Chương 187
Trong lúc nhất thời mọi người ở đây ai cũng có những suy nghĩ của mình.
Sắc mặt Bà cụ Tạ cứng đờ, cảm thấy như tát vào mặt mình, bà cụ chính là người không tán thành nhất thân phận của Tạ Minh Thành, hiện tại, Tạ Minh Thành còn mang theo một người phụ nữ thân phận con ngoài giá thú trở về.
Đây không phải là tát vào mặt bà cụ sao?
“Minh Thành, đừng mang loại người này ra ngoài làm mất mặt, bà đã chọn cho các anh một ngày, tháng sau kết hôn với Mai Nhung”
Trái tim Diệp Mai Nhung nhảy dựng lên vài phần, chỉ cần tổ chức hôn lễ sau đó trở thành mợ chủ nhà họ Tạ danh chính ngôn thuận thì cô ta đã thành công.
Tạ Minh Thành mỉm cười nói: “Chú Ba có một đứa con trai bằng với tuổi với cô ta, có thể kết hôn”
Bà cụ Tạ giận dữ: “Hỗn láo! Làm sao Tú Kiên có thể kết hôn với một người phụ nữ như vậy.”
Diệp Mai Nhung quay đầu nhìn bà cụ có chút khó tin.
“Bà, bà đang nói cái gì vậy…”
Bà cụ Tạ cũng ý thức được mình nói những lời quá xúc động, trong lòng bà cụ cũng ngầm coi thường con gái của gia đình nhỏ như Diệp Mai Nhung, cô ta sao có thể xứng đáng với cháu trai mình cưng chiều nhất được?
Về phần Tạ Minh Thành, bà cụ chưa bao giờ thừa nhận huyết mạch của anh, chẳng qua nhất thời sơ suất để anh trưởng thành đến mức này.
Giờ khắc này, Diệp Mai Hoa có một chút đồng tình với Diệp Mai Nhung, cô ta làm trâu làm ngựa lấy lòng bà cụ lâu như vậy, chỉ sợ cũng không được đối đãi như người của mình, chẳng qua là muốn áp chế Tạ Minh Thành mà thôi.
Bà cụ Tạ đè xuống lửa giận, nói: “Minh Thành, Mai Nhung sinh con cho anh, lại là mẹ của Tạ Bách An, anh nên cho cô ấy một thân phận” Giọng điệu câu nói cuối cùng bà cụ chuyển sang đe dọa: “Đừng quên lúc đó là anh tự tìm người kết hôn, bây giờ lại hối hận sao?”
Tạ Minh Thành không phủ nhận điều này, mà là thản nhiên cười cười, nói: “Ừm, tôi tìm nhầm người.”
Sắc mặt Diệp Mai Nhung càng trắng hơn.
Bà cụ Tạ biến sắc, nói: “Anh nói lời này là có ý gì?”
Tạ Minh Thành không nói thêm gì chỉ để lại một câu: hưởng sinh nhật của bà đi, suy cho cùng chỉ còn một lần thôi”
Sau đó mang theo Diệp Mai Hoa xoay người rời đi.
Cho đến khi rời đi Diệp Mai Hoa cũng có thể cảm nhận được lưng mình đều bị ánh mắt của Diệp Mai Nhung bắn xuyên qua.
Tạ Minh Thành đưa một ly nước trái cây cho Diệp Mai Hoa, tư thái tùy ý đứng.
Diệp Mai Hoa cầm ly, thấp giọng nói: “Anh đang cố ý chọc giận bà cụ à, tại sao?”
Tạ Minh Thành không phải người ngu xuẩn như vậy, lời ngu xuẩn như vậy cũng không ngồi được vị trí này, những lời đó anh căn bản là cố ý nói ra, cũng không kiêng nể những khách mời.
Tạ Minh Thành nhắm hờ hai mắt lại, khóe môi nhếch lên, nói: “Cô muốn biết sao?”
Diệp Mai Hoa dừng một chút, trả lời rất khôn ngoan: “Tôi không muốn biết nữa”
Cô đứng có chút đau, mắt cá chân phải bị thương chưa khỏi hẳn nên không thể đứng lâu, vừa rồi chỉ đứng trong một thời gian ngắn như vậy cô đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
Tạ Minh Thành đi tới vươn tay ra nói: “Đừng cố gắng chịu đựng”
Diệp Mai Hoa do dự một chút vẫn đặt tay qua, mượn lực đạo của anh tựa vào cảm thấy chân không còn đau như vậy.
Nhưng đối với những người khác động thái này khá thân mật.