Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Chương 90




Sau khi trở về từ công ty, ngoại trừ thời gian ăn cơm, Thẩm Sở Sở không ngừng đọc kịch bản.

Kịch bản này là câu chuyện nói về một cô gái vốn luôn tràn đầy hi vọng tốt đẹp đối với tình yêu và hôn nhân, sau khi trải qua một lần thất bại về tình cảm, thì quyết tâm sống độc thân cả đời.

Kịch bản này có chỗ rất khéo là nữ chính trải qua ba đoạn nhân duyên thất bại, nhưng mỗi đoạn đều không khiến người ta cảm thấy cẩu huyết, mà là khiến người ta xem xong sẽ cảm thấy đau xót.

Tình yêu có thể là anh yêu em, em yêu anh, chỉ đơn giản như vậy. Nhưng hôn nhân lại không phải, chúng ta luôn phải đối diện với muôn vàn rắc rối vụn vặt. Mà những rắc rối nho nhỏ không ngừng này, lại khiến cho người đứng trước hôn nhân từng bước thoái lui.

Câu chuyện này nhìn có vẻ mờ nhạt, nhưng sau khi xem xong lại có thể kích thích con người ta suy tư.

Lúc Hàn Hành Ngạn từ công ty trở về, nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.

Thẩm Sở Sở một mình ngồi trên sô pha, tay cầm kịch bản. Mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì. Hàn Hành Ngạn như cảm thấy được trong đó một nỗi cô đơn rất lớn.

Hàn Hành Ngạn đặt đồ đạc trong tay xuống, đi qua, một kéo kéo Thẩm Sở Sở ôm vào, hôn lên đỉnh đầu cô, ôn nhu hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Thẩm Sở Sở dựa vào vai Hàn Hành Ngạn, đáp: "Cũng không nghĩ gi cả, chính là đọc một cái kịch bản, trong lòng khá là nặng nề thôi."

"Ồ? Là loại kịch bản như thế nào, có muốn thảo luận một chút với anh không?" Hàn Hành Ngạn xoa đầu Thẩm Sở Sở và nói. Hiện tại chuyện anh thích làm nhất chính là xoa đầu tóc cô, ngửi hương vị thân thuộc trên đó, như vậy sẽ khiến cho anh cảm thấy rất yên tâm.

Thẩm Sở Sở nghĩ về tình tiết của câu chuyện, nói: "Chuyện nói về một cô gái yêu đương đến mấy lần, hơn nữa mỗi lần yêu đều hướng tới mục đích kết hôn. Kết quả, mỗi lần đều vào lúc sắp tiến vào lễ đường rồi thất bại. Cuối cùng cô gái nay định độc thân cả đời."

Bàn tay đang vuốt tóc Thẩm Sở Sở của Hàn Hành Ngạn dừng lại, nói: "Chỉ yêu, không kết hôn?"

Thẩm Sở Sở lắc đầu, đáp: "Cũng không phải. Cô ấy vốn cũng muốn kết hôn, nhưng mỗi lần đều không đạt được như kỳ vọng trong lòng, dần dần cũng chỉ đành bỏ cuộc."

Hàn Hành Ngạn trầm mặc gật đầu, dáng vẻ như có điều muốn nói.

"Thực ra sau khi xem kịch bản này, đến em cũng có thể cảm nhận được nỗi mong mỏi đối với một tình yêu đẹp đồng thời nỗi sợ hãi hôn nhân u ám của cô ấy. Do đó, cũng có thể lý giải được, cô gái này cuối cùng vì sao lại có lựa chọn như vậy."

Nghe được một đoạn thoại này, Hàn Hành Ngạn cau mày, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Sở Sở, nói: "Em phải quay kịch bản này sao?"

Thẩm Sở Sở ngồi thẳng người, cười đáp: "Em chính là muốn quay a, vấn đề là đạo diễn Chu người ta liệu có hợp mắt với em không. Em chắc là không hi vọng gì đâu, nghe nói rất nhiều nữ minh tinh tuyến đầu đều nhận được lời mời thử vai. Em có thể nhận được lời mời thử vai là đã rất mãn nguyện rồi."

Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói một câu mà anh trước nay sẽ không nói ra: "Nói thật, anh cũng không quá muốn em nhận bộ phim này."

Thẩm Sở Sở nghi ngờ hỏi lại: "Vì sao?"

Hàn Hành Ngạn xoa xoa đầu Thẩm Sở Sở, nói: "Vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ thống khổ như vậy của em."

Thẩm Sở Sở nghe lời này, ôm cổ anh hôn lên má anh một cái, nói: "Anh yên tâm là được, khẳng định không được tuyển. Theo cách hiểu của em đối với kịch bản, đạo diễn khẳng định sẽ thiên hướng tìm một nữ minh tinh chín chắn, nữ minh tinh tầm ba bốn mươi tuổi diễn mới có cảm giác. Với lịch duyệt của em, diễn không được như trong kịch bản miêu tả sự mâu thuẫn đối với hôn nhân."

Hàn Hành Ngạn đổi khách thành chủ, hôn lên môi Thẩm Sở Sở, lầm bầm: "Thế thì tốt."

Vào buổi tối, Thẩm Sở Sở lại xem kịch bản một lúc. Chờ tới khi tắm xong di ngủ, cô đang định lấy kịch bản tiếp tục nghiên cứu một chút, liền bị Hàn Hành Ngạn ngăn lại.

"Sở Sở, đã mười một giờ rồi, có thể đi ngủ rồi. Ngủ muộn quá không tốt."

Thẩm Sở Sở xem kịch bản đầu cũng không ngẩng lên nói: "Không sao đâu, ngày mai em không phải đến công ty, có thể dậy muộn chút."

Hàn Hành Ngạn tiện tay lấy đi kịch bản của Thẩm Sở Sở, nghĩ thầm, còn xem tiếp nữa đoán chừng tâm trạng lại u ám.

"Thế thì thà là sáng mai dậy sớm một chút, cũng không cần bây giờ xem đến khuya, ngủ muộn không tốt cho cơ thể." Nói xong, tiến lên hôn Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở thấy dáng vẻ quan tâm của Hàn Hành Ngạn, nghĩ nghĩ, cũng có lý, dậy sớm xem cũng như nhau. Vì vậy, cười cười chấp nhận ý kiến của anh.

Bất ngờ, cô vừa tắt đèn nằm xuống liền phát hiện người bên cạch bắt đầu không thành thật, hơn nữa rất nhanh liền quay người đem cô đặt dưới thân. Thẩm Sở Sở đang định kháng nghị, môi liền bị người che lại. Trong lúc bị hôn thiếu không khí, đầu óc choáng váng, cô đã sớm quên mất mình vừa rồi muốn hỏi chuyện gì rồi.

Khi Thẩm Sở Sở tỉnh lại vào tám giờ sáng hôm sau, khó có được thấy Hàn Hành Ngạn thế mà không đến công ty, vẫn đang nằm trên giường như cô.

Cô vừa tỉnh, Hàn Hành Ngạn liền hôn nhẹ lên trán, cười nói: "Sở Sở, dậy cùng đến công ty không?"

Thẩm Sở Sở cảm thấy lưng eo đau mỏi, không muốn ra khỏi nhà tý nào, muốn ở nhà xem kịch bản.

"Văn phòng anh có giường. Hơn nữa, em nếu đọc kịch bản chán rồi, còn có thể kiếm anh nói chuyện."

Thẩm Sở Sở vốn là không muốn nghe lời anh, nhưng đột nhiên nghĩ tới một điểm, liền lập tức thay đổi chủ ý.

"Thế thì tối nay anh không được như thế này nữa, eo em đau." Tuy là trong lòng đã đáp ứng, nhưng yêu cầu cần nói vẫn phải nói.

Chỉ là, sau khi Hàn Hành Ngạn nghe được câu nói này, mặt cứng lại, rồi mới có chút không tình nguyện đáp: "Được."

Nghe được lời này xong, trên mặt Thẩm Sở Sở mới lại nở ra một nụ cười sáng lạn, ôm cổ Hàn Hành Ngạn nói: "Anh bế em dậy."

Đối với chuyện này, Hàn Hành Ngạn tất nhiên là vui lòng phục vụ.

Hai người được cái là thu xếp nhanh, nên lúc đến công ty mới vừa đúng chín giờ. Chẳng qua, từ lúc Thẩm Sở Sở và Hàn Hành Ngạn vào công ty, ánh mắt của thư ký Vương liền ái muội nhìn theo hai người họ.

Hàn Hành Ngạn còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng Thẩm Sở Sở lại chú ý đến, mặt cô đỏ lên, cũng không dám nhìn thư ký Vương.

Sau khi đến phòng làm việc, Thẩm Sở Sở liền vào bên trong xem kịch bản, Hàn Hành Ngạn ở bên ngoài làm việc. Chờ đến thời gian nghỉ giải lao, Hàn Hành Ngạn đi ra phía sau.

Kết quả, đang định thân thiết một trận với bạn gái, liền nghe thấy Thẩm Sở Sở nói: "Thật đúng lúc, anh giúp em đọc lời kịch. Đoạn này em có chút không nắm chắc."

Hàn Hành Ngạn cúi đầu liếc nhìn kịch bản trong tay Thẩm Sở Sở, hỏi: "Chỗ nào?"

Thẩm Sở Sở chỉ vào một câu, nói: "Chỗ này. Em có chút không hiểu lắm, đàn ông sẽ trong tình huống như thế nào sẽ có loại suy nghĩ như vậy. Hơn nữa anh ta vì sao sẽ có cách nghĩ như vậy? Vì một câu của mẹ anh ta liền định chia tay với nữ chính, có phải là anh ta vốn không yêu nữ chính hay không? Nhưng đọc miêu tả phía trước, anh ta vẫn là rất thích nữ chính mà."

Hàn Hành Ngạn nghe nghi vấn của Thẩm Sở Sở, cau mày.

"Hàn tổng, anh cảm thấy sao? Anh có nghĩ anh ta thích nữ chính không?" Thẩm Sở Sở hướng ánh mắt nhìn Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn nhìn ánh mắt kỳ vọng của bạn gái, mím mím môi, đáp: "Không chấc."

"Ơ? Các anh đều là đàn ông, chẳng lẽ cũng không hiểu sao? Chẳng lẽ biên kịch thực ra là một phụ nữ, không hiểu cách nghĩ của nam nhân? Cũng không đúng, biên kịch của đạo diễn Chu sẽ không xuất hiện loại lỗ hổng lớn như vậy." Thẩm Sở Sở nheo mắt ngẫm nghĩ nói, "Chẳng lẽ là bởi vì trải nghiệm cuộc sống của chúng ta quá nông cạn nên không hiểu rõ."

"Có lẽ là bị các vấn đề cuộc sống mài mòn đi, rất nhiều chuyện không vừa ý, rất nhiều người tích lũy vào với nhau. Mà anh ta thì vô lực để thay đổi, vì thế chỉ có thể chia tay thôi." Hàn Hành Ngạn nhìn vào câu "... một câu nói này giống như là đã ép chết cọng rơm cứu mạng cuối cùng của lạc đà, khiến cho anh làm ra một quyết định gian nan..." trong kịch bản nói.

Thẩm Sở Sở nghe lời này lại hiếm có trầm mặc một hồi, sau đó nhìn Hàn Hành Ngạn hỏi: "Anh thì sao, nếu như anh là người đàn ông này, anh cũng sẽ làm như vậy sao?"

Hàn Hành Ngạn quay đầu nhìn vào Thẩm Sở Sở, cười cười sờ đầu cô, nói: "Anh sẽ không. Bởi vì anh có thể thay đổi. Hơn nữa, Sở Sở, em không cần lo lắng, sau này chúng ta sẽ không gặp phải chuyện giống như vậy."

Mặt Thẩm Sở Sở giây lát liền đỏ lên, lắp bắp nói: "Ai... ai... ai nói muốn kết hôn với anh, anh nghĩ đẹp thế. Được rồi, anh mau đi làm việc đi."

Hàn Hành Ngạn khó thấy được mặt xấu hổ, bất lực, trốn tránh này của Thẩm Sở Sở, cúi đầu hôn cô thật mạnh mới đi ra tiếp tục làm việc.

Lúc ăn trưa, Thẩm Sở Sở và Hàn Hành Ngạn lại gặp lại Trương Đằng trong nhà ăn. Lần này là một mình cậu ta dùng bữa, trạng thái xem ra càng thêm tệ hại.

"Anh họ, làm sao giờ, cha mẹ em muốn đến công ty làm to chuyện."

Hàn Hành Ngạn nhìn dáng vẻ chật vật của Trương Đằng, nói: "Dì nhỏ không phải người như vậy, nếu như thật sự làm ra loại chuyện như thế, khẳng định là cậu lại làm chuyện gì chọc dì ấy."

Trương Đằng cảm thấy tim mình lại bị đâm một đao, đáp: "Em... em cũng không làm chuyện gì mà. Chẳng qua là nói với mẹ em mấy hôm nữa em muốn cùng Hinh Mộng đi đăng ký thôi."

Thẩm Sở Sở nghe lời này, thìa rơi tõm vào bát canh. Chỉ là, Thẩm Sở Sở lại không để ý đến phần ngại ngùng đó.

Nhìn vào hai đôi mắt đang nhìn vào cô, cô nhìn vào một đôi trong đó hỏi: "Mấy ngày nữa anh kết hôn?"

Trương Đằng đau khổ gật đầu, nói: "Phải, không kết hôn còn có thể làm sao, Hinh Mộng nói bên nhà cô ấy nói rồi, bắt buộc phải kết hôn trước khi đầy ba tháng, nếu không sẽ không tốt cho đứa trẻ."

Thẩm Sở Sở:... Thế nhưng mà con của Doãn Hinh Mộng sớm đã được ba tháng rồi có được không?

Thẩm Sở Sở đang nghĩ xem nói gì để thể hiện tâm trạng chán nản của mình, bàn tay dưới bàn liền bị Hàn Hành Ngạn vỗ nhẹ một cái.

Thẩm Sở Sở nhìn người đàn ông bên cạnh, Hàn Hành Ngạn siết chặt bàn thay cô, ném cho cô một ánh mắt ẩn ý.

"Trương Đằng, cậu chờ thêm vài ngày đi, nếu như cậu thật sự muốn kết hôn với Doãn Hinh Mộng, tuần sau hẵng đi. Đến lúc đó anh giúp cậu thuyết phục dì nhỏ."

Chưa từng nghĩ là Trương Đằng nghe câu nói này liền chấn kinh nhìn sang Hàn Hành Ngạn.