Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 85




Chương 85

“Suy nghĩ như thế nào, chỉ cần cô là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không giết cô” Diệp Mai Hoa phục hồi tinh thần, dùng hết sức cố gắng bình tĩnh lại, mặc kệ Tạ Minh Thành là vì cái gì để cứu mình, quan trọng nhất là đám người này sợ Tạ Minh Thành.

Vì vậy phải kéo dài gian chờ người của Tạ Minh Thành tới đây! Hơn nữa, những người này không dám giết cô ấy.

Điểm cuối cùng khiến Diệp Mai Hoa yên tâm hơn không ít.

“Anh cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ” Diệp Mai Hoa lộ ra bộ dáng suy yếu sợ hãi.

Trần Nhị Hồ còn muốn nói gì đó lại bị anh em kéo qua một bên.

“Đại ca, bây giờ đừng nói cái này vội, trước tiên chúng ta mau đi thôi!” Trần Nhị Hồ cắn răng, nói: “Cô có ba mươi phút suy nghĩ.

Đi thôi!” Nói xong anh ta dẫn người vội vàng chạy về phía trước.

Cây cối trong rừng rậm tươi tốt, rất thích hợp để chạy trốn.

Trần Nhị Hồ sau khi chạy vào sắc mặt bình tĩnh không ít.

Bầu trời bắt đâu mờ dần.

Hai mươi tiếng đã trôi qua kể từ khi Diệp Mai Hoa bị bắt đi.

Những đám mây đen tràn ngập từng tầng dường như đang ấp ủ một cơn mưa lớn.

Khi những giọt nước to bằng hạt đậu rơi xuống, cho dù là Tạ Minh Thành bên kia cũng sẽ gặp phải vấn đề.

Bởi vì trời mưa, dấu vết đều bị mưa lớn cuốn trôi, lúc bọn họ đi vào kho hàng đã không còn ai ở đó, rõ ràng khoảng cách đã ở gần như vậy nhưng lại để mất đi manh mối.

Tạ Minh Thành trực tiếp xuống xe, Tân Phong cầm ô đứng bên cạnh anh ấy, nói: “Ông chủ, anh lên xe trước đi, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm” Tạ Minh Thành nhìn chằm chằm vào nhà kho trống rỗng nói: “Họ sẽ di chuyển đến chỗ nào” Tân Phong trầm giọng nói: “Gần đây có một khu rừng, từ đó có thể trực tiếp vòng qua quốc lộ” Tạ Minh Thành nắm chặt tay, nói: “Xuống xe, triệu tập tất cả mọi người lại đây, bao vây rừng cây lại, một con ruồi cũng không được phép để lọt”

“Ông chủ, có chúng tôi ở đây là đủ rồi!” Trong giọng điệu của Tân Phong có chút không đồng ý.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Minh Thành vừa bị tai nạn xe hơi chấn thương ở đầu không nên dầm mưa, lỡ như xảy ra chuyện gì vậy thì ai cũng gánh không nổi.

Nhưng, Tạ Minh Thành trực tiếp đi về phía rừng cây, bùn đất từ giày da bắn lên làm bẩn ống quần của anh ấy, tuy nhiên giờ phút này anh ấy lại không để ý tới.

“Tôi sẽ đi cùng các anh”

“Ông chủ!”

“Không tìm thấy người, thằng bé Tạ Bách An sẽ bỏ nhà đi bụi”

“Ông chủ, tôi hứa sẽ tìm được người, anh hãy quay về xe trước đi!” Bước chân Tạ Minh Thành dừng lại một chút, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, ánh mắt lại bướng bỉnh.

“Tôi đã để lạc mất cô ấy một lần, lần này tôi sẽ tự mình tìm cô ấy!” Mưa lớn che đi bóng dáng của anh, nhưng bước chân của anh ấy lại vững chắc hơn bao giờ hết.

Mưa che đi giấu dấu vết của những tên bắt cóc, nhưng nó cũng làm cho bọn họ mất phương hướng.

“Đại ca! Không được, chúng ta không thể nhìn rõ đường, chúng ta bị lạc rồi!”

“Không có tín hiệu, điện thoại không thể gọi được, đại ca, chúng ta phải dừng lại thôi”

“Chúng ta có bị mắc kẹt ở đây không?” Diệp Mai Hoa sắp đi không được, cô ấy không ăn không uống không nghỉ ngơi, cộng thêm thân thể mỏi mệt nên quả thật không đi được, cô ấy biết, cơ hội cuối cùng đến rồi, nếu lại kéo dài đi tiếp cho dù cô ấy có trốn được thì cô ấy cũng không đi được xa!

Cô ông đi được, cô ấy : “Tôi mu đi được, cô !”