Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 130




Chương 130

 

Trúc Nhã và Tạ Bách An tham quan rất vui vẻ, Diệp Mai Hoa đi theo sau bọn chúng, cũng cười mỉm, vừa quay đầu, thì phát hiện Dương Ngọc San có chút thất thần.

 

Hầu như cả chặng đường, chị Dương không mở miệng nói chuyện gì nhiều.

 

“Chị Dương, sao thế? Tâm trạng chị không ổn sao?” Dương Ngọc San hoàn hồn, lắc đầu, nói: “Chị không sao”

 

“Cơ thể khó chịu sao?”

 

“Không sao”

 

“Chị Dương?” Dương Ngọc San hít thật sâu trầm lắng nói: “Mai Hoa, chúng ta dọn nhà đi” Diệp Mai Hoa ngớ ra.

 

Dương Ngọc San càng ngày càng cảm thấy chủ ý này rất tốt.

 

“Chúng ta dọn đi đi, đi đến nơi khác, chị nghe nói bên tỉnh Hà Nam đó có một bệnh viện, chuyên trị bệnh bạch cầu cho trẻ em, liên kết với bệnh viện nước ngoài, nói không chừng có thể tìm được tủy xương thích hợp”

 

“Chị Dương, sao lại đột ngột như thế?” Dương Ngọc San tránh việc nói ra chân tướng: “Tiếp tục ở lại đây cũng không phải là cách, chúng ta có thể rời khỏi” Diệp Mai Hoa lắc đầu, ni iệu quả thuốc mới của Trúc Nhã rất tốt, bây giờ không thể tùy tiện rời đi” Nhưng mà bây giờ không đi, e rằng sau này cũng không dẫn trúc Nhã đi được!

 

Dương Ngọc San dồn nén câu nói đó trong lòng, không dám nói ra.

 

Cô ấy biết thủ đoạn của Tạ Minh Thành phi thường, một khi nhận ra có biến động, cô ấy sẽ liên lụy đến Mai Hoa.

 

Nhưng, nhưng cô ấy thật sự sợ tiếp tục ở lại, cuối cùng người không có gì trong tay chính là Mai Hoa.

 

“Chị Dương, chị sao thế? Tại sao lại đột ngột nói những lời này?” Dương Ngọc San thở dài, muốn giúp Trúc Nhã trị lói: “Chị không sao, chị chỉ là Diệp Ngọc San cười nói: “Trúc Nhã sẽ không sao đâu.” Dương Ngọc San rất thất vọng, cô ấy biết Diệp Mai Hoa sẽ không có ý định rời khỏi.

 

Cũng đúng, cơ thể bây giờ của Trúc Nhã có phản ứng tốt với thuốc mới, tình trạng cũng đỡ hơn nhiều, nếu lúc này không có việc quan trọng gì, đích thực không thích hợp rời khỏi.

 

Nhưng cô ấy lại không thể nói lý do đó ra được.

 

“Mai Hoa, ghi nhớ lời của chị, sau này muốn dẫn Trúc Nhã rời khỏi, thì đến tỉnh Hà Nam.

 

Tuy rằng không hiểu ý của Dương Ngọc San nói, nhưng Diệp Mai Hoa cũng đã ghi nhớ lại.

 

Sau khi dẫn hai đứa đi tham quan triển lãm xong, Tạ Bách An thu hoạch được ánh mắt ngưỡng mộ của Trúc Nhã, không uổng công cậu bé ghi nhớ các thông tin suốt chặng đường.

 

Cậu bé làm bài tập cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, cũng chỉ vì muốn làm một hình tượng anh trai tốt cho em gái.

 

Sai khi tham quan triển lãm xong, đã trực tiếp đến vịnh cá heo, ở đó là nơi nghỉ của cá heo, nhưng là do người nuôi, đặc biệt ôn hòa.

 

Trước khi vào vịnh cá heo có một lối đi dài dưới nước, toàn bộ đều là kính xuyên thấu, có thể nhìn rõ cá heo chơi đùa.

 

Trúc Nhã và Tạ Bách An đều nhìn đến hoa mắt, cùng nhau nắm tay tiến về phía trước.

 

Bởi vì khuôn mặt đặc biệt quá giống nhau, khiến không ít du khách lần lượt quay đầu nhìn.

 

“Hai đứa trẻ này đáng yêu quá đi!”

 

“Trời ơi, đây là sinh đôi trai gái sao? May măn quá đi! Có thể sinh những được đứa con xinh đẹp như vậy, gen của bố mẹ chúng quá tốt mà!”

 

“Cậu xem, người đó có lẽ là mẹ của bọn chúng! Quá đẹp!”

 

“Ngưỡng mộ quá đi! Tôi cũng muốn sinh con rồi Sắc mặt của Diệp Ngọc San có chút không tự nhiên, hơi cúi đầu.

 

Lúc này, ở khúc quẹo của đường đi, Diệp Mai Nhung đang đứng cùng một người đàn ông trẻ tuổi.

 

Người đàn ông đứng cạnh Diệp Mai Nhung dùng gương mặt nịnh bợ cười nói: “Sao thế, thích không? Anh vẫn luôn muốn đưa em đến xem cá heo. Trong lòng anh, em thiêng liêng như cá heo vậy.” Diệp Mai Nhung vốn không có nghe câu này, mà lại căng thẳng nhìn xung quanh, chân mày chau thật chặt.