Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 100-2: Chiến đội nghịch thiên 2




Chỉ khi con người gặp đả kích quá lớn, trong mắt mới xuất hiện cảm xúc như thế.

"Về sau, một trăm người các ngươi sẽ thành lập một thế lực đầu tiên của Hạ Như Phong ta, cũng trực tiếp thuộc về thế lực của ta, từ nay về sau, các ngươi tên là ---Chiến Đội Nghịch Thiên."

Những người đó là do Mộ Dung Thanh Nguyệt tỉ mỉ chọn lựa, mới từ rất nhiều người chọn ra.

Khác với những người còn lại, những người khác thuộc về Hạ gia, là nàng vì Hạ gia mà tuyển chọn. Nhưng những người này, lại thuộc về một người, đó là nàng —— Hạ Như Phong.

Cũng như trở thành một thế lực đầu tiên của nàng ở dị thế.  

"Mà mục đích của chúng ta đó là, nghịch thiên mà đi." Hai mắt của Hạ Như Phong lạnh lùng, lướt qua một trăm người, giọng nói thản nhiên, lại lộ ra vô cùng khí phách: "Thiên thì thế nào? Thần thì thế nào? Nếu trời không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thiên! Nếu thần không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thần! Cho dù là đối nghịch với thần phật trên trời, cũng không vứt bỏ mục đích của mình."

Nếu trời không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thiên...

Nếu thần không công bằng, chúng ta sẽ nghịch thần...

Lời nói khí phách hiên ngang của thiếu nữ, đánh thật mạnh vào trong lòng mỗi người, lại làm cho lòng bọn họ cũng dâng lên khát vọng lớn.

Đúng vậy, nếu trời bất công với chúng ta, thì chúng ta sẽ nghịch thiên mà đi.

Nếu thần, ngươi xem chúng ta là con kiến, vứt bỏ chúng ta, như vậy chúng ta sẽ nghịch thần, cho dù đối nghịch với trời và thần, vậy thì thế nào? Chúng ta cũng không thể vứt bỏ mục đích của mình.

"Thiên hạ rộng lớn, con đường mạnh nhất là giết chóc, nếu ai ngăn cản, không cần phải khách khí, trực tiếp giết hết, để cho người khác tôn kính không bằng làm cho bọn họ kính sợ, chỉ có máu tanh mới là con đường vô cùng quan trọng để bước đi, cho nên, ta ban đường cho các ngươi, chỉ có hai chữ, đó chính là —— sát phạt."

Lúc thiếu nữ tuyệt mỹ đang nói đến đây, vẻ mặt bình tĩnh như thường, thật giống như người nói ra lời tàn nhẫn như thế không phải là nàng.

Nhưng mà, một trăm nam nhân bên dưới đều ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động nghe lời nói của thiếu nữ.

"Cho nên, con đường này nhất định tràn ngập máu tanh, cũng nhất định khó khăn chồng chất, trong các ngươi, có ai muốn rời khỏi đây không? Nếu tình nguyện rời khỏi đây, ta sẽ không ngăn cản, nhưng chỉ hy vọng, tương lai các ngươi không phải hối hận..."

Dứt lời, một trăm nam nhân kia lại không có một ai lùi ra phía sau một bước.

Thấy vậy, Hạ Như Phong hơi cười, giọng nói dần nhu hòa: "Tốt, tốt lắm, lựa chọn của các ngươi là một con đường chính xác, ta tin về sau, mỗi người các ngươi đều có thể trở thành cường giả danh tiếng một phương."

Chỉ là ngay cả Hạ Như Phong cũng không ngờ tới, hôm nay nàng nói một lời này, về sau đã tạo nên một trăm cường giả tung hành đại lục, thậm chí quần chúng chỉ cần nghe được tên của bọn họ, sẽ càng kính sợ hơn.

Như lời của Hạ Như Phong lúc nãy, để cho người ta tôn kính, không bằng làm cho người ta kính sợ...

"Bây giờ, ta sẽ dẫn các ngươi đi Huyết Linh Giới, cho dù các ngươi cần bao nhiêu đan dược, ta đều có thể cung cấp cho các ngươi, mà ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là trong vòng một tháng, ta muốn các ngươi, mỗi người đều đột phá đến Đại Linh Sư, nếu không thể hoàn thành yêu cầu này, rất xin lỗi, Chiến Đội Nghịch Thiên không cần kẻ yếu!"

Với Hạ Ngân Nguyệt và Cốc Mị Nhi, nàng có thể phóng khoáng thả lỏng yêu cầu, nhưng mà những người đó, lại nhất định phải đi trên con đường giết chóc, cho nên, để cho bọn họ trong vòng một tháng đột phá đến Đại Linh Sư, xem ra Hạ Như Phong vẫn phải tăng cao hơn một chút.

"Chúng ta thề chết cũng hoàn thành yêu cầu của tiểu thư!" Giờ phút này, một trăm hán tử kia, lại trăm miệng hô to một lời.

Tiếng hét truyền đi rất xa, truyền khắp toàn bộ Hạ gia, khiến cho những người còn lại, đồng loạt đưa ánh mắt về phía chỗ của Hạ Như Phong.

"Được, rất tốt, các ngươi đều là nam nhân chân chính." Vừa lòng cười, bàn tay mềm kéo dây đỏ đang buộc tóc, dùng sức kéo một cái, mái tóc mới rơi xuống, nàng ném dây đỏ lên trời, lớn tiếng nói: "Các ngươi có tin tưởng mình không? Nếu ta cho các ngươi lấy một địch ngàn, các ngươi có thể làm được không?"

"Có thể!" Giọng nói của mọi người sục sôi, trong giọng nói đầy tin tưởng.

"Được, như vậy, chúng ta hãy xuất phát đi Huyết Linh Giới."

Ở lúc xoay người, lạnh lẽo trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe lập tức biến mất.

Tần vương, từ lúc ngươi bắt đầu phái người đối phó ta, chúng ta đã không đội trời chung, khoản nợ này, giờ là lúc bắt đầu thanh toán.

Các loại cao thủ, nàng sẽ giải quyết hết, về phần binh lính của Tần vương, thì để cho Chiến Đội Nghịch Thiên thử nghiệm vậy!

Chẳng qua, mười Linh Vương đã chết, nói vậy Tần vương phủ cũng không có cao thủ gì rồi...

Lúc này, ở góc tường không xa chỗ này, trường bào ánh trăng màu trắng của nam tử khẽ hất, tóc bạc như tuyết, hai tay đặt ở sau lưng, đôi mắt dừng ở trên người đã đi xa mà suy nghĩ đến xuất thần.

Hắn cho rằng, thu phục những người này dễ dàng, nhưng để cho bọn họ tình nguyện dùng tính mạng để trung thành, ít nhất phải cần một thời gian rất dài... 

Không ngờ, nàng chỉ nói mấy câu, đã chân chính thu phục mọi người.

Lắc đầu, Mộ Dung Thanh Nguyệt than nhẹ một tiếng, trong mắt bất tri bất giác đầy nhu tình...

Dường như, ở chung với nàng càng lâu, có thể vô tình bị đối phương hấp dẫn.

Có lẽ là thiếu nữ này, thật sự quá xuất sắc!

Trong phòng, lão nhân bẩn thỉu dơ dáy đang một mình buồn bực, bỗng nhiên, dưới ánh mặt trời một bóng dáng màu đỏ từ xa đến gần, bay nhanh đến. Trên mặt của ông nhất thời mừng rỡ, vừa định ra đón, sau đó nhớ đến mọi chuyện hai tháng này, ngay lập tức lại buồn bực ngồi xuống.

"Sư phụ." Thiếu nữ đi đến trước mặt, khuôn mặt trong sáng nở nụ cười: "Vì sao người không đến Hạ gia tìm con?"

"Hừ." Thu Phong lão nhân hừ lạnh một tiếng, cố ý quay đầu đi, để lại cho nàng một cái gáy.

"Sư phụ..." Thấy ông không quan tâm mình, Hạ Như Phong lại kêu một tiếng.

"Ầm." Thu Phong đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, ngón tay chỉ vào đầu của Hạ Như Phong, nước miếng bay tứ tung mắng to lên: "Con tiểu gia hỏa này, con còn biết trở về? Con có biết hơn hai tháng này ta rất lo lắng hay không? Con cũng không biết yêu thương lão nhân gia, ta đều đã nhiều tuổi như vậy, còn phải lo lắng cho tiểu gia hỏa con, lão nhân gia chịu không nổi kích thích, không thấy được tóc ta bạc hay sao?"

Đảo cặp mắt trắng dã, Hạ Như Phong rất muốn nói một câu, sư phụ, tóc người vốn chính là màu trắng mà.

Nhưng mà nàng biết, Thu Phong là thật lo lắng cho mình, cho nên khiêm tốn nghe Thu Phong răn dạy.

"Thật xin lỗi sư phụ, đã để người lo lắng rồi." Hạ Như Phong chân thành giải thích.

Tuy nàng từng nhắc nhở Hồ Lão Tam truyền tin cho mình, nhưng mà lại quên mất.

Nhưng nàng cũng không nói việc này ra ngoài, dù sao, sai lầm thì chính là sai lầm, mặc kệ có lý do gì, đều đã sai rồi, nàng không bao giờ sẽ vì lỗi của mình mà lấy cớ, cũng không phải người làm việc sai mà không thay đổi.

"Haiz." Thu Phong thở dài, ngồi lên ghế, bất đắc dĩ nói: "Tiểu gia hỏa này, tạm thời chịu thiệt sẽ chết sao? Vì sao phải dùng phương thức kịch liệt như vậy để giết tên hỗn đản Khánh Tùng kia? Con thật sự làm lão tử tức chết."

"Hạ Như Phong con muốn giết người, cho dù có cường giả ngăn cản, cũng phải giết không bỏ sót." Hạ Như Phong thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra niềm tin vững chắc.

Thu Phong lâm vào chán nản, ngón tay chỉ vào Hạ Như Phong nửa ngày đều nói không ra lời, những lời tình cảm này của ông, đều nói vô ích rồi hả?

"Con mẹ nó con coi lão tử là vật trang trí sao?" Dưới lửa giận, Thu Phong lại mạnh mẽ đứng lên, một bàn tay nắm lấy y phục trước ngực của Hạ Như Phong, giận dữ hét lên: "Đệ tử của lão tử tất nhiên là muốn giết ai thì giết, con mẹ nó chẳng lẽ con không biết tìm lão tử báo thù cho con sao? Con mẹ nó con không chịu nhẫn nại trong giây lát sao? Ta nói cho con biết, nếu về sau con còn như thế nữa, ta sẽ, ta sẽ..."

Sẽ nửa ngày, ông đều không nói ra một lý do gì.

Giết? Sao có thể chứ? Ông thà giết mình cũng sẽ không giết nàng, đánh? Lại luyến tiếc không thể, mắng? Mắng hữu dụng sao?

"Nếu về sau con làm việc nguy hiểm như thế nữa, lão tử sẽ..." Nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt ông sáng lên, vỗ xuống đầu, nói: "Lão tử sẽ khóc cho con xem."

"Phịch."

Chợt nghe thấy lời ấy, đầu của Hạ Như Phong trực tiếp mê muội ở trên bàn, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt già nua đầy đắc ý kia của Thu Phong, nhất thời cảm thấy không nói được gì.

"Sư phụ, nói thật, con còn chưa nhìn thấy bộ dạng của cường giả Linh Quân khóc lóc ra sao." Gật đầu, Hạ Như Phong làm bộ tò mò nói.

"Con..." Vẻ mặt già nua của Thu Phong trầm xống, vươn nắm đấm vừa định gõ đầu của nàng, nghĩ lại không cam lòng, đành phải ngượng ngùng buông xuống: "Tiểu gia hỏa này, không phải con muốn ta tức chết chứ?"

Sau đó, dường như Thu Phong nhớ lại cái gì đó, lại vỗ đầu, nói: "Đúng rồi, nha đầu kia, hỗn đản Lục Nhất kia ta giữ lại cho con, muốn đánh muốn giết thì tùy ý con."

"Lục Nhất?" Hạ Như Phong không biết tên của lục trưởng lão, vì vậy không hiểu nhíu mày.

"Chính là lục trưởng lão." Lúc nói đến ba chữ cuối cùng, Thu Phong nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm đối phương thành mảnh nhỏ.

"Lục trưởng lão sao?" Khóe miệng nở nụ cười lạnh, lạnh lẽo trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe lập tức biến mất: "Cũng nên tính sổ với ông ta rồi, như vậy sư phụ hãy dẫn con đi gặp lục trưởng lão kia!"

Từ ngày đó đến nay, cuộc sống của lục trưởng lão vẫn ở trong nước sôi lửa bỏng.

Hai tháng nay, tất cả thế lực không tìm thấy tin tức của Hạ Như Phong, nên đã phát tiết lửa giận lên người của lục trưởng lão, loại cuộc sống này, ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Rất nhiều lần, ông đều muốn tự sát để chấm dứt ngày thống khổ này, nhưng mà ông sợ chết như vậy, sao cam lòng tự kết liễu tính mạng của mình?

Vì thế, đành phải tiếp tục sống trong cơn ác mộng này...

Nằm sấp trong song sắt, lục trưởng lão cực kỳ hâm mộ nhìn chim bay trên trời, nhưng lúc này ông đã mất đi tự do, linh lực lại bị phong ấn, muốn rời đi quả thật so với lên trời còn khó hơn.

"Haiz." Khẽ thở dài, vẻ mặt của lục trưởng lão tang thương ngồi ở trên chiếu, lúc này, trên mặt ông đầy hối hận, nếu... Nếu có thể làm lại một lần nữa, ông cam đoan, sẽ không đi trêu chọc thiếu nữ kia nữa.

"Lạch cạch."

Bên ngoài truyền đến tiếng mở khóa, ông vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nằm bò trước song sắt, ánh mắt chờ mong nhìn ngoài cửa.

Loại ánh mắt này, thật giống như trong đêm khuya, thê tử đứng ở cửa chờ trượng phu trở về...