tộc có thế lực cường đại, ngươi có thể tạm thời nhẫn nhịn, âm thầm tìm những người thế lực yếu trong gia tộc kia mà xuống tay trả thù, hoặc tìm một nơi bế quan tu luyện, đợi có đủ thực lực thì trả thù, mà nếu trông thấy kẻ địch quá mức cường đại, ngay cả tâm tư trả thù cũng đều không có, vậy thì cả đời đều không có thành quả gì."

"Chỉ là..." Cười lạnh một tiếng, lúc này con ngươi của nàng để lộ ra một tia ý tứ cảnh cáo: "Nếu các ngươi là một người hết lòng trung thành với Hạ gia, thì người nhà của ngươi cũng là người của Hạ gia, Hạ gia sẽ không nhìn các ngươi bị ăn hiếp mà ngồi nhìn không quan tâm, nhưng nếu có người thay lòng đổi dạ, như vậy..."

"Vèo."

Bàn tay dán sát vào cây cổ thụ, một tia lửa dọc từ trong lòng bàn tay lan lên trên cây cổ thụ, một khắc kia, cây cổ thụ ầm ầm hóa thành tro bụi, tiêu tán ở trong không khí trong lành.

"Như vậy, chờ đợi ngươi sẽ như cây này, hóa thành tro bụi, trọn đời không thể siêu sinh!"

Trong môi mỏng hồng nhạt nói ra những từ máu lạnh này, làm cho tất cả mọi người giật mình, đều sợ hãi nhìn gương mặt hơi ngây thơ kia.

Thấy lời nói của mình trở lên hiệu quả, Hạ Như Phong mới hài lòng cười: "Nhưng mà, các ngươi làm việc tốt vì Hạ gia, thì đan dược và kim tệ là không thể thiếu cho các ngươi."

Những đan dược kia qua tay của Mộ Dung Thanh Nguyệt, đã chia cho mọi người rồi. Mà những người từ khu bình dân được chiêu mộ vào, làm sao đã được ngửi qua hương vị của đan dược chứ? Đừng nói là bọn họ, cho dù một số đệ tử trong gia tộc, cũng không thể tiếp xúc với đan dược.

Nhưng đi vào Hạ gia không lâu, lại có thể đạt được đan dược mà ngay cả một số đệ tử gia tộc cũng đều không thể có được, tim của những người này, đã gắn liền một chỗ với Hạ gia rồi.

Dù sao, không có một thế lực nào, có hào phóng lớn như Hạ Như Phong, ngay cả đan dược cũng chia cho mọi người.

"Như Phong, có lẽ ở trên đời này ngươi thật sự là một tồn tại rất đặc biệt..."

Biểu cảm trên mặt vừa tà mị mà lười biếng, hai tay của Dạ Thiên Tà chống cái ót, khóe miệng cong lên, tia sáng trong mắt khẽ động, trong miệng phát ra một tiếng lẩm bẩm khẽ, vì giọng nói cố ý đè thấp, nên Hạ Như Phong cũng không nghe thấy.

"Như Phong, Như Phong..."

Ngay lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói từ tính, trong giọng nói kia có ý thân thiết, khiến cho hai lông mày của Dạ Thiên Tà khẽ nhíu lại, sau đó lại thả ra.