Lớp A cảm thấy vô cùng may mắn vì có đội trưởng – Bạch Hiển không động đậy, cho nên họ cũng không động, rồi mong chờ nhìn về phía Thành Hồng.
Thành Hồng rất thích sự nhạy bén của họ, cười lạnh một tiếng, "Cũng ngoan ghê! Nào nào, quay sang bên phải! Đội trưởng dẫn đầu, mục tiêu là nhà ăn, đi đều!"
Vì vậy dưới ánh mắt của mọi người, lớp A trở thành đội đầu tiên vào nhà ăn.
Nhìn về phía quầy lấy cơm, Bạch Hiển cảm thấy toàn thân mình không còn sức, ngay cả ham muốn ăn uống cũng không còn.
Tưởng Trung ở bên cạnh cũng phát hiện tình huống của hắn, tự cho là kín đáo tiến lại gần, "Lão đại, tôi lấy cơm cho cậu nhé?"
Bạch Hiển cảm kích nhìn hắn một cái, rồi nghe thấy phía sau Thành Hồng hừ lạnh một tiếng, cả hai đều ngạc nhiên đứng tại chỗ, từ từ quay lại.
Thành Hồng hài hước nhìn hai người này, trong buổi tập chiều, Bạch Hiển đã thể hiện rõ sự kiệt sức ở giai đoạn đầu, triệu chứng là không tập trung, chỉ có điều động tác của hắn vẫn rất chuẩn, Thành Hồng cũng không nói gì, chỉ vẫy tay, lần sau không được như vậy.
Bạch Hiển âm thầm làm dấu yeah, gửi cho Tưởng Trung một ánh mắt, đừng lấy quá nhiều, tôi ăn không nổi.
Tưởng Trung làm dấu OK rồi chạy đi xếp hàng lấy cơm.
Bạch Hiển tìm một chỗ ngồi xuống, liên tục điều chỉnh hơi thở của mình, rõ ràng, tình trạng kiệt sức của hắn còn nghiêm trọng hơn những gì Thành Hồng thấy, đã xuất hiện hiện tượng buồn nôn.
Tưởng Trung bưng hai đĩa thức ăn đến, rồi quay lại lấy hai chai nước cam, "Lão đại, đây, lót dạ dày trước."
Bạch Hiển giơ tay nhận lấy, "Cảm ơn." Kết quả tay lại cầm trượt, không mở được chai nước!
Bạch Hiển hơi không thể chấp nhận nhìn tay mình, ngày đầu tiên mà đã như vậy sao!
Từ chối sự giúp đỡ của Tưởng Trung, Bạch Hiển nắm chặt, vặn một cái, âm thanh của nước có ga nghe thật tuyệt vời, Bạch Hiển lập tức uống ừng ực nửa chai, rồi bắt đầu ăn trong những tiếng ợ liên tục.
Quang não trên tay đột nhiên nhận được tin nhắn, Bạch Hiển thấy ghi chú: Đội trưởng, ngẩng đầu nhìn Tưởng Trung đối diện, chọn cách làm ngơ.
Tưởng Trung khẽ cười, "Lão đại? Bạn gái à?"
Bạch Hiển suýt nữa bị sặc cơm, ho vài cái, cố gắng nuốt xuống, sau đó cầm bát canh uống vài ngụm, mới thở phào một hơi, "Nói cái gì vậy! Tôi không có bạn gái."
Tưởng Trung nở nụ cười xấu xa, "Này, đừng ngại, nếu không phải quy định nghiêm ngặt, tôi chắc chắn sẽ nhường chỗ cho các cậu từ từ nói chuyện."
Bạch Hiển im lặng một lúc, không giải thích thêm, ngẩng đầu nhìn, người của Thiên Huyền gần như đã đến đủ, cả người của Tử Vi Tinh cũng vậy, mọi người đề lén lút nhìn vào quang não, ngay cả Thành Hồng cũng vừa ăn vừa nhanh chóng gõ chữ trên quang não. Vì vậy, Bạch Hiển mở quang não và nhanh chóng nhận được tin nhắn do Đường Ninh gửi đến, lặng lẽ đổi ghi chú thành "Mã hậu pháo", vì tin nhắn gửi đến là: Tiểu Hiển, hôm nay huấn luyện thế nào, có mệt không?
Sau khi thấy Bạch Hiển không trả lời, Đường Ninh lại gửi tin nhắn: ? ? Không trả lời tôi? Huấn luyện viên không cho à? Không thể nào, huấn luyện ăn cơm chắc phải bắt đầu vào ngày mai mà?
Tiểu Hiển? Tiểu Hiển?
Miêu miêu thò đầu jpg.
Tiểu Hiển! Tôi thực sự không cố ý không nói với các người là tôi sẽ đến làm huấn luyện viên mà! Chú tôi không cho nói......Miêu miêu tội nghiệp jpg.
Ô ô ô, sao vẫn chưa có hồi âm.
Miêu miêu khóc jpg.
Bạch Hiển không chịu nổi, vội vàng nhắn tin cho hắn: Câm miệng! Tôi chỉ không biết liệu mình có thể nhìn quang não hay không, hơn nữa, tôi không hề tức giận.
Đường NInh: Được được được, đừng tức giận, vậy đợi lát nữa về ký túc xá trước khi tắt đèn nhớ nhắn tin cho ta, bây giờ các cậu chắc phải đi học rồi, nhanh lên nhé.
Bạch Hiển: ? ? ?
Bạch Hiển trước tiên bị giọng điệu nũng nịu tội nghiệp của hắn làm cho ngạc nhiên, sau đó lại bị giọng điệu dỗ dành này làm cho bối rối, vừa mới ngẩng đầu lên thì nghe thấy Thành Hồng đứng dậy nói, "Đến! Nhanh lên, trong vòng năm phút tập hợp, dẫn các cô/cậu đi học!"
Tất cả mọi người dường như không hiểu lời ông nói, không thể tin được nhìn ông.
Thành Hồng cười lạnh một tiếng, "Mới chỉ là bắt đầu thôi, ngày đầu tiên mà, nhanh lên!" Ba chữ cuối cùng được ông hét lên.
Trong lòng mọi người chấn động, lập tức đứng dậy.
Hồ bơi tự nhiên không có nhiều vị trí như vậy, lớp A ban chỉ huy của Thiên Huyền trực tiếp chiếm hàng ghế đầu, chặn đứng những người đến sau là Tử Vi Tinh một cách chặt chẽ, chỉ là động tác của họ quá nhanh, ngôn ngữ bi thương còn chưa kịp phát ra, người của lớp A đã rời khỏi căn tin, xếp hàng ngay trước cửa căn tin.
Thành Hồng hài lòng nhìn họ, "Đi thôi, tòa nhà phía trước là viện Bách Linh ba tầng, phòng học đầu tiên bên trái, chính là lớp của chúng ta. Đội trưởng ra dẫn đầu, đứng nghiêm! Chạy bộ!"
"Chú ý bước đi! Phải đồng bộ với nhịp đi của mọi người!"
"Chú ý khoảng cách, đừng đâm thẳng vào người ta!"
Dưới sự nhắc nhở không ngừng của Thành Hồng, họ đã đến dưới tòa nhà Bách Linh, nhìn tòa nhà hoành tráng trước mặt, tất cả mọi người không khỏi ngẩng đầu thể hiện ánh mắt kính ngưỡng.
Thành Hồng đứng bên cạnh giải thích: "Viện Bách Linh là nơi được dùng như phòng học và cũng là nơi tổ chức các cuộc thi. Có thể nói một nửa số người trong quân đội đều xuất phát từ đây! Từ hôm nay trở đi, mỗi tối lúc bảy giờ, cùng một phòng học, sẽ có các giáo viên khác nhau dạy các khóa học khác nhau cho các cô/cậu, tổng huấn luyện viên Bàng, các cô/cậu chắc hẳn đã gặp qua, ông ấy sẽ kiểm tra thực tế ở hành lang, hy vọng tôi sẽ không bị huấn luyện viên Bàng điểm danh, nói rằng ai đó trong các cô/cậu không chăm chỉ học bài!"
Quay qua nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi: "Nghe thấy chưa?!"
"Nghe thấy rồi."
"Các ncô/cậu vừa mới ăn cơm xong phải không?"
"Phải!"
"Rất tốt, đứng thẳng, chạy về phía trước!"
Thành Hồng đứng ở dưới lầu, tiễn nhóm ngự thú sư trẻ tuổi, liền phát ra vài tiếng hừ nhẹ, bọn nhóc này, ngày mai sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Bạch Hiển dẫn đội nhanh chóng tìm được lớp học đầu tiên ở tầng ba, đây là một lớp học đa phương tiện tiêu chuẩn, có rất nhiều chỗ ngồi, toàn bộ lớp A của họ ngồi vào vẫn còn nhiều chỗ trống.
Bạch Hiển chọn một vị trí ở giữa bên phải, rất hài lòng với vị trí này, nghĩ rằng chỗ này sẽ không thu hút sự chú ý của huấn luyện viên Bàng.
Tưởng Trung và lớp trưởng vốn định ngồi bên cạnh hắn, nhưng bị Bạch Hiển chỉ huy sang bên kia, ra hiệu cho họ tách ra dẫn dắt đội.
Vì vậy, bạn cùng phòng Thân Hải và Lãng Tùng ngồi ở hai bên trái phải của hắn, Yuer ngồi ở phía sau hắn.
Thân Hải ngồi bên phải hắn, cười rất vui vẻ, vẫy tay chào.
Bạch Hiển bất đắc dĩ đáp lại một nụ cười, thì thầm nói, "Các cậu không sợ lát nữa bị kiểm tra gì sao?"
Thân Hải cũng hạ thấp giọng, "Chắc sẽ không đâu, chúng ta chẳng có gì, mà lại là tiết học đầu tiên, chắc sẽ không kiểm tra đâu nhỉ?"
Còn chưa kịp trả lời, cửa lớp đã mở ra, một nữ chiến sĩ trẻ tuổi từ từ bước lên bục giảng, phong thái đầy quyến rũ, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Huấn luyện viên nữ mỉm cười quyến rũ, rồi lập tức lạnh mặt, "Ngồi ngay ngắn!"
Bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một con báo đen, lạnh lùng nhìn họ, phát ra một tiếng gầm.
Sự tương phản lớn này khiến tất cả mọi người đều giật mình, sau đó cảm nhận được áp lực không thể bỏ qua, tất cả lập tức ngồi thẳng, đặt tay lên bàn.
Toàn bộ lớp học ngay lập tức im phăng phắc, mọi người cứng rắn chịu đựng ánh mắt quét từ huấn luyện viên nữa và báo đen, có lẽ vì mang trong mình sức mạnh của long tộc, Bạch Hiển không cảm thấy quá nhiều áp lực, thậm chí còn hơi thoải mái nhìn con báo đen lông bóng loáng, rồi ánh mắt chạm phải nó.
Vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của huấn luyện viên......
Bạch Hiển lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thu hồi ánh mắt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía trước dường như có một thứ gì đó khổng lồ đang thu hút sự chú ý của hắn.
Huấn luyện viên mỉm cười rạng rỡ, vỗ tay, "Được rồi, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Diêu Như, là giáo viên sẽ dạy kiến thức cơ bản về ngự thú. Đúng vậy, không nghe nhầm đâu, chỉ là kiến thức về ngự thú, còn có các kiến thức về trùng tộc, kiến thức về sinh vật quý hiếm trên thế giới, kiến thức về thảo dược cơ bản nâng cao và... kiến thức về môi trường đặc biệt của sao sự sống, hy vọng các cậu có thể thích nghi tốt."
Tất cả mọi người hơi ngơ ngác nhìn cô, Bạch Hiển cúi đầu suy nghĩ một chút, trao đổi ánh mắt với Lãng Tùng bên cạnh, trong lòng có chút yên tâm, hầu hết đây đều là các khóa học được tách ra từ chương trình của Thiên Huyền, chỉ là dường như không có khóa học so sánh ưu nhược điểm giữa ngụ thú và trùng tộc?
Bạch Hiển nghĩ đến cái gọi là huấn luyện thực hành và huấn luyện ngoài trời, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt.
Diêu Như không quan tâm tới nội tâm kinh hồn của bọn họ, cười rất vui vẻ, thậm chí còn có hàm xúc bỏ đá xuống giếng, "Được rồi, mặc dù tôi nói sẽ dạy kiến thức về ngự thú, nhưng với tư các là huấn luyện viên đầu tiện dạy các cậu. Tôi muốn giới thiệu cho các cậu về những nơi mà các ngươi có thể đến trong vài ngày tới, ngoài những nơi huấn luyện viên dẫn các cậu đi, thì chỉ có ký túc xã, viện Bách Linh và thư viện đối diện."
"Phía sau viện Bách Linh là bộ chỉ huy, được rồi, tôi đã nói cho các cậu, dù sao các cậu cũng không thể vào."
Diêu Như cười khúc khích, vui nhìn bộ dạng đả kích của bọn họ, "Bộ chỉ huy không chỉ có một cơ sở, khu vực được trang bị trí năng AI với mức độ cao nhất. Còn phải huấn luyện liên tục 5 bước ở 1 vị trí, vì vậy đừng để huấn luyện viên phát hiện các ngươi xuất hiện ở đó, một khi bị phát hiện......sẽ bị trừ điểm!"
Tất cả mọi người đều run lên, điên cuồng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Diêu Như búng tay, "Được rồi, các cậu không cần biết gì thêm nữa, bắt đầu vào bài học, tôi biết các cậu đã học khá nhiều khóa học về kiến thức ngự thú trong chương trình Thiên Huyền, trước tiên sẽ có mười phút hỏi đáp, vì tôi không biết tên các cậu, mọi thứ sẽ gọi theo số thứ tự."
"Số 30!"
Một cô gái đứng dậy từ phía trái sau của Bạch Hiển.
Diêu Như giật đầu, "Về loài Sói Bão đang được quân cảnh sử dụng, cô biết được bao nhiêu?"
Cô gái cũng là một học sinh xuất sắc, lập tức trả lời, "Độ trung thành cao, chỉ số thông minh cao, khả năng huấn luyện cao, tập tính sống theo bầy đàn dẫn đến khả năng phân công cao, năng lực của loài cấp thấp đơn giản, nhưng số lượng đông đảo, dẫn đến nhiều hướng phát triển, nhược điểm là có phần kiêu ngạo. Ngự thú sư cần có đủ khả năng để thuần phục, hướng phát triển qua nhiều năm thực hành đang ở trạng thái ổn định, tính đặc thù thấp, thuộc tính đơn giản khiến chúng trong cách chiến đấu cũng hơi cứng nhắc...
Sau đó, cô gái đã trả lời một vài điểm mạnh và điểm yếu, thành công cộng thêm mười điểm cho lớp A, đây là lần đầu tiên họ chính thức được cộng điểm! Mọi người đều rất phấn khích, nhưng rất nhanh, họ nhận ra, phấn khích? Phấn khích cái quái gì?
Có cộng điểm? Ha! Giữ không được thì cũng vô ích!
------------HẾT CHƯƠNG 91------------
Đã sửa.