Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 140




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 140

 

Cố Lại Hiếu cũng lịch sự đáp lại: “Làm sao có thể như thế được, tổng giám đốc Tạ luôn là khách quý của Santalia, lúc nào anh cũng xứng đáng được đối xử tốt nhất” Bầu không khí giữa hai người rất khác nhau, nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng dưới sự ôn hòa đó là những gợn sóng đang lấp đầy.

 

Quả nhiên, sắc mặt của Cố Lại Hiếu càng ngày càng kém lịch sự, cuối cùng khóe miệng không còn giữ được nụ cười nữa, thay vào đó, anh ta nói: “Mộc Cường đã trở về nước rồi nhưng đến hôm nay vẫn chưa trở về nhà. Nếu tổng giám đốc.

 

Tạ có gặp anh ấy thì mong anh chuyển lời, yêu cầu anh ấy về nhà một chuyến” Tạ Minh Thành thản nhiên nói: “Nếu tôi gặp thì sẽ giúp anh chuyển lời”

 

“Vậy tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Tạ trước. Vừa rồi My Nga có chút thiếu hiểu biết nên đã có chút đụng chạm đến cô đây. Tôi thay mặt cô ấy nhận lỗi” Câu này là đang nói với Diệp Mai Hoa.

 

Diệp Mai Hoa dù sao vẫn muốn nói lời cảm ơn với anh ta, nếu không phải vừa rồi có anh ta đỡ thì đầu mình đã bị nện xuống đất từ lâu rồi.

 

Nhưng ngay khi Diệp Mai Hoa chuẩn bị mở miệng nói thì da thịt mềm mại trên eo cô đã bị nhéo một cái, cơn đau khiến cô hít mạnh vào một hơi.

 

Tạ Minh Thành vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không cần xin lỗi, là cô ấy nghịch ngợm, còn nhiều sai lầm. Thứ lỗi” Diệp Mai Hoa tức giận, anh nghịch ngợm, cả nhà anh đều nghịch ngợm!

 

Nhưng trước ánh mắt cảnh cáo của Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, không muốn gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy.

 

Cố Lại Hiếu nhìn hai người bọn họ, ánh mắt trở nên phức tạp hơn, cuối cùng nói: “Tổng giám đốc Tạ ở lại chơi vui vẻ. Tôi còn có việc phải làm. Xin phép đi trước” Cố Lại Hiếu dẫn đầu rời đi, Tân My Nga nhìn Tạ Minh Thành thấy anh hoàn toàn không thể nhớ ra hình dáng cô ta như thế nào, vì vậy cô ta nghiến chặt răng bắt kịp Cố Lại Hiếu.

 

Cuối cùng cũng không thể đã đánh mất dưa hấu lại còn đánh mất cả hạt vừng được.

 

Khi hai người rời đi, Tạ Minh Thành rút tay về, giống như động tác vừa rồi không tồn tại, cứ như hành động véo eo vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

 

“Cô nên ít tiếp xúc với người đó” Đôi mắt Tạ Minh Thành hơi lạnh, giống như là đang cảnh cáo.

 

Diệp Mai Hoa tức giận cười nói: “Chỉ là mới vừa nói vài câu, tôi còn không biết anh ta là ai”

 

“Không biết anh ta là ai, thế mà còn nằm trong ngực người ta?”

 

“Tạ Minh Thành! Anh bị điên à! Lúc nãy tôi suýt nữa đã té ngã, là anh ấy vừa giúp tôi đấy!” Vẻ lạnh lùng của Tạ Minh Thành giảm đi một chút, nói: “Anh ta là Cố Lại Hiếu, con trai cả của nhà họ Cố, còn Santalia là sản nghiệp của nhà họ Cố.

 

Trong ngành công nghiệp dịch vụ này, nhà họ Cố là ông trùm khách sạn, anh ta là người thừa kế của nhà họ Cố” Diệp Mai Hoa sửng sốt. Khách sạn Santalia là một chuỗi khách sạn lớn   và luôn đứng đầu ngành. Ai cũng biết rằng địa vị của người đàn ông này cao đến mức nào.

 

“Tạ Minh Thành! Anh buông tay!”

 

“Tôi nói đúng rồi phải không? Hả? Tôi sẽ cho cô một cơ hội để suy nghĩ kỹ càng. Tốt hơn hết là cô nên thỏa mãn tôi” Tạ Minh Thành không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lửa giận trong lòng càng ngày càng dâng cao. Nhất là khi anh vừa nhìn thấy cô ngã trong vòng tay ai đó mà còn đem theo bộ dạng mất hồn, anh bây giờ rất muốn giết người.