Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 101-2: Vị trí này, bản tiểu thư muốn 2




Vươn tay, một quyển trục xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.

Đây là lúc trước nàng đi tìm Mộc Linh, Thu Phong cho nàng bản linh kỹ hệ Mộc ngân giai cao cấp, chỉ là mấy ngày này không có thời gian tu luyện, không nghĩ tới, ở thời khắc quan trọng này lại có công dụng.

Thuộc tính tương khắc, là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi, cho dù nàng có được Nghịch Thiên Quyết, cũng không thể làm cho hệ Hỏa chiến thắng hệ Thủy, trừ phi cấp bậc của mình vượt qua nàng.

"Mộc Miên Chưởng?" Hạ Như Phong sửng sốt, đây lại là bộ chưởng pháp?

Chưởng pháp thì chưởng pháp thôi! Dù sao vẫn tốt hơn là không có gì.

"Cái gì?" Lam Đồng thấy nàng lấy ra gì đó, cũng sửng sốt một chút, nhíu mày xinh đẹp, không biết vì sao, nàng lờ mờ cảm nhận một loại bất an.

"Mộc Miên Chưởng, chưởng pháp với danh hiệu nhanh nhẹn, tập kích địch bất ngờ."

Nhắm mắt, trong đầu hiện ra đồ án của chưởng pháp, đưa những đồ án đó nhập sâu vào trong đầu, mới mở mắt ra, thu quyển trục lại, bàn tay của nàng bỗng nhiên di động như rắn.

Chưởng Phong đến gần làm cho người ta có một cảm giác lúc ẩn lúc hiện, lúc chưởng pháp kia hạ xuống, vạn vật dường như đều bắt đầu chuyển động.

Nguyên lý của chưởng pháp này có chút tương tự với Thái Cực Quyền pháp, Hạ Như Phong từng tinh thông các loại võ học ở Trung Hoa, cũng học qua Thái Cực, tất nhiên học Mộc Miên Chưởng tương đối thoải mái.

"Đây là linh kỹ hệ Mộc?" Vẻ mặt của Lam Đồng khẽ biến, nàng không ngờ, thiếu nữ này lại là song tu Hỏa Mộc.

Thủy khắc Hỏa, nhưng đồng dạng, Thủy sinh Mộc, cuộc chiến này với nàng mà nói, cực kỳ bất lợi.

"Mộc Miên Chưởng." Chưởng phong mềm nhẹ, tràn đầy sức sống, như con rồng quanh co khúc khuỷu, nhưng mỗi một chiêu, đều tìm được điểm quan trọng, có thể nói, Hạ Như Phong cực kỳ rõ ràng với nhược điểm của cơ thể người.

Nàng không hạ sát thủ, nhưng nếu bị nàng đụng chạm, thì sẽ đã bị trọng thương nặng nề.

Lam Đồng cũng biết được điểm này, càng không dám khinh thường thêm.

Ngay cả nàng cũng không nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bị một Linh Tướng nhất cấp truy đuổi đến nước này.

Nàng ta thật sự chỉ là Linh Tướng nhất cấp thôi sao? Lúc này, Lam Đồng bỗng nhiên sáng tỏ, chỉ sợ ngày đó nàng ta không sử dụng Hỏa Linh, Khánh Tùng cũng không phải đối thủ của nàng?

Thiếu nữ này, thật sự không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Ở đây, sớm có nhiều đệ tử vây xung quanh, bọn họ đều chờ đợi trận đại chiến này, có lẽ là Hạ Như Phong tạo ra nhiều kỳ tích, vì vậy, cho dù hai người có khoảng cách rất lớn, bọn họ cũng không cho rằng Hạ Như Phong sẽ thua.

Đột nhiên, bàn tay của Hạ Như Phong đánh về phía đối phương đang đâm kiếm đến, chuyển mục tiêu, vẫn không để ý đến thanh kiếm đang đâm đến mình, ngược lại là bàn tay đánh vào cổ của nàng ta.

"Đây... Hai người này muốn đồng quy vu tận sao?"

Tất cả mọi người bị hành động của các nàng làm cho ngây ngẩn cả người, ai cũng không ngờ đến, hai người đều chiến đấu không muốn sống như thế.

"Như Phong." Trong lòng của Cổ Phi cứng lại đầy lo lắng.

Nhưng mà, một giây sau, một màn đã xảy ra làm cho mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt.

Bàn tay của Hạ Như Phong dừng lại ở trước cổ của Lam Đồng mấy phân, đồng thời, kiếm của Lam Đồng cũng cách ngực của nàng còn lại mấy phân.

Lam Đồng thu kiếm lại, trong mắt xanh, không che dấu tán thưởng chút nào: "Ngươi rất không tệ, là thiên tài thật sự."

"Ngươi cũng không tệ, chỉ là, trình diễn có phần giả mà thôi, luôn mồm báo thù vì Khánh Tùng, nhưng trên người của ngươi không có nửa điểm sát ý." Nhìn thấy Lam Đồng thu kiếm, bàn tay của Hạ Như Phong cũng thu về.

"Giết ngươi, ta không dám? Ngươi lại là đệ tử của viện trưởng." Hơi cười yếu ớt, Lam Đồng lại khôi phục vẻ ôn hòa như lúc trước.

"Phải không? Ta cảm thấy, ngươi cũng không phải loại sẽ sợ hãi những người đó."

Cho dù là vốn không quen biết, không biết vì sao, nàng lại có thể dễ dàng nhìn thấu bản tính của nữ tử này, chính nguyên nhân như thế, nàng mới càng thêm tán thưởng nữ tử này.

Sau đó, hai người nhìn nhau, đột nhiên cả hai nở nụ cười.

Nụ cười này, có thể nói hoa mùa xuân đầy màu sắc, không biết làm bao nhiêu trái tim nam tử say đắm.

"Chúng ta tự giới thiệu một chút đi, ta tên là Lam Đồng, đúng rồi, Lam Lâm là biểu tỷ của ta, ta đã nghe nàng nói qua ngươi." Vươn bàn tay trắng nõn, Lam Đồng nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười khẽ: "Về phần Khánh Tùng kia, hoàn toàn là lấy cớ, loại ngu ngốc như hắn, sao đáng giá để ta báo thù vì hắn? Là do ta muốn tìm hiểu một chút uy lực của Hỏa Linh mà thôi."

"Ta, Hạ Như Phong." Hạ Như Phong nói đơn giản bốn chữ, rồi bắt tay với Lam Đồng.

Tình bằng hữu chân chính, sẽ xuất hiện ở lúc ngang tài ngang sức với đối thủ, một câu này, nói không sai.

Từ lúc Hạ Như Phong đi vào dị thế, nữ tử này là người đầu tiên đáng giá để nàng xem trọng trong những người trẻ tuổi.

Trước kia, nàng gặp người trẻ tuổi, không phải hạng người kiêu ngạo tự mãn, thì chính là thiên phú cực kém, cho nên, khó gặp được một nữ tử trẻ tuổi như thế, mà nàng lại sinh ra ý muốn làm bạn.

Đây có phải gọi là không đánh không quen, ngay cả Hạ Như Phong và Lam Đồng cũng không biết, vì trận chiến ngày hôm nay, đã khiến cho các nàng sau này trở thành bạn tâm đầu ý hợp.

"Ngươi chắc là mới cảm nhận được cơ hội đột phá đến thất cấp phải không?"

"A?" Lam Đồng bị lời này của Hạ Như Phong làm cho chấn động, xấu hổ xoa đầu, rồi mới nói: "Ngay từ đầu, quả thật ta muốn mượn trợ giúp của Hỏa Linh, để cho ta cảm nhận được nguy cơ để đột phá, chuyện này dù thế nào, cũng thật sự lợi dụng ngươi, lúc này ta rất xin lỗi ngươi."

Đây mới đúng là nguyên nhân thật sự nàng đến tìm Hạ Như Phong...

Con đường tu luyện, chỉ có bố trí và nhạy bén, mới có thể đạt được thành tựu lớn hơn.

Chỉ bằng ý tưởng như thế của Lam Đồng, đã có thể đoán được, cho dù thành tựu sau này nàng không bằng Hạ Như Phong, nhưng cũng sẽ không quá kém. Dù sao rất ít người sẽ vì đột phá mà làm quyết định nguy hiểm như vậy.

Nhưng mà Hỏa Linh kia không phải hệ Thủy bình thường có thể tương khắc, hơi không cẩn thận, sẽ tan thành mây khói.

Nhưng nếu chống đỡ được, mục đích của nàng, cũng đã đạt thành rồi.

Nguyên nhân Hạ Như Phong nhìn thấu điểm ấy, là khiến cho nàng cảm nhận được dũng khí, mỗi một chiêu đều đánh vào chỗ trọng điểm.

Tuy thời gian hai người chiến đấu ngắn, người thường không thể nhìn ra cái gì, nhưng chỉ có nhân tài lúc ấy mới biết bên trong hung hiểm chồng chất.

"Việc này hôm nay, cảm ơn, ta nên trở về bế quan đột phá thất cấp, đợi ta bế quan ra, chúng ta sẽ tiếp tục đại chiến, đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ đánh ngươi nằm sấp." Lam Đồng giơ kiếm trong tay lên, đầy tự tin nói.

Bây giờ các nàng đánh ngang tay, nếu mình đột phá đến thất cấp, sẽ không phải dễ dàng có thể làm cho khuất phục sao?

Tuy nói với thân phận Linh Tướng thất cấp, đối phó với một Linh Tướng nhất cấp là hành vi rất dọa người, nhưng đối phương không phải Linh Tướng nhất cấp bình thường, không phải sao?

"Ngươi không có cơ hội này." Hạ Như Phong hơi cười, trên mặt của nàng cũng tràn đầy tin tưởng với mình.

"Chúng ta đây mỏi mắt mong chờ!" Sau khi Lam Đồng bỏ lại lời này, bỗng nhiên xoay người, sau đó lại như nhớ tới cái gì, dừng bước chân lại, nói: "Ta biết, ngươi thân là đệ tử của viện trưởng, có lẽ không có việc gì muốn ta hỗ trợ, nhưng ta vẫn muốn nói một tiếng, về sau nếu ngươi có yêu cầu, Lam Đồng ta tuyệt không chối từ."

Nói xong, chạy nhanh đi như một con bướm xanh xinh đẹp tao nhã, từ từ biến mất ở trong mắt mọi người.

Nhưng mà, một màn kịch vui này, thật sự làm cho đầu óc bọn họ choáng váng.

Vừa rồi hai người vẫn còn ngươi chết ta sống, chẳng mấy chốc đã hóa thù thành bạn, như là lão bằng hữu bình thường kết giao đã lâu. Đây... đây cũng thật sự rất giả dối?

"Cổ huynh, chúng ta cũng nên đi thôi." Cho đến khi Lam Đồng đi xa, Hạ Như Phong mới thu ánh mắt lại, nói.

Thời gian trôi qua như nước chảy, đoạn thời gian này, buổi sáng Hạ Như Phong ở trong Huyết Linh Giới rèn luyện, ban đêm trở lại Hạ gia, nghe Mộ Dung Thanh Nguyệt, Nặc Ni báo lại việc của Hạ gia mấy ngày nay.

Đan dược hợp tác với Cổ gia đã đi vào quỹ đạo, làm Hạ gia không ngừng thu tiền tài vào.

Bồi dưỡng thế lực, đan dược và công pháp là không thể thiếu, đồng dạng, tiền tài cũng tuyệt đối cần, có những thứ này thu vào, cũng đủ duy trì sinh hoạt hằng ngày cho Hạ gia.

Mà một trăm người bị nàng đưa vào Huyết Linh Giới kia, luồng khí sát phạt trên người càng dày đặc, lúc đầu trăm người bị vây đánh, mới miễn cưỡng có thể đánh bại một Thú tam giai, đến bây giờ, trăm người thoải mái dựa vào tay không, đã có thể tiêu diệt một Thú tam giai.

Nếu mỗi người kết hợp với linh kỹ, hiệu quả này, hẳn là càng tốt phải không?

Dù sao, trăm người này cấp bậc cao nhất cũng không vượt qua Đại Linh Sư...

Nhưng mà, con đường này khó khăn chồng chất, trong lúc đó, cũng có người nghĩ buông tha, nhưng mỗi lần muốn buông tha, không tự chủ được, trong đầu nhớ đến lời nói khí phách kia của thiếu nữ dưới ánh mặt trời lúc trước.

Nếu trời không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thiên.

Nếu thần không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thần.

Vậy rốt cuộc muốn bao nhiêu khí phách, mới có thể nói ra lời xúc động đến hồn phách như thế?

Vì thế, bọn họ lại tiếp tục chống đỡ tiếp, tiếp tục dùng nắm đấm của mình, đập vỡ đầu các Linh Thú...

Một ngày lại một ngày, lúc bọn họ không ngừng giết chóc trở lại, bất tri bất giác, trong mắt đó người đều đầy kiên định và tia hung tàn.

Các đệ tử trong Huyết Linh Giới chỉ cần nhìn thấy một trăm người này, đều chạy đi thật xa, bởi vì ánh mắt những người đó đều rất đáng sợ, căn bản không giống như là đôi mắt người, ngược lại như là... Dã thú.

Ở trong mấy ngày như thế, sinh thần của tiểu công chúa Lạc Tình, cuối cùng cũng đến.

Tuy bây giờ Hạ Như Phong cũng không cần cố ý đi kết giao với những quyền quý đó, mà những người đó tới cửa. Nhưng mà, việc này dù sao nàng cũng từng đáp ứng Phong Lạc, cho nên ngày ấy, nàng khó có được không tu luyện, mà cho mình nghỉ một ngày.

Cảnh xuân tươi đẹp, Mộ Dung Thanh Nguyệt đón ánh sáng mặt trời ấm áp đi tới, khuôn mặt của hắn nở nụ cười ôn nhu, dường như có thể hòa tan tất cả thế gian, bộ tóc trắng như tuyết ở trong gió khẽ tung bay như tiên như họa.

"Như Phong, hoàng cung đưa kiệu đến đây, ngươi xem..." Giọng nói của như tẩm gió xuân, dịu dàng êm tai, ở cảnh xuân tươi đẹp sáng sớm rất dễ làm cho người ta hãm sâu vào.

"Cỗ kiệu trong hoàng cung?" Hơi sửng sốt, Hạ Như Phong cười: "Nếu đã đến đây, chúng ta phải đi thôi!"

Thể diện của Hoàng đế, nàng có thể không cho, nhưng thể diện của Phong Lạc trưởng lão, dù thế nào cũng phải cho đủ.

Dù sao... Ông và sư phụ có quan hệ luôn không tệ.

Đi đến sân ngoài, Hạ Như Phong phát hiện có hai cỗ kiệu, xem ra Phong Lạc trưởng lão đã chuẩn bị đầy đủ, làm quản gia Hạ gia, cũng là bằng hữu của Hạ Như Phong nàng, hoạt động như thế, Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng phải đi.

Mà sinh thần của tiểu công chúa, các quan to chức quý ở Lâm Phong quốc, các thế lực lớn đều đã được mời, tất nhiên cũng bao gồm Tần vương và Lưu Vân Tông, ông ấy biết mình và hai phương bất hòa, sao yên tâm để mình một người đi đến chứ?

Chỉ sợ ở dưới sự bảo vệ của Thu Phong và An Đức Lâm, ông cũng không yên lòng.

Hai người lên cỗ kiệu, giọng nói the thé của thái giám xẹt qua trời cao, sau đó đuổi theo kiệu từ từ đi về phía hoàng cung.

Hoàng cung, sảnh yến hội nguy nga lộng lẫy, lúc này người đến người đi, tính ra người đã được mời đến rất nhiều, ngay cả nhiều thế lực ở ngoài hoàng thành, đều được mời đến.

Nhưng mà, những người đó được mời, không có một ai là hạng người vô danh, kém nhất cũng là đại gia chủ thế gia nhị lưu, hoặc là con cháu dòng chính, cũng có rất nhiều cường giả nổi tiếng ở Lâm Phong quốc.

Dù sao hoàng cung, không phải mọi người đều có tư cách đến.

"Nữ nhi ngoan, bây giờ có rất nhiều danh gia vọng tộc đều được mời đến, con cần phải nhìn cho thật tốt, có thể vừa mắt nam nhân nào, phụ thân sẽ làm mai giúp con."

Cách cửa không xa trên một chỗ ngồi, lão giả tóc hoa râm vuốt chòm râu, vẻ mặt từ ái nói với thiếu nữ bên cạnh ông.

Lão giả thoạt nhìn đã bảy mươi hơn tuổi, mà thiếu nữ kia, lại chỉ mười bảy tuổi gì đó, một đôi phụ nữ này (cha và con gái) quả thực rất quái dị. Lại không có một ai dám có ánh mắt khác với bọn họ.

Làm người trong thế lực lớn, có người nào không biết, thân phận của hai phụ nữ (cha và con gái) này?

Vị lão giả kia, chính là đại chưởng môn Vân Phàm Trần của Vân tiêu phái có danh tiếng ngang Lưu Vân Tông, trừ tam đại thế lực đứng đầu ở hoàng thành ra, thì còn có thế lực gì có thể vượt qua Vân Tiêu Phái?

Mà thiếu nữ bên cạnh Vân Phàm Trần, tên là Vân Tiên, ông ta già mới có nữ nhi, cũng là con gái một, tất nhiên vô cùng yêu thương.

Bình thường trong thế lực lớn, nữ tử đều phải làm đối tượng thông gia, nhưng Vân Phàm Trần lại để cho nữ nhi tự tìm phu quân, có thể thấy được Vân Phàm Trần yêu thương nữ nhi thế nào.

"Phụ thân, Tiên Nhi thích người phải là nhân trung hào kiệt, chỉ có nam nhân xuất sắc nhất trên đời mới xứng với Tiên Nhi, những phàm phu tục tử đó, Tiên Nhi mới không thích." Vân Tiên khẽ cười chớp mắt, nắm cánh tay của Vân Phàm Trần, môi mọng cong lên, nũng nịu nói.

"Đúng vậy, nữ nhi ngoan của ta tất nhiên là xứng với nam nhi hoàn mỹ nhất trên đời." Vân Phàm Trần vươn tay, khẽ cười, nhéo chiếc mũi tinh xảo của Vân Tiên, ôn nhu nói.

Vân Tiên vui mừng buông tay ra, ngay lúc này, ánh mắt của nàng bỗng nhiên dại ra, nhìn nam nhân dường như không nhiễm bụi trần từ phía ngoài cửa đi vào, trong mắt không che dấu kinh diễm chút nào...

Nàng đã tìm được mục tiêu rồi, chỉ có nam tử tuấn mỹ như tiên như thế, mới xứng đôi với thân phận tôn quý của mình...

"Hình như sư phụ bọn họ không đến, Thanh Nguyệt, như vậy chúng ta hãy tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống đi!" Hạ Như Phong khẽ cười nói.

Không chỉ sư phụ của bọn họ không đến, ngay cả Phong Lạc trưởng lão cũng không thấy bóng dáng, về phần tiểu công chúa, nàng là nhân vật chính của yến tiệc tối hôm nay, đương nhiên phải xuất hiện cuối cùng.

Nhưng mà, Hạ Ngân Nguyệt sớm được lục hoàng tử đưa đến rồi, chỉ là không biết đi đâu.

Các công chúa hoàng tử còn lại có lẽ là bị hoàng đế cảnh cáo, nên không đến trêu chọc nàng, nàng cũng vui vẻ được yên tĩnh.

Nhưng mà, có những người cũng không muốn để cho nàng yên tĩnh, ngay lúc nàng và Mộ Dung Thanh Nguyệt vừa ngồi xuống, một giọng nói đầy yếu ớt từ bên cạnh nàng truyền đến.

"Mời ngươi nhường một chút, vị trí này, bản tiểu thư muốn."