Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 42




Chương 42: Kiểm Tra Đột Xuất

Diệp Mai Hoa rướn người nhìn qua sau vai đối phương nhưng chẳng thấy ai cả. Người phụ nữ trung niên cúi đầu buồn bực.

“Quái lạ, chẳng lẽ trời còn sáng mà đã thấy linh tinh? Mới vừa rồi còn lén lút sau lưng, chớp mắt lại chẳng thấy đâu”

“Có lẽ là người giống người thôi ạ” Diệp Mai Hoa nở nụ cười dịu dàng, không hề để chuyện này trong lòng. Trúc Nhã nghiêm giọng trả lời, vươn tay ôm gì lấy mẹ mình.

“Dì ơi, dì nhìn nhầm rồi đó. Mẹ chỉ có mình con là con gái thôi, không có thêm bất kì ai khác đâu ạI”

“Chắc dì hoa mắt thật. Đứa nhỏ này, sợ mẹ không thương nữa đây mà” Người phụ nữ trêu chọc Trúc Nhã khiến mọi người xung quanh đều bật cười. Mà Tạ Bách An bấy giờ đang trốn trong bụi cây, nhìn dì xinh đẹp mua kem cho Trúc Nhã, sau đó cúi xuống hôn má cô bé, hai người vui vẻ cùng nhau ăn một cây kem.

Tạ Bách An chưa bao giờ cảm thấy kem lại ngon đến như vậy. Đứa nhỏ vô cùng muốn nếm thử nhưng cậu bé cũng biết rõ thứ này chẳng hề dành cho mình. Tạ Bách An hi vọng có người sẽ chăm sóc, chiều chuộng, mua kem cho cậu ăn giống như vậy.

Đứa nhỏ ủ rũ ngồi xổm trong bụi cây, không dám bước ra ngoài. Hiện tại bố nhất định đang tìm cậu, hơn nữa Tạ Bách An cam đoan chẳng bao lâu sẽ tìm ra mà thôi, bởi vì bố cậu vô cùng thông minh.

Ban đầu, Tạ Bách An không hề có ý định trốn nhà, cậu chỉ muốn nhìn thấy Trúc Nhã mà thôi. Nhưng hiện tại, cậu lại chẳng muốn quay về nữa. Ngôi nhà sang trọng rộng lớn nhưng lại quạnh quế biết bao. Bố không dành thời gian chơi với cậu, hơn nữa còn cấm tiệt cậu ra ngoài. Chú Chung tuy rằng rất tốt nhưng dẫu sao vẫn lớn tuổi, có những việc quả thật lực bất tòng tâm.

Càng nghĩ càng uất ức, vành mắt Tạ Bách An thoáng chốc liền đỏ ửng, thậm chí muốn nhanh chóng chạy ra ngoài. Ngay tại thời điểm này, tiếng loạt xoạt vô cùng lớn vang lên. Nhóm người mặc tây trang vô cùng chỉn chu đột ngột chạy vào công viên, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tạ Bách An hoảng hốt, cuộn người lại giống như quả cầu nhỏ. Cậu nhận ra đây chính là vệ sĩ do bố điều động. Đáng ghét, tại sao bố có thể tìm thấy nơi này nhanh như vậy chứ!

Diệp Mai Hoa cũng chú ý đến nhóm người này, cẩn thận siết chặt tay Trúc Nhã, rất sợ mình sẽ để lạc mất cô bé. Mà nhóm vệ sĩ chỉ thực hiện nhiệm vụ được giao, nghiêm túc tìm người, không hề quấy nhiễu đến bất kì ai. Tuy nhiên, trên người bọn họ tỏa ra khí thế quá mức áp bức, khiến không ít gia đình bị dọa.

Đây chính là những vệ sĩ do đích thân Tạ Minh Thành lựa chọn để bảo vệ Tạ Bách An. Thân thủ hơn người, đầu óc linh hoạt nhưng vẫn bị đứa nhỏ này lừa. Vậy cho nên, bọn họ càng quyết tâm phải tìm bằng được cậu chủ nhỏ. Trúc Nhã bị đám người này dọa sợ, rụt cổ ôm chặt lấy Diệp Mai Hoa.

“Mẹ ơi, bọn họ là ai vậy? Trông đáng sợ quá.”

“Đừng sợ, có mẹ đây” Bấy giờ, loa phát thanh được dựng giữa trung tâm công viên bất ngờ phát thông báo.

“Xin chào và cảm ơn toàn bộ những vị khách đã đến đây vào ngày hôm nay. Hiện tại, bởi vì những hạng mục trò chơi có cuộc kiểm tra đột xuất nên làm phiền mọi người di chuyển trật tự đến lố ỉa phía trước. Chỉ phí chúng tôi sẽ ngay lập tức tiến hành hoàn trả toàn bộ. Xin nhắc lại lần nữa, mọi người di chuyển có trật tự, lối ra ở phía trước. Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ.

Diệp Mai Hoa bối rối, tại sao lại đột ngột như vậy chứ? Đây là công viên giải trí cỡ lớn, bọn họ sẽ không tự nhiên khiến chuyện làm ăn bị ảnh hưởng như vậy. Hơn nữa toàn bộ chỉ phí, quả thật không phải con số nhỏ. Trúc Nhã buồn bã nhìn Diệp Mai Hoa, cô bé vẫn còn muốn chơi thêm nữa.

“Mẹ, vậy là mình phải về sao?”

“Đúng rồi. Lần sau mẹ sẽ dẫn con đến đây chơi tiếp, được   chưa?”

“Có lần sau nữa ạ?”

“Đương nhiên là có rồi” Trúc Nhã hân hoan gật đầu. Diệp Mai Hoa nắm tay con gái đến lối ra, đằng trước khách hàng xếp hàng dài liên tục càu nhàu về cách làm việc thiếu trách nhiệm của công viên, còn nhân viên lại luôn miệng nói lời xin lỗi, chỉ đành biến mình thành nơi để khách hàng xả cơn giận. Trên tay Trúc Nhã quấn hai quả bóng bay, cô bé vui vẻ vung vẩy.

“Mẹ ơi! Con nhìn thấy chú đẹp trai rồi!”