Chương 182
Cô nóng lòng như thể đang muốn chứng minh cái gì đó, giống như một lần nữa nhặt lại niềm tin vốn đã bị người khác phủ nhận.
Bất ngờ là Tạ Minh Thành không cảm thấy phiền mà ngược lại nghiêm túc lắng nghe cô nói chuyện.
Diệp Mai Hoa chớp chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi, tự giễu nói: “Bố tôi không tin tôi, đến ông ấy cũng không tin tôi”
Bàn tay đang nắm lấy tay Tạ Minh Thành chậm rãi buông ra.
Diệp Mai Hoa cúi đầu, nước mắt tủi thân rơi xuống.
Lúc cô chật vật nhất đã bị anh nhìn thấy, như vậy chật vật hơn một chút cũng không có sao.
“Thật ngu ngốc”
Anh chế giễu cô.
“Phải, tôi thực sự là ngu ngốc…”
Ngu ngốc.
Thật ngu ngốc.
“Cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói cho ông ta biết sự thật đấy chứ?”
Diệp Mai Hoa ngẩn ra.
Một bàn tay to lớn từ từ đặt trên đỉnh đầu của cô, cọ xát.
“Quả nhiên, chỉ số thông minh của cô không được đặt trong đầu cô”
Nói xong, Tạ Minh Thành thu tay lại, ném một câu: “Tĩnh dưỡng thật tốt đi”
Anh rời khỏi phòng để lại diệp Mai Hoa một mình ngốc nghếch nhìn bóng lưng anh rời đi.
Mãi cho đến ngày hôm sau cô mới được phép ra khỏi giường, vết thương đã được xử lý rất tốt nhưng mắt cá chân vẫn cần được tĩnh dưỡng, cô chống nạng miễn cưỡng có thể đi lại.
Chú Chung mang theo Bách An và Trúc Nhã tới đây, cô tùy tiện lấy một lý do giải thích về vết thương cho hai con, may mắn hai đứa nhỏ quá mức tín nhiệm mẹ, căn bản không có lý do nghi ngờ gì.
Trúc Nhã vì thế thiếu chút nữa khóc, mỗi ngày đều thổi vết thương cho mẹ, hô: “Thổi mẹ sẽ không đau”
Diệp Mai Hoa vui vẻ hôn cô bé một cái.
Tạ Bách An căng thẳng khuôn mặt nhỏ bé, rõ ràng rất đau lòng nhưng hết lần này tới lần khác không ngọt ngào được như Trúc Nhã, chỉ có thể trông nom nhìn mẹ, nhìn đến vành mắt nhỏ đều đỏ lên.
Diệp Mai Hoa dịu giọng, nói: “Bách An, mẹ không sao, rất nhanh sẽ khỏe thôi, hai con đừng lo lắng”
Tạ Bách An rất muốn ôm mẹ, lại sợ làm đau mẹ, cậu bé nghẹn ngào nói: “Mẹ, con bảo bố mời bác sĩ giỏi nhất cho mẹ!”
Diệp Mai Hoa dở khóc dở cười, nói: “Mẹ thật sự không sao, bố con đã mời bác sĩ giỏi nhất cho mẹ rồi, nhưng mẹ có một yêu cầu muốn hai con đều phải làm”
Hai đứa trẻ cùng nhau gật đầu.
“Thứ nhất mẹ bị thương, tạm thời không thể nấu cơm cho các con, Bách An không thể kén ăn, mỗi một bữa cơm đều phải ngoan ngoãn ăn xong, Trúc Nhã phải phụ trách giám sát”
Sau khi nghe xong khuôn mặt nhỏ bé của Tạ Bách An tái nhợt một chút.
Trúc Nhã dùng sức gật đầu, nói: “Mẹ! Mẹ yên tâm đi! Con sẽ giám sát anh trail”
Diệp Mai Hoa cười cong mắt, nói: “Èm, mẹ tin rằng Trúc Nhã có thể hoàn thành, như vậy Bách An có thể làm được không?”
Tạ Bách An khó khăn gật đầu.
“Ngoan, điều thứ hai là sau này hai con mỗi ngày chỉ có thể thăm mẹ một lát, không thể thường xuyên chạy tới, phải nghiêm túc hoàn thành bài tập về nhà.”
Khuôn mặt của hai đứa trẻ ngay lập tức sụp đổ.
“Tại sao! Mẹ! Con không muốn xa mẹ!”
Trúc Nhã từng bị bỏ lại trong trại trẻ mồ côi lập tức hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ bé đầy sợ hãi.