Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 105: Thanh Nguyệt ra tay




"Ầm ầm."

Tiếng nổ mạnh từ chỗ Vân Lịch đang đứng truyền đến.

Ánh lửa lớn hơn, khắp bầu trời đều bị chiếu rọi rực rỡ đến chói mắt, giống như bị bao phủ bởi ngọn lửa.

Vào thời khắc này những người có mặt đều ngừng thở, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm vào chỗ đang bị hỏa diễm cắn nuốt, mà ngay cả Vân Thiên vừa rồi tràn đầy tin tưởng thì vào thời khắc này cũng trở nên lo lắng.

Có lần kinh nghiệm trước, sau khi thi triển hết uy lực của Hỏa linh, Hạ Như Phong nhanh chóng lui về phía sau.

Khi Hỏa linh còn ở trong cơ thể thì sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng, nhưng một khi đã ra khỏi cơ thể, thì không phân biệt địch ta, chỉ sợ cơ thể nàng dù có mạnh mẽ, cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Dần dần hỏa diễm trên người nàng tiêu tán, một thân khí thế kia trở lại như cũ, hồng bào trên không trung xẹt qua độ cong duyên dáng, hai mắt Hạ Như Phong hờ hững cùng mọi người nhìn về một chỗ.

"Khụ khụ." Một tiếng ho khan rất nhỏ từ chỗ tràn ngập khói bụi vang lên.

Thân ảnh từ trong khói bụi từ từ đi ra, chỉ thấy nam tử áo bào trắng không hề giống thần thánh như lúc ban đầu, tóc bị đốt cháy hết, mặt cháy đen, đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.

"Phù phù."

Sau khi đi ra, Vân Lịch rốt cuộc chống đỡ không nổi quỳ rạp xuống đất, một tay chống mặt đất, mở miệng hộc ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, nếu không phải thấy hô hấp mỏng manh kia, đoán chừng sẽ nghĩ hắn là một người chết.

Lần này, ánh mắt mọi người khi nhìn Hạ Như Phong đã tràn ngập kinh ngạc, nhất là người của hai nhà Hỏa Vân, tóc gáy mọi người đều dựng ngược lên, nhìn tình hình trước mắt thì đầy hoảng sợ, tay nắm vũ khí không ngừng run run.

"Hả? Còn chưa có chết?" Hạ Như Phong nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Vân Lịch da thịt dày như vậy, Hỏa linh đều không có giết hắn ngay lập tức được, trái lại còn để lại cho hắn một hơi.

Chẳng qua, Hạ Như Phong cũng biết, uy lực của Hỏa linh, cho dù cùng kích thước của nó có liên quan, nhưng thực sự có thể quyết định mạnh yếu là phụ thuộc vào thực lực của người sử dụng.

Giờ phút này nàng mới là Linh tướng Nhất cấp, có thể dùng một chiêu mà làm cho Linh tướng Cửu cấp bị trọng thương thì đúng là hiếm thấy.

Thân hình chợt lóe, dưới chân phát ra tia lôi điện, cây gậy trong tay, tàn nhẫn quyết đoán đập về phía đầu Vân Lịch.

"Dừng tay." Những đệ tử trẻ tuổi hộ tống Vân Lịch đến đây, thấy tình hình như vậy thì hét lớn một tiếng, vũ khí trong tay đều công kích hướng về Hạ Như Phong.

"Ha ha, đối thủ của các ngươi là chúng ta."

Trong giây lát, từ trên bầu trời, một giọng nói khí phách sảng sảng ầm ầm vang lên, sau đó, một con Đại Điểu màu vàng, trên lưng nó là năm bóng dáng đang nhẹ nhàng mà đứng, mỗi người đều có một phong thái riêng.

Nói lời này là một người áo bào màu xanh, gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng, một đôi mắt đen sáng có thần, kêu to hai tiếng rồi dẫn đầu nhảy xuống từ trên lưng của con Đại Điểu, kiếm trong tay nhắm ngay một vị đệ tử của phái Vân Tiêu đâm tới.

"Hừ, dám hợp lại để đánh Như Phong, để Lam Đồng ta đến đấu cùng các ngươi." Tóc xanh của nữ tử bay bay, kiếm trong tay bay múa, nhìn thì giống như không có uy lực nhưng khi đến gần thì lại phát hiện công kích rất quỷ dị.

Vẻ mặt nữ tử xinh đẹp lúc trước ngăn cản Hạ Như Phong biến đổi, không trông nom sống chết của Vân Lịch nữa mà xoay người đối diện với công kích của Lam Đồng, thần sắc của nữ tử ngưng trọng, rõ ràng là cảm giác được cuộc chiến này có chút khó khăn.

"Bằng hữu của Cổ Phi ta mà các ngươi có thể bắt nạt được sao?" Nam tử da thịt màu đồng theo sau mà xuống, trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười lạnh, không nói hai lời liền gia nhập vào cuộc chiến.

"Đã lâu không có luyện tay, bổn Hoàng tử cũng tới thử xem!" Thanh niên rút thanh kiếm nhỏ từ sau lung ra, hơi hơi mỉm cười làm cho gương mặt tuấn tú rực rỡ sáng rực lên, cặp mắt trong suốt giống như một ap đầm thật trong.

Nhưng trong năm người thì chỉ có một vị nam tử tuấn mỹ như tiên là không có ra tay.

Chỉ thấy hắn vòng tay sau lưng mà đứng, tay áo lướt nhẹ, một đầu đầy tóc bạc nhẹ bay trong gió, ánh mặt trời chiếu lên người nam tử, làm cho một thân áo bào màu nguyệt sắc của hắn được khảm lên thêm một tầng viền vàng, đẹp không sao tả hết.

Từ đầu đến cuối nam tử đều đứng ngoài cuộc chiến, trên mặt là sự thoải mái cùng tự tin, hai mắt nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ kia, khóe miệng không tự chủ giương lên một độ cong dịu dàng.

"Này....Linh tướng, những người trẻ tuổi này, vậy mà bọn họ đều là Linh tướng..."

Thương thế vừa rồi của Hạ lão cũng đã khôi phục lại, nhìn thấy những người gia nhập thì không tự chủ được ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, hắn cảm nhận được, trong những người trẻ tuổi này, thì trừ nam tử da thịt màu đồng cùng mình là có thực lực bằng nhau ra, thì khí thế của những người còn lại đều cường đại hơn so với ông.

Nàng làm như thế nào mà tìm được những người này tới giúp đỡ? Những người này cũng thật là có chút biến thái...

"Phanh." Trong lúc này, Hạ Như Phong đã vung trường côn đột ngột đập vào đầu Vân Lịch, khi máu tươi cùng óc bắn tung tóe đầy đất, nàng mới thu hồi trường côn.

"Đại sư huynh." Mọi người phái Vân Tiêu thấy Vân Lịch bị giết chết thì thống khổ rống to ra tiếng, hai mắt đầy tơ máu, cùng nhau ra sức chém giết.

"Sao? Muốn chạy trốn?" Hai mắt Hạ Như Phong lạnh như điện bắn về phía Vân Lâm đang sợ hãi rụt rè, khóe miệng chậm rãi giương lên một độ cong tàn nhẫn, "Ngươi cho rằng, ngươi có thể trốn được sao?"

Bước chân nhẹ nhàng di chuyển cực nhanh đến trước mặt Vân Lâm, nàng đưa tay ra nắm được vạt áo của Vân Lâm, quăng qua chỗ Mộ Dung Thanh Nguyệt đang đứng: "Thanh Nguyệt, nhìn hắn, đừng để cho hắn chạy."

Chết? Rất đơn giản, đến lúc đó nàng sẽ làm cho hắn sống không bằng chết, làm cho hắn hiểu được, cái gì mới thật sự là tần nhẫn.

Mộ Dung Thanh Nguyệt vươn tay tiếp được Vân Lâm, dùng sức quăng trên mặt đất, giẫm giày lên, thấy ông không ngừng giãy dụa, hắn nhíu nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng nói: "Mau thành thật cho ta, bằng không, hiện tại ta sẽ giết ngươi."

Bị Mộ Dung Thanh Nguyệt uy hiếp, trời sanh Vân Lâm có tính sợ chết nên quả thực thành thật không dám động đậy.

Cho đến sau này, khi ông rơi vào trong tay của Hạ Như Phong, mới biết, cái chết cũng là một loại xa xỉ, nếu có thể, ông thà rằng hiện tại chết trong tay của Mộ Dung Thanh Nguyệt, cũng không muốn bị tra tấn như vậy....

Đây mới thực sự là.... ....Sống không bằng chết!

"Đáng chết." Nữ đệ tử phái Vân Tiêu cắn chặt răng, các sư huynh sư tỷ bên cạnh đều ngã một loạt, nàng cũng chống đỡ không được nữa, cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách.

"Ngũ sư huynh, chạy nhanh hướng trưởng lão cầu cứu." Bạch y nữ tữ quay đầu, mặt nhìn một nam tử gương mặt anh tuấn quát.

Nam tử nghe vậy, vội vàng từ trong lòng lấy ra một quyển trục, mở quyển trục ra, một chùm cột sáng màu trắng chiếu thẳng lên trời cao, bạch quang chiếu rọi xuống dường như làm cho toàn bộ Hỏa Vân thành phát sáng lên.

Vân gia, lão giả đang nhắm mắt tu luyện thì dường như phát hiện ra cái gì, bỗng nhiên trợn mắt, khi nhìn lên trên bầu trời thì thấy dấu hiệu đã được cấp cho các đệ tử phái Vân Tiêu, mỗi khi gặp phải nguy cơ cường đại thì mới có thể phát ra tín hiệu, lông mày ông cau lại: "Đối phó với thế lực nhỏ yếu như vậy, còn có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Quên đi, vẫn là trước đi xem thử, gần đây các thế lực lớn đang lần lượt tới, nói không chừng cái Hạ gia gì kia, cũng có thể đã tìm được một thế lực nào đó làm chỗ dựa."

Thân hình chợt lóe, lão giả áo bào trắng từ trong phòng biến mất, thật sự giống như hắn chưa từng xuất hiện tại đây.

"Đi tìm chết đi!" Mạc Trúc đâm kiếm xuyên qua ngực của địch nhân, trực tiếp phá vỡ lồng ngực mở bụng ra, nội tạng rơi đầy đất, nhưng còn giống như chưa đủ, lại giơ kiếm một lần nữa đâm vô số lỗ thủng lên trên người của đã chết.

"Cho các ngươi khi dễ muội tử của Mạc Trúc ta, cho các ngươi ảo tưởng muốn thương tổn người nhà muội tử ta, cho các ngươi..." Sau mỗi một câu nói là kiếm của hắn lại đâm xuống một lần.

Cuối cùng, người nọ trực tiếp hoàn toàn bị thay đổi, vô cùng thê thảm, khiến cho mọi người nhìn thấy cảnh này, nảy sinh đánh cái rùng mình.

"Dừng tay." Đột nhiên trên bầu trời một tiếng gầm lên giống như tiếng sấm, ầm ầm nổ vang, rơi vào trong tai của những người có tu vi thấp thì nhất thời khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi.

Hạ Như Phong nhìn thấy Hạ Lâm Lạc hộc máu thì trong mắt sát ý chợt hiện lên, mặc kệ người này là ai, thì đã bị nàng xếp vào danh sách phải giết, không thể không chết.

Phía chân trời, lão giả áo bào trắng bỗng nhiên xuất hiện, chân đạp hư không, tiên phong đạo cốt, giống như thần tiên cưỡi trên đám mây mà đến.

Cường giả Linh quân, vị lão giả này đúng là cường giả Linh quân, bởi vì chỉ có Linh quân mới có thể đứng trên khoảng không lâu như vậy.

Vô luận là trong ba nhà Hỏa Vân Hạ hay quần chúng vây xem, đều cảm giác được hôm nay là một ngày rung động đến cực điểm...

Đầu tiên là Vân gia xuất hiện một Linh tướng chưa đến ba mươi, nhưng vị Linh tướng này lại bị thiếu nữ chưa trưởng thành một chiêu giết chết đánh ngã, kế tiếp lại có vài Linh tướng tới, sau đó là một trận hỗn chiến.

Mà lực lượng hai bên chiến đấu đều là Linh tướng, không có một người nào cấp bậc dưới Linh tướng.

Vốn tưởng rằng nhìn thấy nhiều Linh tướng như vậy, cũng đã đủ rung động, không nghĩ tới Hỏa Vân thành nho nhỏ lại xuất hiện cường giả Linh quân.

Phải biết rằng, trong lòng những người ở đây, cường giả Linh vương đã là tồn tại của thần, huống chi cấp bậc Linh quân còn cao hơn biêt bao nhiêu nữa chứ?

"Tổ trưởng lão." Chúng đệ tử của phái Vân Tiên thấy cứu tinh đến, song song đều ngừng đánh nhau, mạnh mẽ chạy tới chỗ của lão gỉa, bọn họ đều biết chỉ có nơi đó mới an toàn.

Nghe được xưng hô của mấy người này, người Hạ gia mặt mày xám như tro tàn, mà hai nhà Hỏa Vân thì cảm xúc lại tăng vọt.

Đây chính là cường giả Linh quân, là tồn tại không thể địch nổi, bất luận Hạ gia có bao nhiêu Linh tướng, cũng không đủ để Linh quân một chưởng giết chết, trận chiến đấu này còn đánh như thế nào chứ?

"Vân Lịch đâu?" Đảo mắt qua mọi người, phát hiện không thấy Vân Lịch ở bên trong, lão giả áo bào trắng lông mày nhíu lại, trầm giọng hỏi.

"Tổ trưởng lão, là nữ tử kia, là nàng giết Đại sư huynh." Các đệ tử đều chỉ về phía Hạ Như Phong, hai mắt của bọn họ đỏ bừng, trong mắt lóe ra cừu hận mãnh liệt.

Gương mặt biến đổi, hai mắt lão giả âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Như Phong: "Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám sát hại đệ tử phái Vân Tiêu ta? Ta muốn cho ngươi biết, phái Vân Tiêu là tồn tại mà ngươi không thể trêu vào, đời sau, trăm ngàn lần không cần lại đi đắc tội với người khác, nếu không, ngươi sẽ chết vô cùng thảm."

Bước chân chợt lóe, một lát sau liền xuất hiện trước mặt Hạ Như Phong, vươn tay chưởng, tay biến thành một cái móc câu, nhanh chóng hướng về phía trái tim của Hạ Như Phong.

Hô hấp của Hạ Như Phong đột nhiên bị kìm hãm, đây chính là áp bách của cường giả Linh quân sao?

"Phong nhi, cẩn thận." Trong nháy mắt sắc mặt Hạ Lâm Lạc liền thay đổi, gương mặt gìa nua đầy lo âu, sải chân chạy nhanh về phía trước như không muốn sống.

Nhưng bên cạnh, một bóng dáng xuất trần tốc độ so với ông còn nhanh hơn lướt qua, trong chớp mắt đã muốn mất dấu.

Khi chưởng lực của lão giả cách ngực Hạ Như Phong còn lại một milimet, tin tưởng chỉ vài giây nữa là có thể dễ dàng phá vỡ lồng ngực móc trái tim màu đỏ kia ra.

Vân Lâm đắc ý cười lên, hắn dường như đoán trước được kết quả, hình ảnh máu tươi đầm đìa kia.

Tại thời khắc nguy cơ này, một đạo kiếm khí tràn ngập sát ý đánh tới, gương mặt già nua của lão giả hơi đổi, vội vàng thu tay về, nghênh đón kiếm đến bên cạnh.

"Phốc."

Âm thanh khi lợi kiếm đâm vào cơ thể rất thanh thúy dễ nghe.

Lão giả thu chưởng về, trong lòng bàn tay, một vết máu rõ ràng ở trước mắt, hắn lại như không có cảm giác, ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng, không còn khinh thường như lúc đầu.

Nam tử diện mạo tuấn mỹ, tóc trắng bay múa, kiếm trong tay, máu tươi chậm rãi chảy xuống, một giọt máu rơi vào trong đất, tôn lên cho mảnh đất này xinh đẹp động lòng người hơn.

"Đối thủ của ngươi, là ta." Mộ Dung Thanh Nguyệt chậm rãi giơ cằm lên, giọng điệu nhẹ nhàng, trong mắt không chút nào che dấu sát ý lạnh lẽo, làm cho khi chất toàn thân của hắn hoàn toàn thay đổi.