Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 150




Chương 150

 

“Mẹ ơi, chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm mẹ nuôi, có được không ạ?”

 

Diệp Mai Hoa cố ngăn dòng nước mắt, gật đầu nói: “Ừ, được con ạ”

 

Chiếc xe quay về trang viên, phòng của Trúc Nhã được sắp xếp ở ngay bên cạnh phòng Bách An, đó là căn phòng màu hồng giống như của công chúa.

 

Trúc Nhã vừa nhìn thấy đã vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt long lanh.

 

Đúng là không có cô bé nào là không thích làm công chúa.

 

“Mẹ ơi, đây là phòng của con ạ?”

 

“Con có thích không?”

 

“Thích ạ”

 

Bách An cũng vui vẻ nói: “Trúc Nhã, anh dẫn em đi xem phòng nhé”

 

“Vâng ạ”

 

Diệp Mai Hoa đứng ở cửa nhìn Bách An nắm tay Trúc Nhã, giới thiệu cho cô bé về căn phòng một cách kỹ càng.

 

Nhìn theo hai đứa nhỏ bằng ánh mắt say sưa, Diệp Mai cảm thấy rất ấm áp.

 

Có lẽ, đây là sự sắp xếp tốt nhất dành cho Trúc Nhã.

 

Ở cùng cô ấy, Trúc Nhã đã phải chịu không ít thiệt thòi. Cô bé vốn dĩ là công chúa của nhà họ Tạ, đi theo cô ấy. tính mạng sẽ khó được đảm bảo.

 

Diệp Mai Hoa cũng đã tới đây sống, trang viên này còn to và đẹp hơn tưởng tượng của cô ấy.

 

Tạ Minh Thành đã giữ lời hứa, mời giáo viên mỹ thuật giỏi nhất về dạy cho Trúc Nhã.

 

Khi giáo viên thấy được thiên phú của Trúc Nhã liền kích động tới mức thốt lên bằng tiếng anh và và chỉ muốn nhận cô bé vào trường. Có điều vì ngại nhà họ Tạ nên không dám mở lời.

 

Ngoài mỹ thuật, còn những môn khác mà con nhà danh giá đều phải học. Những thứ đó Bách An đã phải học từ khi ba tuổi. Còn Trúc Nhã đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian rồi.

 

Lúc đầu, Diệp Mai Hoa muốn phản đối chuyện này vì sức khỏe của Trúc Nhã không tốt nên không thể chịu nổi cường độ học tập nặng như thế. Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trúc Nhã, cô ấy đã cố nhịn không nói ra.

 

Hai đứa trẻ này còn tài năng hơn những gì cô ấy tưởng tượng.

 

Cô ấy không nên đối xử với hai đứa trẻ như những đứa trẻ bình thường khác.

 

Có thể là Trúc Nhã thật sự thích thú khi được học những thứ đó hoặc cô bé chỉ cố tỏ ra thế để an ủi mẹ mình.

 

Cảm giác thất bại trong cô ấy càng ngày càng rõ rệt.

 

Dần dần, cô ấy cũng ít nói hơn. Chỉ khi gặp hai đứa trẻ, iệp Mai Hoa mới nói nhiều hơn một chút và nở nụ cười rất ấm áp nhưng đôi mắt ngày càng trở nên vô hồn.

 

Nấu ăn trở thành sự gửi găm lúc này của cô ấy.

 

Không còn làm trong ngành tài chính nữa nên nhiệm vụ duy nhất của cô ấy hiện giờ là nấu đồ ăn. Tính kén ăn của Bách An cũng đã được cô ấy dần dần thay đổi. Cậu bé đã béo lên chút nên nhìn rất đáng yêu.

 

Lúc này, Tạ Minh Thành sau khi biến mất một tuần đã đưa ra một bản kế hoạch và nói: “Cứ theo kế hoạch, chia nhiệm vụ ra làm”

 

“Dạ vâng, thưa tổng giám đốc”

 

Giám đốc cầm theo bản kế hoạch và đóng cửa lại, để Tạ Minh Thành ở lại một mình.

 

Trong một tuần, anh ấy đã xử lý hết mọi cần làm trong nửa năm tới nên không còn việc gì phải làm nữa.

 

Có lẽ anh ấy cũng không còn lý do để không quay về.

 

Tạ Minh Thành xoa vào hai bên thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

 

Tân Đức Hải gõ cửa đi vào và nói: “Tổng giám đốc, anh vẫn sẽ tham gia bữa tiệc tối nay như trong lịch trình đúng không ạ?”