Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 64




Chương 64

“Người mới này cũng thật là, tất cả mọi người đều phải chờ một mình cô ta! Không có chút khái niệm thời gian nào cả!”

“Đúng vậy, nhưng mà người này là do ông chủ nói rõ muốn tuyển vào đây, nghe nói ngay cả bằng đại học cũng không có.”

“Thiệt hay giả? Tại sao cô ta lại vào công ty được? Tứ Nhã cũng không phải loại công ty cứ con chó con mèo là vào được!”

“Ôi, nhỏ giọng thôi, ông chủ sắp trở lại rồi đấy” Vừa dứt lời, Diệp Mai Hoa liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau.

“Mai Hoa?” Diệp Mai Hoa quay đầu lại liền thấy Lục Bách Thiên vừa mới nãy anh còn đang định hỏi em ở đâu để anh tới đón em” Lục Bách Thiên nhìn Diệp Mai Hoa, anh ấy vô cùng kinh ngạc.

Cửa ghế lô bị mở ra, Đường An Na thấy Lục Bách Thiên thì ói: “Tư xa, anh đã trở | Lục Bách Thiên cười cười, nói: “Ừ, đúng lúc Mai Hoa cũng tới rồi, mọi người vào đi thôi. Đã gọi đồ ăn lên rồi” Ánh mắt của Đường An Na dừng trên người Diệp Mai Hoa, sắc mặt hơi đổi, đôi tay rũ xuống đột nhiên nắm chặt.

Sao có thể! Sao cô có thể ăn mặc như thế này được chứ!

Lục tư thấy xa thấy sắc mặt cô ta không đúng, nói: “An Na?” Đường An Na phục hồi tinh thần lại, sắc mặt mất tự nhiên nói: “Mai Hoa cô đã đến rồi.” Diệp Mai Hoa mỉm cười, nói: “A, đúng vậy, đáng tiếc là tôi đã tới” Sắc mặt của Đường An Na càng xấu đi.

Lục Bách Thiên dường như đã nhận ra cái gì, nói: “Hai người làm sao vậy?” Đường An Na giành nói: “Không có việc gì, mau đi vào đi, mọi người đều đang đợi đấy” Lúc Diệp Mai Hoa đi vào ghế lô, những người bên trong gần như là nhìn về phía cô, một nửa là kinh ngạc, một nửa là ghen ghét.

Diệp Mai Hoa xem như không thấy gì cả, ngồi xuống.

Người đều đến đông đủ, Lục Bách Thiên để cho mọi người gọi đồ ăn, bầu không khí trong bữa tiệc rất tốt, chỉ là không ai nói chuyện cùng Diệp Mai Hoa.

Lúc nãy Lục Bách Thiên có điện thoại nên anh đi ra ngoài nghe điện thoại, không có để tâm đến một màn này.

Diệp Mai Hoa cũng không cưỡng cầu, một mình cô chậm rãi ăn cơm. Hơn nữa tác phong cô khéo léo, ăn mặc lại cao quý, ngay cả lễ nghi trên bàn ăn đều vô cùng hoàn mỹ, rất khó để ngó lơ cô.

Đường An Na cảm thấy cô vô cùng chướng mắt, cô không có chủ động mở miệng mà là đưa mắt ra hiệu với một nữ đồng nghiệp.

“Diệp Mai Hoa, sau này chúng tôi sẽ kêu cô Mai Hoa được không, hoan nghênh cô vào công ty chúng tôi. Thân là tiền bối, tôi cảm thấy tôi cần phải cho cô mấy lời khuyên thiện ý, ví dụ như điều quan trọng nhất với những người như chúng tôi chính là thể diện, cô mặc hàng giả ở trên không đúng là quá rẻ mạc, không phải sao?” Vừa dứt lời, không ít người nghe hiểu đều lộ vẻ mặt châm biếm.

Đường An Na đương nhiên là biết được bộ quần áo trên người Diệp Mai Hoa là của nhãn hiệu nào, nhưng mà không tin đó là đồ thật.

Một bộ như vậy, ít nhất cũng có giá ba trăm triệu.

Diệp Mai Hoa ừ một tiếng, không có biện giải.

“Bộ đồ trên người cô mua ở đâu thế? Sao mà giống đồ thật vậy, hiện tại hàng giả cao cấp cũng có chất lượng y như thật vậy, nhưng mà bị người ta nhận ra cũng không tốt lắm, tốt nhất là sau này đừng mặc nữa” Diệp Mai Hoa buông chiếc đũa xuống nói: “Ừ, cô nói rất đúng” Thấy cô tự nhiên hào phóng như vậy, không có dáng vẻ xấu hổ nhục nhã khiến cho những người xem trò vui cảm thấy không thú vị.

Lúc này, Lục Bách Hoa ngồi ở trong góc vẫn luôn bị mọi người bỏ qua nhỏ giọng nói: “Đó không phải là hàng giả” Giọng nói quá nhỏ, hơn nữa cảm giác tồn tại của Lục Bách Hoa quá yếu nên không có người nghe thấy.

Lục Bách Hoa lại tăng lớn âm lượng nói một lần nữa.

Lúc này mọi người mới chú ý.

Lục Bách Hoa lập tức căng thẳng cả lên, nhưng mà vẫn ngắc ngứ nói: “Đó, đó là bộ sưu tập mới của AG Milan, hoa văn thêu bên ngoài không thể sao chép được… Mà, hơn nữa, bộ sưu tập này còn chưa được công bố… Không thể nào có hàng giả được…”

Không dễ dàng gì mới nói xong những lời này, Lục Bách Hoa cảm thấy mình hết sức dũng cảm, nhưng cô ấy phát hiện biểu cảm của mọi người hơi kỳ lạ, không có ai mở miệng nói hết.

Diệp Mai Hoa thở dài trong lòng, môi trường làm việc đau đầu nhức óc này chắc là không thể nào tránh được.

Bữa cơm này không có ai thoải mái hết.