Chương 92
Ngày hôm sau, Tôn Bân nhiệt tình mời Diệp Mai Hoa ăn một bữa cơm để chúc mừng khoảng thời gian khổ cực này, ban đầu Diệp Mai Hoa có chút do dự nhưng sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
Dù sao, trong tương lai cô ấy và Tôn Bân cũng được coi là đối tác của nhau.
Địa điểm hẹn để ăn tối là tại một khách sạn, và thật không may đó lại là khách sạn Sunwell.
Trong lòng Diệp Mai Hoa có nổi ám ảnh đối với khách sạn này, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đi vào.
Tôn Bân nhận thấy gương mặt của Diệp Mai Hoa có chút khó coi.
“Làm sao vậy? Cô không thích ở đây sao? Đồ ăn phương †ây của Sunwell khá nổi tiếng. Nếu cô không thích, chúng ta có thể đổi chỗ khác” Diệp Mai Hoa lắc đầu, cô ấy không thể đến đây rồi rời đi một cách kỳ lạ như vậy được, cố gắng chịu đựng một chút là được rồi, chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn.
Nhưng thời điểm khi đang đến thang máy, bọn họ chạm mặt một người không thể ngờ tới.
Da đầu của Diệp Mai Hoa như tê dại, nhưng tốt hơn vẫn nên bắt chuyện một tiếng.
“Anh Tạ, thật trùng hợp.” Người đó chính là Tạ Minh Thành.
Sau khi tỉnh dậy, tình cảm của Diệp Mai Hoa dành cho anh ấy trở nên rất phức tạp.
Cô ấy tự hỏi tại sao Tạ Minh Thành lại sẵn sàng trả giá đắt như vậy để cứu cô ấy, thật sự không giống giống với quan hệ “em rể” cho lắm.
Nhưng dù sao thì Tạ Minh Thành đã thực sự cứu mạng cô ấy, lúc tỉnh lại cô ấy nghĩ nên nói lời cảm ơn với anh ấy.
Nhưng ngay khi không tìm được bóng dáng của anh ấy, cô ấy liền chuyên tâm làm việc dẫn đến không có cơ hội nói cảm ơn.
Đột nhiên, Diệp Mai Hoa cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng lên rất nhanh.
Tôn Bân cũng nhận ra Tạ Minh Thành, biểu hiện của anh ta trở nên không được tự nhiên cho lắm.
“Tổng giám đốc Tạ, thật trùng hợp” Tạ Minh Thành đút tay vào trong túi quần, vẻ mặt thờ ơ, chỉ tùy ý ừ một tiếng.
Cơ thể của Diệp Mai Hoa và Tôn Bân đều cảm thấy cứng đờ.
Dường như Diệp Mai Hoa muốn nói điều gì đó, nhưng vì Tôn Bân đang ở đây nên không tiện mở miệng.
Bọn họ cùng nhau bước vào thang máy, Diệp Mai Hoa và Tôn Bân sẽ đi đến phòng ăn trên tâng cao nhất của khách sạn, trong khi Tạ Minh Thành dường như sẽ rời đi giữa chừng.
Trong thang máy không một ai lên tiếng, nó im ắng đến đáng sợ.
Cửa thang máy mở ra, Tạ Minh Thành nhấc chân đi ra ngoài.
Diệp Mai Hoa do dự một hồi, cắn chặt răng nói: “Anh lên đó trước đi, tôi sẽ lên sau.” Tôn Bân chưa phản ứng, cửa thang máy đã lập tức đóng lại.
Diệp Mai Hoa cố hết sức để đuổi theo Tạ Minh Thành, hét lớn: “Anh Tạ! Xin hãy chờ một chút!” Tạ Minh Thành đang đi về phía trước bất ngờ dừng lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh.
Cuối cùng Diệp Mai Hoa cũng đuổi kịp Tạ Minh Thành, cô ấy hít thở vài hơi, hai má ửng hồng, đôi môi cười tươi rói, hàm răng trắng sáng, đôi mắt sáng rung động lòng người.
Không thể không nói, Diệp Mai Hoa rất đẹp, nét đẹp không giống mấy gương mặt nổi đình nổi đám trên mạng, mà là nét quyến rũ rất riêng, đặc biệt là nhan sắc bất phàm thu hút sự chú ý của người khác.
Tạ Minh Thành thu hồi ánh mắt, nói: “Có chuyện gì sao?” Đột nhiên Diệp Mai Hoa cúi người xuống nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.” “Chỉ cảm ơn như thế thôi sao?” Diệp Mai Hoa bị lúng túng trước câu hỏi ngược của Tạ Minh Thành.
Chỉ nói lời cảm ơn khô khan như vậy quả thực có hơi qua loa.