Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 78: La Nhị trưởng lão, ngươi cần phải nén bi thương




Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên trên đường nhỏ, lá phong rơi trên đường tỏa ra ánh sáng đặc biệt.

Theo ánh mắt của Dạ Thiên Tà, những người còn lại đều nhìn qua, chỉ thấy gương mặt trẻ con của thiếu nữ phía trước đường nhỏ, lại có vẻ đẹp tuyệt thế khuynh thành, nàng cũng không mặc y phục của học viện giống Dạ Thiên Tà, cả người mặc áo bào đỏ lay động dưới ánh mặt trời, làm cho người khác cảm thấy kiêu ngạo như một nữ thần.

Loại kiêu ngạo này, không làm cho người khác chán ghét, mà ngược lại có một cảm giác muốn gần gũi.

Khuôn mặt của thiếu nữ này lại hơn đệ nhất mỹ nữ Nam Cung Ngạo Tuyết của học viện, tất cả mọi người không khỏi giật mình, ngơ ngác nhìn bóng dáng thiếu nữ đến ngẩn người.

"Như Phong!" Khóe miệng nở nụ cười của Dạ Thiên Tà càng phát ra tà mị, trong mắt tím lướt qua ý tứ sâu xa, bước nhanh về phía bộ dáng tuyệt thế kia.

Ở lúc Nam Cung Ngạo Tuyết đang sững sờ thì đã không thấy bóng dáng người bên cạnh đâu, nhìn Dạ Thiên Tà đi nhanh về phía thiếu nữ kia, nàng nắm chặt nắm đấm đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hơi giẫm chân tức giận.

Dường như Hạ Như Phong cũng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, bước chân của nàng nhất thời dừng lại, ngẩng đầu lên, lông mi khẽ run, khi nhìn thấy nam tử mặc y phục màu tím tà mị kia, mắt trong xẹt qua mừng rỡ, khuôn mặt trẻ con nở nụ cười nhạt: "Tà, thì ra ngươi cũng đến học viện, ta còn tường rằng, có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa chứ."

Vốn lúc Dạ Thiên Tà đi về phía thiếu nữ thì những nam đệ tử đều ôm thái độ xem kịch vui, không nghĩ tới thiếu nữ tuyệt mỹ kia thật sự quen biết hắn, trong lúc nhất thời đều líu lưỡi, không dám tin.

"Ngươi đã đến đại linh sư?" Đang nhìn thiếu nữ ngay trước mặt, nụ cười của Dạ Thiên Tà bỗng nhiên cứng đờ, dù là hắn, lúc này cũng phải giật mình một cái, trong mắt tím hiện lên kinh ngạc, bây giờ mới qua một tháng ngắn ngủn, thế mà nàng đã đến đại linh sư, thiên phú kinh khủng như thế, có lẽ là người thứ đầu tiên trong thiên hạ.

Hạ Như Phong sờ mũi, lạnh nhạt cười: "Ừ, vừa mới đạt tới, đúng rồi, bây giờ ta muốn đi Phong Vân Đường báo danh, ngươi muốn đi với ta hay không?"

"Được." Cong môi cười, gương mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà lại tà mị như thế, trong mắt tím ẩn chứa ý cười thâm trầm: "Vậy thì cùng nhau đi thôi!"

Hai người sánh vai mà đi, nam nhân tuấn mỹ thiếu nữ tuyệt thế, đi với nhau lại xứng đôi như vậy, ánh sáng mặt trời rơi trên người, phủ lên áo bào của bọn họ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

"Các ngươi chờ một chút." Nam Cung Ngạo Tuyết giẫm mạnh chân, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp đầy vẻ lạnh lẽo, nghiêng mình chắn trước người Hạ Như Phong, ánh mắt của nàng không che dấu địch ý chút nào: "Ngươi là đệ tử của học viện chúng ta? Vì sao ta chưa từng gặp qua ngươi?"

Nhún vai, Hạ Như Phong trông thấy ái mộ trong mắt Nam Cung Ngạo Tuyết với Dạ Thiên Tà, không trả lời câu hỏi của nàng ta, ngược lại nhíu mày nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Ngươi biết nàng?"

Mắt tím lướt qua người của Nam Cung Ngạo Tuyết, ý cười trong mắt của hắn lui dần, con ngươi đầy vẻ lạnh lùng, lắc đầu: "Như Phong, chẳng lẽ người nào cũng đều đáng giá để ta biết sao?"

Chớp mắt, Hạ Như Phong nhìn thấy khuôn mặt của Nam Cung Ngạo Tuyết tức giận đến tái mặt, không khỏi nhẹ cười một tiếng, nụ cười động lòng người kia khiến cho mấy người đều ngây dại vì vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.

"Hừ, nếu ngươi không phải là đệ tử trong học viện, thì mau cút khỏi học viện của chúng ta." Khuôn mặt của Nam Cung Ngạo Tuyết lạnh lùng và kiêu ngạo, trong mắt tràn ngập ghen tị, bóng dáng xứng đôi của hai người kia đứng chung một chỗ, đã làm đau hai mắt của nàng.

Khẽ chau mày lại, Hạ Như Phong trầm mặt: "Ta tới đây hai ngày, ngươi đã là người thứ hai để ta cút khỏi đây, chỉ là ngươi không có tư cách ấy.”

"Ngươi..." Nam Cung Ngạo Tuyết biến sắc, cắn chặt môi đỏ mọng, nghĩ đến nàng là một thiên chi kiều nữ, lúc nào thì phải nghĩ muốn cái gì thì không có cái đó? Có khi nào từng chịu qua ăn hiếp như thế? Ngay lập tức vươn ngón tay trắng nõn ra chỉ về phía Hạ Như Phong, quát: "Ta muốn thách đấu với ngươi."

Dưới ánh mặt trời, khóe miệng thiếu nữ cong lên nở nụ cười nhàn nhạt, ngáp một cái như hơi buồn chán, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, sau đó xoay người rời đi, để lại một bóng dáng màu đỏ.

"Nam Cung Ngạo Tuyết yêu cầu thách đấu với một thiếu nữ trẻ con? Có lầm không vậy? Không phải nàng cậy lớn bắt nạt bé chứ?"

"Nhưng lá gan của thiếu nữ kia cũng thật quá nhỏ? Ngay cả nhận thách thức cũng không dám, mà lại trực tiếp rời đi."

"Có gì không dám? Ngươi không thấy khinh thường trong mắt của mỹ nữ sao? Nàng vốn là không để Nam Cung Ngạo Tuyết vào mắt, có thể nói như thế này, Nam Cung Ngạo Tuyết còn không đáng để nàng ra tay."

Trong lúc quần chúng vây xem lên tiếng nghị luận, Nam Cung Ngạo Tuyết đã rút ra trường tiên màu đỏ, lúc roi quét qua không khí thì ma sát ra một tia lửa, đầu roi như mũi nhọn nhắm ngay vào lưng của Hạ Như Phong. Mắt thấy roi đã đến gần, vẻ mặt của Nam Cung Ngạo Tuyết nở nụ cười đắc ý, dường như có thể nhìn thấy máu của thiếu nữ tuyệt mỹ này chảy ra vậy.

Quần chúng không đành lòng quay mắt đi, bọn họ đều không dám nhìn một màn tàn nhẫn này.

Ngay lúc trường tiên sắp đâm vào lưng của nàng, Hạ Như Phong dừng lại bước chân, cơ thể từ từ quay lại, chắn trường côn trước ngực, vẻ mặt của nàng lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.

"Keng."

Đầu roi đập lên côn, phát ra tiếng vang trong trẻo, trong mắt Nam Cung Ngạo Tuyết lóe lên kinh ngạc, không ngờ nàng lại có thể ngăn cản một chiêu của mình, vội vàng thu trường tiên về, bước chân đứng vững trên mặt đất.

Với sự khiếp sợ của mọi người thì Dạ Thiên Tà chỉ khoanh hai tay, khóe miệng chứa nụ cười tà mị, dựa vào thân cây một cách lười biếng, không định tiến lên giúp đỡ. Đã từng ra tay giúp đỡ vài lần, nhưng đều là vì nàng và kẻ địch chênh lệch quá lớn, mà đối mặt là kẻ thù ngang sức mình, hắn lại không can thiệp vào trận chiến của nàng.

Dù sao, nàng cũng cần phải dùng chiến đấu để trưởng thành, ở dưới tình huống không nguy hiểm, những việc này, sẽ để cho nàng tự giải quyết.

"Bài danh của ngươi ở Phong Vân Đường đứng thứ mấy?" Hạ Như Phong nâng mí mắt, dùng giọng nói lạnh nhạt hỏi.

"Ba trăm hai sáu." Sững sờ một chút, Nam Cung Ngạo Tuyết không hiểu nhăn mày lại, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nàng.

Ba trăm hai sáu sao? Vẫn cao hơn Lý Phàm kia một bậc.

"Tốt, từ nay về sau bài danh này thuộc về ta." khóe môi cong lên, trường côn chỉ về phía nữ tử lạnh lùng xinh đẹp kia, Hạ Như Phong nhíu mày nói.

"Cái gì?" Vẻ mặt của Cung Ngạo Tuyết vốn tái xanh, sau đó khinh thường cười lạnh một tiếng: "Dựa vào ngươi? Chỉ sợ ngươi còn không có tư cách này."

"Có tư cách hay không, không phải ngươi quyết định, mà là xem kết quả thế nào."

Một đầu trường côn gõ mạnh lên mặt đất, ở dưới ánh mắt nghi ngờ không hiểu của mọi người, dường như dưới mặt đất có cái gì đó xông về phía Nam Cung Ngạo Tuyết.

Sắc mặt khẽ biến, Nam Cung Ngạo Tuyết vội vàng lùi về phía sau, bước chân của nàng vừa rời, ngọn lửa từ dưới mặt đất xông lên, vươn thẳng lên trời cao, làm cả bầu trời rực rỡ chói mắt.

"Viêm Thiêu Thân." Bóng dáng đang ở tại chỗ đột nhiên tiêu tán như một cơn gió, lần hai đã xuất hiện ở trên đầu của Nam Cung Ngạo Tuyết, trường côn trong tay gõ xuống đầu nàng ta.

Bàn tay vung lên, trường tiên như sợi tơ quấn vào trường côn đang đánh xuống đỉnh đầu, bước chân lùi về phía sau, mà lúc này Hạ Như Phong cũng mới rơi xuống, nàng không phải là linh quân, nên không thể bay lượn được, cũng không phải linh vương có thể dừng lại ở trên trời một thời gian ngắn. Có thể xuất hiện ở trên đầu của Nam Cung Ngạo Tuyết, chẳng qua là mượn lực lượng của Mị ảnh Tiên Tung để nhảy lên.

"Đó là đại linh sư sao? Nhưng mà người này có được Mị ảnh Tiên Tung, nên không phải tốc độ của một đại linh sư tam cấp là có thể đuổi kịp, nhưng cũng không thể đánh bại trong nháy mắt như trước kia được, đối thủ trước đây đều rất bình thường, bây giờ mới có chút thú vị, không phải sao?"

Liếm môi, khuôn mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười, tính tình của nàng kiếp trước đó là càng đánh càng hăng, mỗi lần gặp đối thủ không kém mình bao nhiêu, nàng sẽ hưng phấn rất lâu.

Cho dù bây giờ nếu nàng sử dụng lực lượng của hỏa linh, một đại linh sư tam cấp sẽ không có khả năng chiến đấu với nàng, nhưng nàng cũng không nguyện ý làm như vậy, chiến đấu, chỉ là để tăng lên kinh nghiệm thôi. Vả lại, ở đại lục này, nhiều con bài chưa lật thì sẽ có hơn một phần bảo vệ, nếu không thể sử dụng lực lượng, thì đừng để cho người khác thăm dò rốt cuộc mình có bao nhiêu con bài chưa lật.

Kéo trường côn, cơ thể của nàng lập tức bay về phía Nam Cung Ngạo Tuyết ở trước mặt, Nam Cung Ngạo Tuyết vội vàng tránh trường côn của nàng, bước chân mới đứng vững lại.

"Lực lượng ngang nhau, nàng lại có thể chiến đấu ngang nhau với Nam Cung Ngạo Tuyết, này..."

Nhìn đến một màn này, mọi người hai mặt nhìn nhau, dường như đều cho rằng kết quả của Hạ Như Phong là thất bại, lại không ngờ rằng, lực lượng chiến đấu của bọn họ là ngang nhau. Không, dường như thiếu nữ kia còn hơn một chút.

"Rồng Bay Phượng Múa."

Nhưng vào lúc này, roi trên tay Nam Cung Ngạo Tuyết như có sự sống quay trở lại. Chỉ thấy roi đỏ kia chậm rãi biến thành hàng rồng dài, phượng hoàng lửa xòe cánh được hình thành từ ngọn lửa, trong mắt bắn ra tia hung ác. Trong con mắt đỏ coi thường thiên hạ kia, dường như mọi vật đều biến thành con kiến.

"Rồng Bay Phượng Múa, vạn chúng khuất phục, đây không phải tuyệt kỹ nổi tiếng của Lâm Vạn trưởng lão sư phụ của Nam Cung Ngạo Tuyết sao? Không ngờ Lâm Vạn trưởng lão lại dạy cho Nam Cung Ngạo Tuyết, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì vậy?"

"Xong rồi, xong rồi, thiếu nữ này xong rồi, chắc chắn nàng không có khả năng tránh được một chiêu này, phải biết rằng có rất nhiều người từng chết ở dưới chiêu này của Lâm Vạn trưởng lão."

"Chỉ là không ngờ rằng, Nam Cung Ngạo Tuyết đã bị bức ra con bài chưa lật nhanh như vậy, nếu nàng không có linh kỹ này, nói không chừng thắng lợi cuối cùng là thiếu nữ kia."

"Không tốt." Khóe miệng tươi cười Dạ Thiên Tà dần biến mất, trong mắt tím thay thế bằng sát khí lạnh lẽo, thân thể phi nhanh về phía thiếu nữ ở dưới hỏa phượng kia, nếu nàng có nguy hiểm gì, hắn muốn cả nhà Nam Cung Ngạo Tuyết phải chôn cùng.

Hỏa phượng rơi xuống đến đầu của Hạ Như Phong, độ nóng mãnh liệt của hỏa phượng ngay cả người bên cạnh cũng cảm nhận được, chỉ là thiếu nữ kia vẫn đứng ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích, có lẽ là bị dọa đến choáng váng, đó cũng là phản ứng cơ bản nhất.

"Ầm ầm."

Tiếng nổ mạnh từ đường nhỏ truyền đến, các đệ tử chưa kịp tránh đã bị ảnh hưởng đến chật vật cố gắng lùi về sau.

"Ha ha." Nam Cung Ngạo Tuyết nhìn tro bụi tràn ngập phía đường nhỏ, đắc ý ngửa đầu cười to, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tàn nhẫn, ai bảo nàng cướp nam nhân với mình, đáng phải chịu tội này.

Chỉ là Nam Cung Ngạo Tuyết biết, một chiêu này của nàng uy lực đã yếu đi rồi, vì vậy Hạ Như Phong sẽ không chết, nhiều lắm là trọng thương mà thôi. Dù sao nàng cũng không có lá gan giết người trong học viện.

"Muốn chết." Dạ Thiên Tà dừng chân lại, mắt tím lạnh thấu xương, nắm đấm run rẩy thể hiển sự tức giận trong lòng, ngay lúc hắn muốn ra tay, một giọng nói lạnh lùng xen lẫn với gió thổi nhẹ vào tai, nghe thấy giọng nói kia, lòng đầy lửa giận lại dần lắng xuống như một kì tích.

"Có phải ngươi cao hứng quá sớm không?"