Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 12




“Trúc Nhã đang ở đâu?” Diệp Mai Hoa lạnh giọng ép hỏi.

Vu Thủy Bình đứng lên, trong lòng nảy lên một kế, nói:

“Diệp Mai Hoa, con mang theo đứa bé có thể đi đâu được chứ? Dì đã hỏi thăm qua, tiền viện phí thuốc men của con bé thường xuyên thiếu. Con căn bản không đủ sức lo nổi chỗ tiền đó. Hơn nữa con chưa có bằng tốt nghiệp, lại từng ở tù, hẳn rất khó tìm được việc làm phải không?”

“Không phiền bà quan tâm”.

“Nói thế sao được. Các con đều là người nhà họ Diệp, bố con khi tỉnh dậy cũng không muốn thấy cháu ngoại mình mất mạng vì không có tiền chữa bệnh”

“Rốt cuộc thì bà muốn gì?”

“Không có ý gì. Mai Nhung đã đính hôn, dù không muốn có bất cứ điều gì uy hiếp đến cuộc hôn nhân của con bé. Dì cũng phải bảo vệ thể diện nhà họ Diệp, kẻo người ta nói rằng chúng ta đối xử tệ bạc với con riêng của chồng, sau khi ra tù không nhận người thân”

Diệp Mai Hoa căn bản không tin lời nói của bà ta, nhưng cái cớ này thực ra cũng không tồi.

Hơn nữa, tình trạng bệnh của Trúc Nhã đích xác không thể kéo dài.

Nếu cô có thêm chút thời gian, cô tuyệt đối có thể dựa vào chính mình cứu Trúc Nhã. Nhưng hiện tại tình hình của Trúc Nhã rõ ràng không thể chờ được nữa.

Suy nghĩ một hồi, Diệp Mai Hoa biết rõ hiện tại Trúc Nhà đang ở trong tay bà ta,. Hơn nữa, cô cũng không có chứng cứ để lật lại vụ án. Muốn tìm được chứng cứ, cô cần có thời gian và cần mạnh mẽ hơn.

“Được rồi, tôi có thể ở lại. Nhưng tôi có một yêu cầu, mỗi ngày tôi đều phải được gặp Trúc Nhã” “Không được. Một tuần một lần”. Diệp Mai Hoa nắm chặt tay, nói: “Hảo” Cách sáu năm, một lần nữa cô lại trở về căn phòng này. Chỉ là lúc này đây, cô không còn là Diệp Mai Hoa mềm yếu dễ bị bắt nạt nữa rồi.

Khi Diệp Mai Nhung nhận được điện thoại của mẹ, biết được bà ta đã đón Diệp Mai Hoa trở về, Diệp Mai Nhung tức giận ném vỡ ly rượu trên tay.

Cô ta lập tức về nhà.

“Mẹ! Mẹ điên rồi sao! Mẹ vì cái gì còn đem thứ tiện nhân đó trở về! Con rất vất vả mới trở thành mợ chủ nhà họ Tạ, mẹ đang muốn hại chết con à?”

“Con hoảng loạn cái gì?”.

Diệp Mai Nhung không chịu được sự bình tĩnh thong dong của mẹ, mở to hai mắt:

“Mẹ? Mẹ thực sự điên rồi à? Còn không mau sai người đuổi chị ta đi. Để chị ta ở lại, nếu sự việc bị phát hiện ra thì sao?”

“Câm miệng. Con không hề làm gì cả”

Diệp Mai Nhung thấy mẹ nổi giận, lập tức lộ ra vẻ lấy lòng, ôm lấy cánh tay bà ta và nói:

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận. Là con ngu ngốc, mẹ nói cho con biết vì sao lại đón chị ta về đi?”

“Bố con ở bệnh viện có khả năng sẽ tỉnh lại, tạm thời không thể xử lý cô ta được. Chị bằng đem vật nguy hiểm đặt ngay dưới tầm mắt của mình, đó mới chính là an toàn nhất. Còn giữ được con cô ta trong tay, có cho tiền cô ta cũng không dám phản kháng”

“Mẹ, năm đó vì sao không mang cả hai đứa nhỏ về? Một rồng một phương thật là tốt, nếu như vậy

nói không chừng năm đó Tạ Minh Thành sẽ không đối xử với con lạnh nhạt như vậy. Mẹ không biết, sáu năm qua, anh ta không hề chạm vào con tới một lần”

“Con không tìm cách quyến rũ anh ta sao?”

“Mẹ, mẹ cho rằng con chưa thử qua à. Có một lần con cởi hết quần áo nằm trên giường của anh ta, đã bị anh ta ném ra ngoài. Con nghi ngờ Tạ Minh Thành căn bản là không làm gì được!”

Đối với điểm này, Vụ Thúy Bình cũng không làm được gì khác, chỉ có thể cảnh cáo cô ta:

“Đem tất cả những đồ vật liên quan giấu hết đi, đừng để bị phát hiện. Mặc kệ như thế nào, vị trí mợ chủ nhà họ Tạ này con cũng phải ngồi vững. Chưa nói tới việc song thai một nam một nữ quá phức tạp. Những gia đình hào môn này chỉ cần một đứa con khỏe mạnh là đủ rồi, thêm một đứa con gái chỉ là vô dụng”

Giọng nói của Vụ Thúy vô cùng lãnh đạm, nếu không phải bởi vì bà ta không sinh được con trai, thì bà đời nào phải đi che chở cho một đứa con gái ngốc nghếch thế này.

Diệp Mai Nhung cũng biết mẹ mình trọng nam khinh nữ, nếu bà có một đứa con trai, căn bản sẽ không quan tâm tới tương lai của cô. Nghĩ vậy, cô cũng không dám lên tiếng nữa.

“Mẹ, yên tâm đi, con hiểu chuyện mà. Nhưng Tạ Minh Thành coi con như không khí vậy, thậm chí chỉ cho con gặp Bách An đúng hai lần. Con cũng không còn cách nào”.

Chỉ cần con vẫn là mẹ của Tạ Bách An, như vậy vị trí của con sẽ vững chắc. Nhớ kỹ, đừng bỏ sót bất cứ dấu vết gì. Có cái gì không xử lý được, phải nói cho mẹ biết.”

“Con biết rồi, mẹ thật tốt với con. Nhưng thứ con hoang kia mẹ vẫn muốn giữ lại nhà ta sao? Nhìn thật chướng mắt”

“Yên tâm, tương lai của Diệp Mai Hoa mẹ cũng đã sắp xếp ổn thỏa ra. Cô ta là con gái nhà họ Diệp, mẹ sẽ lợi dụng thân phận này thật tốt”

Trong mắt Vu Thúy Bình hiện lên một tia u ám.

Diệp Mai Hoa một lần nữa trở về nhà họ Diệp, còn cố ý tới bệnh viện xem xét tình hình của Trúc Nhã.

Vụ Thúy Bình không hề nói dối về việc này, Trúc Nhã thực sự được chuyển đến bệnh viện tốt nhất.

Khi cô nhìn thấy sắc mặt Trúc Nhã rõ ràng đã tốt hơn một chút, suy nghĩ muốn đưa Trúc Nhã rời đi trong lòng Diệp Mai Hoa cuối cùng cũng không còn.

Con gái không khỏe, làm mẹ phải thật mạnh mẽ. Diệp Mai Hoa nén lại cơn phẫn nộ của mình, nghiêm túc muốn chuẩn bị tâm lý cho Trúc Nhã.

“Mẹ, bà ngoại đâu?” Trúc Nhã vẫn còn nghĩ người hôm đó tới đón cô, Vụ Thúy Bình chính là bà ngoại. Bà ngoại tuy rằng sắc mặt hung ác, nhưng việc có một người bà ngoại khiến Trúc Nhã thực sự vui vẻ.

Diệp Mai Hoa đang gọt táo, tay chợt dừng lại: “Trúc Nhã, về sau đừng tới gần bà ấy. Ngoại trừ mẹ, con không được tin tưởng ai cả”

“Mẹ, vì sao vậy? Đó không phải bà ngoại ư?”

Diệp Mai Hoa ôm Trúc Nhã, nghiêm túc nói: “Bà ấy không phải bà ngoại con. Bà ngoại con đã chết, đó chỉ là bà kế thôi. Con nhớ rõ, về sau không được tin tưởng bà ấy”

Trúc Nhã tuy rằng không hiểu lắm ý nghĩa những lời này, nhưng cô bé vẫn luôn rất nghe lời mẹ, liền gật gật đầu.

“Trúc Nhã ngoạn”

“Mẹ, mẹ còn làm việc ở công ty của chú không?” Nhắc tới việc này, sắc mặt Diệp Mai Hoa có chút mất tự nhiên, tìm một cái cớ:

“Mẹ tìm được việc khác tốt hơn rồi, nên không cần tới làm tại công ty của chú đó nữa”

Trúc Nhã có chút thất vọng: “Như vậy … về sau con không được gặp chú ấy nữa” “Con thích chú ấy sao?”

“Vâng. Chú ấy rất đẹp trai, còn giúp mẹ nữa.” Diệp Mai Hoa xoa đầu cô bé, không nói thêm gì.

Tạ Minh Thành là chủ tịch của Long Thành, người như vậy sẽ không giao du với mẹ con cô, Trúc Nhã vẫn là nên quên người này càng sớm càng tốt.

“Ngoan, con ở đây đợi nhé. Mẹ đi lấy nước cho con” Dứt lời, Diệp Mai Hoa cầm ly nước đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này, bên kia.

Quản gia Chung mang theo Tạ Bách An vội vàng đi tới bệnh viện.

Cậu chủ nhỏ đột nhiên kêu đau bụng, nhưng bác sĩ của gia đình lại không có cách nào tới ngay lập tức.

Chú Chung liền trực tiếp đưa Tạ Bách An tới bệnh viện, cũng gọi điện thoại báo với Tạ Minh Thành. Ngay cả khi Tạ Minh Thành còn chưa tới, những người trong bệnh viện đã được thông báo. Long Thành có cổ phần tại bệnh viện này, cho nên khi Tạ Bách An tới nơi, đã có bác sĩ chờ sẵn.

Bởi vì Tạ Minh Thành cũng không muốn công khai thân thể của Tạ Bách An với công chúng nên khu vực này được yêu cầu xử lý trước.

Khi Diệp Mai Hoa ra tới bên ngoài liền thấy một loạt bác sĩ nơm nớp lo sợ chờ ở cửa, như thể đang đợi kẻ thù.

Bảo vệ vừa lúc chặn đường Diệp Mai Hoa.

Bất đắc dĩ, cô đành phải đứng ở đó nhìn xung quanh một chút, rất nhanh đã thấy một cậu bé được người đưa tới, một nhóm bác sĩ lập tức qua đón.

Qua khe hở giữa đám người, cô nhận ra cậu bé kia có nét quen mắt.

Nhưng không đợi cô kịp nhận ra, cậu bé đã bị người ta đưa đi rồi. Cô nén lại nỗi nghi hoặc, đợi tới khi được tiếp tục di chuyển liền đi rót một ly nước nóng.

Trên đường trở về, khi đi tới chỗ ngoặt, Diệp Mai Hoa không kịp chú ý liền đâm phải một người đang lao tới.

Cốc nước nóng trong tay bị chao nghiêng, đổ vào mu bàn tay cô.

Cô đau tới mức kêu lên một tiếng, cả mu bàn tay đều đã đỏ cả lên rồi.

“Là cô sao?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Diệp Mai Hoa chịu đựng cơn đau, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện người đàn ông trước mặt đang mặc áo cổ lọ chính là Tạ Minh Thành.