Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 74




Chương 74

Ngay lúc cô vừa rời đi, Tôn Quang Hạo suýt nữa là hu hu khóc thành tiếng.

Hãn lập tức gọi điện thoại cấp Dịch Trí Minh, há mồm liền khóc lóc kể lể: “Nàng cư nhiên là một cái mụ mụ! Nàng còn có hài tử! Nàng như thế nào có thể có hài tử đâu!” Đầu dây bên kia vẻ mặt Dịch Trí Minh ngây ngẩn, chưa kịp nói gì thì bị một tràng khóc lóc kể lể của Tôn Quang Hạo chặn họng.

“Tại sao tại sao tại sao! Tại sao cô ấy lại có con rồi chứt Năm tuổi! Một đứa con năm tuổi hài tử! Tôi quá thảm! Tôi thật sự quá thảm!” Giọng nói gào thét của Tôn Quang Hạo thật sự quá mức chói tai, Dịch Trí Minh không thể không đưa điện thoại di động ra xa, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền ra ngoài điện thoại rõ mồn một.

Sắc mặt của Tạ Minh Thành vốn dĩ đã không tốt nay còn càng u ám hơn.

Mới vừa rồi, Tạ Minh Thành đã liên hệ tới hacker kia, anh sẵn sàng trả số tiền vừa ý người đó, nhưng cao thủ hacker kia từ chối làm việc cho anh.

Tâm trạng anh vốn đã không tốt lại nghe thấy thanh âm chói tai như vậy, Tạ Minh Thành trầm giọng nói: “Câm miệng” Tiếng gào cháy máy củaTôn Quang Hạo gào bỗng dưng im bặt.

Mẹ nó! Tại sao anh Thành cũng ở đấy!

A a a a, những lời anh vừa nói mới nãy chẳng lẽ anh Thành đã nghe thấy được?

Trong lúc nhất thời, Tôn Quang Hạo như chìm xuống đáy vực.

Mà Tạ Minh Thành cũng nhắc lại câu nói vừa nãy của anh: “Cái gì năm tuổi?”

“Tôi không có nói gì hết!”

“Tôn Quang Hạo.” Bị kêu cả họ lẫn tiếng khiến Tôn Quang Hạo không thể nào chịu đựng được, hít hít cái mũi nói: “Anh Thành, em gặp phải cô gái lần trước, là người ở quán bar lần đó đó, cô ấy là nhân viên của công ty đầu tư tài chính Tư Nhã, công ty anh họ của em muốn kéo đầu tư thì vừa lúc đụng phải” Sắc mặt của Tạ Minh Thành khẽ biến.

“Nhưng mà… Cô ấy, cô ấy đã kết hôn rồi!” Tạ Minh Thành híp híp mắt: “Kết hôn?” Trong tư liệu anh tra được không có kết hôn, ngay cả Trúc Nhã cũng là nhận nuôi từ cô nhỉ viện.

“Đúng vậy! Cô ấy còn có một đứa con gái năm tuổi lận!

Em buồn muốn chết đi được! ” Cho dù anh ấy thích cô gái kia như thế nào, lòng anh có rộng lượng tới đâu thì cũng không quảng đại đến mức có thể đi hốt vỏ cho người khác!

Tạ Minh Thành không có nói ra tình trạng của Diệp Mai Hoa, chỉ nói:” Không cần nhúng tay vào chuyện này.”

“A2″ Tạ Minh Thành ném điện thoại di động cho Dịch Trí Minh, trực tiếp đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Dịch Trí Minh nói với Tôn Quang Hạo bên đầu kia một cách vui sướng khi người gặp họa: “Sắc đẹp hại người mài Ai bảo cậu không nghe lời chỉ! “

“.. Sắc mặt anh Thành có tốt không? “

“A, tốt nhất là trong khoảng thời gian này cậu trốn đi. “

“Cứu tôi TVTI”

“Nén bi thương.”

“… Mẹ nói”

Lúc này trong một căn phòng trang hoàng xa hoa tinh xảo, Tạ Bách An ngồi ngay ngắn nhìn máy tính, trên màn hình có một biểu tượng đầu lâu mang một cái mũ.

“Thầy ơi, đã có kết quả chưa? “Trong máy tính truyền ra một tiếng cười nhẹ.

“Bách An, chúc mừng con, trên đời này con có thêm một đứa em gái. “Gương mặt Tạ Bách An lộ rõ vẻ vui mừng.

“Thầy ơi! Thật vậy chăng! Trúc Nhã thật sự là em gái của con sao! Thật tốt quá! Thật tốt quái!”

“Bách An, đừng kích động như vậy, thầy còn có một tin tức xấu muốn nói cho con” Tạ Bách An vội vàng chuẩn bị tinh thần, trên mặt lộ vẻ cung kính, cậu bé biết thầy có thể quan sát được cậu bé thông qua camera.