Ta Ở Tiên Tông Làm Thần Thú

Chương 19: 19: Hoa Linh Ba Của Ta Là Ai





"A, nhìn tiểu Đoàn Tử kia kìa, tròn vo đáng yêu quá."
"Hình như mới sinh ra không lâu, lông đuôi còn chưa có dài nữa!"
"Muốn nuôi......"
"Thôi đi, nhìn người ta cũng là huyết mạch cao quý, sao có thể để cho một con hoét đen như ngươi nuôi!"
"Hoét đen thì sao! Cái tên lông xanh, có phải ngươi muốn ăn đòn không!"
Nghe một đám điểu yêu ríu rít ở trên cây, Hoa Linh bị ầm ĩ phải chui đầu vào trong lòng chủ nhân.
Nàng mới không cần người khác nuôi, nàng có chủ nhân là đủ rồi!
Đệ tử Thiên Lăng Phái dẫn Trình Tố Tích vào trong một căn phòng, nói: "Tiền bối hãy nghỉ ngơi một lát, ta kêu người mang lên một ít linh trà linh quả."
Trình Tố Tích gật đầu, "Làm phiền."
Có lẽ là nhìn thấy Hoa Linh, trong số linh quả mà đệ tử Thiên Lăng Phái đưa vừa lúc có loại thích hợp cho chim non ăn.
Trình Tố Tích thấy trong quả hồng kia không có bao nhiêu linh lực, nên cũng không ngăn cản Hoa Linh, để cho nàng ăn sảng khoái.
Cái bánh bao nhỏ nào đó đã ăn uống no căng bụng, nằm xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh chủ nhân.
Bàn tay Trình Tố Tích nhẹ nhàng che ở trên người nàng, dùng linh lực để giúp nàng tiêu hóa.
Nghỉ ngơi chốc lát, một tiếng cười sang sãng vang lên từ ngoài cửa.
"Ta còn nghĩ là ai cứu Thanh Dực, thì ra là Lăng Khê trưởng lão."
Trình Tố Tích đứng dậy làm lễ, "Thang chưởng môn."
Người tới chính là trưởng môn Thiên Lăng Phái, Thang Thương.
Thang Thương năm nay đã hơn năm trăm tuổi, tu giả Hợp Thể kỳ.


Tuy hắn là Nhân tu, đã tại vị hơn một trăm năm, số lượng đệ tử là yêu tu cũng đã tăng lên gấp đôi.
Cách làm này đã khiến rất nhiều môn phái tu chân không vừa mắt, cho nên mấy năm gần đây Thiên Lăng Phái phần lớn là độc lai độc vãng, rất ít tham gia vào các cuộc tranh chấp trong Việt Châu đại lục.
Trong đại chiến, Càn Nguyên Tông bị bao vây tứ phía, Thiên Lăng Phái từng phái tu sĩ tới giúp đỡ, cho nên quan hệ của hai phái cũng xem như không tệ.
Bản thân Thang Thương nhìn mặt mũi hiền lành, vừa vào cửa liền thổn thức nói: "Mấy ngày trước đứa nhỏ Thanh Dực kia bị ta trách mắng một phen, vậy mà lại một mình chạy ra khỏi môn phái.

Nếu không phải gặp Lăng Khê trưởng lão, không chừng mạng nhỏ của hắn cũng khó giữ lại được."
Đệ tử bốc đồng như vậy, ở Càn Nguyên Tông có giới luật nghiêm khắc hiếm khi gặp phải.

Nhưng nhìn giọng điệu của Thang chưởng môn, dường như phần lớn đều là đau lòng, cũng không có nhiều lời oán trách.
Trình Tố Tích cũng không có phán xét tác phong của những môn phái khác, chỉ nói: "Đúng lúc ta đi tới rặng núi Thiên Lăng, thấy hắn bị hai tu sĩ vây đánh, liền cứu lại."
Thang chưởng môn nghe vậy tức giận nói: "Dám ở địa bàn Thiên Lăng Phái đả thương đệ tử của ta, thật to gan! Lăng Khê trưởng lão, ngươi có biết lai lịch của hai người đó không?"
Trình Tố Tích lắc đầu, "Bọn họ tự xưng là sư huynh muội, nhưng trước kia chưa gặp bao giờ.

Có thể là người của một môn phái nhỏ, hoặc là đệ tử của vị tán tu* nào đó."
[*Tán tu là người không thuộc bất kỳ môn phái hay gia tộc nào]
Môn phái ở Việt Châu đại lục nhiều vô số kể, công pháp càng thiên kỳ bách quái*.

Giống như nam tu sử dụng kim chùy làm pháp khí, Trình Tố Tích có thể đếm ra hàng chục môn phái.

[*Thiên kì bách quái /千奇百怪/: quái lạ]
Thang Thương cũng biết đạo lý này, hắn thở dài nói: "Thôi được, coi như là để dạy dỗ Thanh Dực một trận đi......!Đúng rồi, Lăng Khê trưởng lão lần này tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?"
"Vốn là tới tìm Linh Ngọc ôn chuyện, nhưng nghe nói nàng đã bế quan mấy tháng."
Thang Thương biết quan hệ Trình Tố Tích và đệ tử của mình rất tốt, cũng không có nghi ngờ, cười nói: "Linh Ngọc bị kẹt ở Xuất Khiếu kỳ cũng đã mấy chục năm, bây giờ cuối cùng đã đạt tới ngưỡng cửa đột phá, liền lập tức đi bế quan."
Trong lòng Trình Tố Tích vui mừng cho bạn tốt, móc ra một bình ngọc từ trong túi Càn Khôn: "Ở chỗ ta có một viên Ngưng Hoa Đan, kính nhờ Thang chưởng môn giao cho Linh Ngọc giúp ta."
Ngưng Hoa Đan có thể tăng thêm tỷ lệ đột phá thành công, thuộc nhóm đan dược tương đối quý hiếm.

Đan dược trong tay Trình Tố Tích, là trước đây nàng chuẩn bị cho bản thân.

Tiếc rằng nàng đột phá quá suông sẻ, cho nên không có dùng tới.
Thang Thương vui mừng nói: "Ta vốn định nhờ Đan Dục trưởng lão ở Đan Hà Tông giúp luyện chế Ngưng Hoa Đan, nhưng Đan Dục trưởng lão cũng chỉ có thể nắm chắc thành công năm phần.

Ta còn suy nghĩ sẽ tìm thêm một ít linh thảo về, bây giờ cũng đã giảm đi phiền phức! Thật sự đa tạ Lăng Khê trưởng lão."
Trình Tố Tích cười một tiếng, nàng và Giang Linh Ngọc giao tình đã nhiều năm, chẳng qua là một viên đan dược không dùng được, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
Nhưng trong lòng Thang chưởng môn lại băn khoăn, hào phóng nói: "Ta biết Lăng Khê trưởng lão không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng Thiên Lăng Phái ta cũng có một ít linh thực, pháp khí đặc biệt, nếu Lăng Khê trưởng lão vừa ý, có thể trực tiếp lấy đi."
Trình Tố Tích nghiêng đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử đã buồn ngủ đến mức bắt đầu ngủ gật, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có Hóa Hình Thảo cao cấp nào không?"
Nghe nói con non Yêu tộc biến hình là cửa ải khó khăn nhất, nếu như ăn Hóa Hình Thảo trước thì có thể giảm bớt đau đớn.
Thang chưởng môn cũng nhìn thấy chim non trên vai Trình Tố Tích, hiểu rõ nói: "Hóa Hình Thảo không dễ sống, trước mắt trong Thiên Lăng Phái chỉ mới thành công trồng được Hóa Hình Thảo trung cấp.


Chờ sau này trồng ra được, ta lập tức kêu người đưa đến Càn Nguyên Tông."
Trình Tố Tích lại nói: "Trung cấp cũng không sao, ta đi nhổ rồi quay về tự mình trồng là được."
"Cũng được," Thang chưởng môn suy nghĩ nói: "Ta kêu quản sự ở vườn linh thực giao cho ngươi phương pháp trồng Hóa Hình Thảo."
"Đa tạ Thang chưởng môn."
......
Thay vì nói vườn linh thực ở Thiên Lăng Phái là một khu vườn, chi bằng nói là đây là một rặng núi nhỏ.
Do linh thực khác nhau cần điều kiện môi trường khác nhau, nên việc trồng chúng cũng tương đối phân tán.
Quản sự vườn linh thực gọi tới một chiếc xe linh dương*, xoay người giới thiệu nói: "Hóa Hình Thảo thích ấm áp thích mặt trời, cho nên đều gieo trồng ở trên đỉnh núi có nhiều ánh nắng.

Từ đây đến đó khá xa, chúng ta nên đến đó bằng xe đi."
[*thay vì xe ngựa thì này là xe linh dương đầu bò nha]
"Được," Trình Tố Tích gật đầu.
Linh dương rất ngoan ngoãn, khuỵu hai chân trước chờ mấy người lên xe.
Hoa Linh chưa từng ngồi trên loại xe này, cảm thấy đặc biệt mới lạ, nóng lòng muốn thử bay lên trước đầu linh dương, lại bị chủ nhân bắt lấy.
"Trên người của ngươi có uy áp huyết mạch, đừng đi hù nó."
Hoa Linh vô tội "chíp" một tiếng, uy áp huyết mạch? Sao nàng không cảm nhận được?
Trình Tố Tích giải thích nói: "Ngươi còn nhỏ, yêu tu trưởng thành tự nhiên sẽ không bị uy áp của ngươi ảnh hưởng.

Nhưng linh dương chỉ là linh thú bình thường, nó không thể chịu được."
Nếu không phải được huấn luyện nghiêm chỉnh, không chừng linh dương đã cong chân bỏ chạy từ lâu.
Quản sự vườn linh thực nhìn kỹ Hoa Linh nói: "Lăng Khê trưởng lão, huyết mạch linh thú của ngài có chút giống con cháu của Phượng tộc."

"Mẫu thân của nó là Băng Loan."
Quản sự nhíu mày, "Băng Loan?"
Thấy vẻ mặt của hắn kỳ lạ, Trình Tố Tích không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lăng Khê trưởng lão, Thiên Lăng Phái ta có một đệ tử phòng giữ chủng tộc là Thanh Điểu, cũng chính là vị kia mà ngài đã cứu về.

Theo lý thuyết, Băng Loan và Thanh Điểu đều là Thần Thú, về huyết mạch cũng xem như là họ hàng gần, hơi thở phải tương đối giống nhau.

Nhưng linh thú này của ngài, thứ lỗi cho ta nói thẳng, cấp bậc huyết mạch phải cao hơn Thanh Điểu......"
Trình Tố Tích nhíu mày, "Chuyện này không có khả năng, mẫu thân nó tuyệt đối là Băng Loan."
"Vậy phụ thân của nó thì sao?"
"Cái này......"
Trình Tố Tích cúi đầu nhìn Hoa Linh, Hoa Linh ngửa đầu nhìn chủ nhân: Đừng hỏi ta, ta không biết gì hết.
"Trước đây Băng Loan bị thương đi vào Càn Nguyên Tông ta, chưởng môn tiền nhiệm sau khi chữa khỏi, liền thu giữ lại.

Kể từ đó Băng Loan rất ít rời khỏi tông môn, cho nên phụ thân của nó là ai, ta cũng không biết được."
Mặc dù Trình Tố Tích thân thiết với Băng Loan, nhưng Băng Loan cũng không hề tiết lộ thân thế của Đoàn Tử.
Quản sự suy tư nói: "Thời gian Băng Loan sinh ra cũng dài hơn trăm năm......!Rất có thể đã mang thai trước khi bị thương."
"Có lẽ là vậy!"
Hoa Linh chớp chớp mắt, không nghĩ tới bản thân còn có một đoạn thân thế như vậy.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Trình Tố Tích nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng chim non, "Cho dù huyết mạch của nó là gì, ta cũng sẽ cố hết sức nuôi nấng nó lớn lên."
- -------------------.