Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 102-2: Ta bắt nạt ngươi thì sao? 2




Những người này không phải thế lực trong Hoàng Thành, nên cũng không biết Hạ Như Phong, thấy những người đó như đụng tới ôn dịch, chạy trốn rất nhanh, trong lòng không khỏi nghi ngờ, nhưng cũng lờ mờ đoán xảy ra chuyện có biến, vì thế, cũng theo bọn họ trốn đi rất xa.

Mấy nàng công chúa và hoàng tử đã biết thân phận Hạ Như Phong, cho nên lúc này, chẳng những không vui sướng khi người gặp họa, ngược lại lập tức cảm thấy lo lắng khi tai hoạ đã đến.

Hoàng cung nhà mình, sẽ không chịu được một kích của các cường giả Linh Quân liên thủ đâu!

Khuôn mặt tươi cười của An Đức Lâm nháy mắt thu lại, con ngươi âm trầm lướt qua trên người phụ nữ (cha và con gái) Vân gia, cảm xúc biến hóa mãnh liệt kia của ông, khiến Vân Phàm Trần cũng cảm nhận được, trong lòng không nhịn được buồn bực, mình đã làm cái gì chọc giận lão nhân hồ ly này chứ?

"Hừ." Thu Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, lắc cơ thể biến mất ngay tại chỗ, ở lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, một tiếng "Bốp" thanh thúy vang khắp sảnh yến hội.

Vân Tiên ôm hai má sưng đỏ, sửng sốt ba giây, rồi mới "Oa" một tiếng khóc rống lên.

"Viện trưởng đại nhân, vì sao lại phải đánh tiểu nữ? Nàng làm sai cái gì?" Sắc mặt của Vân Phàm Trần khẽ biến, nắm chặt tay, trong giọng nói mang theo một tia chất vấn.

Ông hiển nhiên tức giận, nên mới dám dùng giọng nói như thế để nói chuyện với Thu Phong.

"Làm gì sai à? Hừ, nàng dám muốn giết đệ tử bảo bối của ta, ngươi nói nàng có sai hay không?" Thu Phong lão nhân đứng thẳng lưng, vẻ mặt khinh thường, Vân Phàm Trần là người không quan trọng, sao đáng giá để ông đặt vào mắt chứ? Lại dám chất vấn mình như thế.

Thiếu nữ kia, là đệ tử của viện trưởng Thu Phong?

Trừ người trong Hoàng Thành ra, những người còn lại đều không biết, lúc này tất cả đều sợ ngây người.

Vẻ mặt của Vân Phàm Trần thay đổi mấy lần, dù là ông, cũng bị tin tức này làm cho rung động, nhưng nghĩ đến nữ nhi yêu dấu của mình, lắc tay nói: "Viện trưởng, đồng ngôn vô kị, tiểu nữ tuổi nhỏ không hiểu biết mới nói ra lời ấy, ta định bảo nàng xin lỗi viện trưởng, nhưng nàng chỉ nói miệng mà thôi, lại chưa thực sự hành động, viện trưởng lại ngông cuồng tự ra tay, có phải hơi quá phận rồi hay không?"

"Đồng ngôn vô kị? Tuổi nhỏ?" Thu Phong cười khinh bỉ, ánh mắt lướt qua trên người Vân Tiên đang khóc như mưa: "Ta quản muội muội ngươi, tuổi nàng còn nhỏ? Nàng đại khái đã mười bảy tuổi rồi đúng không? Còn lớn hơn đệ tử của ta hai tuổi, lại vẫn còn nhỏ? Còn đồng ngôn vô kị? Ta nói, không phải ngươi bị chóang váng chứ!"

Lời nói của Thu Phong, làm cho mọi người trong sảnh yến hội đều cười ồ lên.

"Lại nói, lời nói và hành động thực tế có gì khác nhau? Ngươi còn muốn nàng trả giá bằng hành động thực tế sao? Hừ, đệ tử của ta, cũng để loại mặt hàng rác rưởi như các ngươi có thể ăn hiếp sao? Quả thật chính là đáng đánh, còn có, ngươi lão gia hỏa này đều bảy tám chục tuổi rồi, nhưng lại có một nữ nhi trẻ tuổi như thế? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ à? Nếu ta là ngươi, sớm xấu hổ tự sát rồi, miễn cho ở đây mất mặt, không biết phụ mẫu ngươi đã dạy dỗ ngươi như thế nào thành tên vô liêm sỉ như vậy."

"Ngươi... Ngươi..." Vân Phàm Trần bị tức cả người run rẩy, ngón tay chỉ vào Thu Phong nửa ngày, ngây người nói không nên lời.

Đảo cặp mắt trắng dã, Thu Phong lại nói: "Đánh nàng ta một cái tát xem như nhẹ rồi, chỉ là cho nàng chút giáo huấn, trên đời này, không phải ai cũng đều có thể bị nàng chọc vào, nếu trêu chọc lão tử không vui lần nữa, lão tử sẽ đánh nàng ngay cả phụ thân của nàng cũng đều không biết đấy."

Vân Phàm Trần lâm vào chán nản, ngực kìm nén một cỗ khí tức, từ trong hàm răng, dùng sức nói mấy câu: "Viện trưởng, ngài không thể không giảng đạo lý, tiểu nữ chưa hề bắt nạt đệ tử của ngài? Ngài lại đâm chọc bức ép người, thật sự là khinh người quá đáng!"

"Ta bắt nạt ngươi thì thế nào?" Thu Phong cười giễu cợt, ánh mắt của ông như đang nhìn một tên ngu ngốc: "Huống chi, ta cần phải giảng đạo lý sao?"

Lời này, nhất thời làm cho Vân Phàm Trần ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy! Ông cần giảng đạo lý sao? Là viện trưởng của học viện Linh Phong, có thực lực cường hãn, ông còn cần giảng đạo lý với người khác sao? Giảng đạo lý, chỉ có kẻ yếu mới làm thôi.

Cường giả trong lúc đó mặc kệ là đúng hay sai, chỉ có thể dùng thực lực để chứng minh.

Như vậy ông có cần phải giảng đạo lý không?

Vân Phàm Trần cảm giác gió thổi đổ mồ hôi lạnh, một câu này của Thu Phong, thoáng chốc làm cho ông từ trong tức giận bừng tỉnh.

Vị này là viện trưởng của học viện Linh Phong, hơn nữa cho tới bây giờ ông không phải là người giảng đạo lý với người khác. Cho dù mình chưa xuất ra hành động, nhưng dù sao Tiên Nhi cũng mắng đệ tử của đối phương, vậy còn phải nói đạo lý gì nữa?

"Hội trưởng An Đức Lâm, sao Mạc đại ca không đến?" Hạ Như Phong từ chỗ ngồi đứng lên, không thấy Mạc Trúc xuất hiện, có chút không hiểu hỏi.

Đoạn thời gian trước, Mạc Trúc thường xuyên dính ở Hạ gia, bị An Đức Lâm gọi trở về, vốn cho rằng tiệc tối hôm nay long trọng như thế, hắn sẽ theo An Đức Lâm đến, không ngờ chưa thấy bóng dáng của hắn đâu.

"Tiểu tử kia, hắn bị ta đưa vào Huyết Linh Giới rồi." An Đức Lâm đối mặt với Hạ Như Phong thì khôi phục tươi cười lại: "Bởi vì ta muốn hắn, trong vòng ba năm, phải đột phá đến Linh Vương, đoán chừng bây giờ hắn đang cố gắng ở trong chỗ đấy!"

Dường như nhớ đến lúc mình giao cho Mạc Trúc nhiệm vụ này, vẻ mặt của Mạc Trúc giả vờ khóc lóc, ông không tự chủ được cười ầm lên.

"Ba năm, Linh Vương?" Hạ Như Phong chớp mắt, việc này với Mạc Trúc... Giống như có chút ép buộc.

"Ta cho hắn nhiều đan dược như vậy, nếu ba năm hắn còn không thể trở thành Linh Vương, thì thật sự rất vô dụng, cũng không xứng trở thành đệ tử của ta." Nói xong, nhìn Hạ Như Phong, trong lòng An Đức Lâm buồn rầu.

Dù sao, thiếu nữ trước mặt này, thiên phú thật sự rất biến thái, chưa đến một năm, đã lấy được thành tựu huy hoàng như thế, cho dù sau này không phải không còn, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng có.

Ngay cả những tiền bối có danh tiếng lúc còn trẻ ở đại lục, cũng không bằng thiên phú của nàng.

"Hừ, về sau nhớ kỹ, đừng ở xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không, gặp các ngươi một lần, ta đánh một lần, còn không mau cút cho ta." Thu Phong phất tay áo, không khách khí thay hoàng thất hạ lệnh đuổi khách.

Ông tự ý quyết định, không chỉ một số quan viên trong hoàng thất không dám ngăn cản, ngay cả những công chúa hoàng tử đó cũng không dám.

Vân Phàm Trần thở dài, biết mình không thể ở lại tiếp, đành phải kéo Vân Tiên đang khóc như mưa vội vàng rời đi.

Từ đó, trò khôi hài này, cuối cùng cũng kết thúc.

Tiếp theo, Tần vương, Lưu Vân Tông, ba đại gia tộc và các thế lực lớn lần lượt lên sàn.

Sau khi Cổ Phi và Hạ Như Phong nói chuyện với nhau vài câu, cũng đi đến bên cạnh phụ thân của mình.

Mà Hạ Ngân Nguyệt sáng sớm bị lục hoàng tử lôi đi, cũng thuận tiện đến, sau khi Hạ Ngân Nguyệt trông thấy Hạ Như Phong, bèn đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Sau đó, ngũ hoàng tử hộ tống Phong Lạc đi đến, hắn vừa mới đi vào, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Như Phong đang chuyện trò vui vẻ với Thu Phong, trong mắt đầy tia tò mò.

Có lẽ Hạ Như Phong cảm giác được chú ý của một người, quay đầu lại, nhìn thấy ngũ hoàng tử thân thiện từ gật đầu với mình, nàng cũng hơi cười, khẽ gật đầu.

Chẳng qua là, nàng cười với hắn, khác với nụ cười ở trước mặt Dạ Thiên Tà và Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Nụ cười ở trước mặt người thân nhân bạn tốt, chân thật thân thiết, mà lúc này nàng cười, lại lộ ra một chút nhàn nhạt xa cách...

Đến cuối cùng, mới là tiểu công chúa nhân vật chính ngày hôm nay.

Hôm nay tiểu công chúa mặc một bộ váy dài màu vàng kim, bên hông thắt một dây lưng màu tím nhạt, khiến eo thon nhỏ bằng một nắm tay của nàng lộ ra trước mặt người khác.

Khuôn mặt của tiểu công chúa thanh lệ động lòng người, khóe môi cong lên nhàn nhạt, trong ánh mắt đều có thể thấy vẻ hạnh phúc.

Hoàng đế và hoàng hậu mặc long bào và phượng phục, người nắm một bàn tay của bà, một nhà ba người cùng nhau đi đến, trên mặt muốn bao nhiêu ấm áp, thì có bấy nhiêu ấm áp.

Các phi tử và công chúa hoàng tử trong sảnh yến hội, đều ghen tị đỏ mắt.

"Khụ khụ, hoan nghênh các vị đến tham gia tiệc sinh thần của tiểu công chúa." Hoàng đế ho khan hai tiếng, phất áo bào ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm lạnh lùng, lúc này cũng đầy tươi cười: "Trẫm thay Tình Nhi, cảm ơn các vị đã đến, bây giờ trẫm tuyên bố, tiệc tối chính thức bắt đầu, mời mọi người hưởng thụ."

Sau khi Lạc Diệu Thiên tuyên bố tiệc tối bắt đầu, có cung nữ ngoài cửa bưng món ngon từ từ đi vào.

Mùi thức ăn xông vào mũi, hoàng đế chưa dùng, những người còn lại, một người cũng đều không dám dùng bữa đầu tiên.

"Hoàng Thượng, đây là lễ vật cha ta để cho ta mang đến đưa cho tiểu công chúa, là một viên Thủy Linh Châu." Ánh mắt của Tằng Hiệp Liễu híp lại nhìn chằm chằm tiểu công chúa, suýt chút nữa nước miếng chảy ra, hung hăng nuốt nước miếng xuống, tuỳ tiện tiến lên một bước nói.

Cái gì? Thủy Linh Châu? Lần này Lưu Vân Tông thật đúng là hạ vốn gốc.

Thủy Linh Châu này, phải ở vùng biển Vô Vọng mới tươi tốt, trên đời chỉ có mấy viên như vậy, Linh Sư hệ Thủy mang ở trên người, có thể tăng tốc độ hấp thu linh khí, càng có thể phòng ngự hệ Hỏa gây tổn thương, mà tiểu công chúa, trùng hợp là Linh Sư hệ Thủy.

"Hừ, cho các ngươi vui vẻ trong chốc lát, Tần vương đã nói, trước dùng kế lấy lòng các ngươi, lấy được tín nhiệm, hành sự tùy theo hoàn cảnh lần nữa, đến cuối cùng, Thủy Linh Châu vẫn sẽ trở về Lưu Vân Tông."

Không ngừng vuốt hộp gỗ đàn trong tay, Tằng Hiệp Liễu cắn răng một cái, trong lòng an ủi chính mình.

"Được, vậy thay trẫm cảm ơn lệnh tôn." Lạc Diệu Thiên phất tay, bên cạnh lập tức có một thái giám đi nhận hộp.

"Hoàng Thượng, đây là hạ lễ Quỷ Môn ta mang đến, là công pháp ngân giai cao cấp, vừa vặn thích hợp để tiểu công chúa sử dụng."

"Hoàng Thượng, đây là ta..."