Hàn Hành Ngạn sau khi nhìn thấy bạn gái, sắc mặt lập tức thay đổi không giống như vừa rồi, anh bước nhanh tới, nắm lấy tay Thẩm Sở Sở, nói: "Sao mà về muộn vậy, không phải nói là chuyến bay sáng mai sao?"
Thẩm Sở Sở cười đáp: "Vốn là mua vé máy bay ngày mai, kết quả tối nay đã chụp xong rồi, thế nên đổi chuyến."
Hàn Hành Ngạn xoa xoa tóc Thẩm Sở Sở, dịu dàng nói: "Muộn như vậy mới về cũng không nói cho anh một tiếng, quá nguy hiểm. Sau này đừng như vậy."
Vì Trương Đằng vẫn đang đứng bên cạnh, nên Thẩm Sở Sở không được tự nhiên như Hàn Hành Ngạn. Cô cười với Hàn Hành Ngạn, sau đó quay đầu nhìn sang Trương Đằng, nói: "Lâu rồi không gặp."
"Chào chị dâu."
Sau đó, Trương Đằng phát hiện ra, từ khi cậu nói muốn kết hôn đến nay, nhiều ngày như vậy rồi, anh họ cậu lần đầu tiên lộ ra nụ cười với cậu.
Thẩm Sở Sở nghe được xưng hộ như vậy thì đỏ mặt, nói: "Đừng gọi loạn."
Trương Đằng nhìn anh họ một cái, thấy anh họ chẳng có thêm phản ứng gì, tiếp tục mặt dày nói: "À, bây giờ không gọi, sau này cũng phải gọi, phải không, anh họ?"
"Có cậu nói nhiều thôi, cậu về trước đi." Hàn Hành Ngạn tuy rằng tâm tình vui vẻ, nhưng vẫn không nể tình hạ lệnh tiễn khách với em họ nhà mình.
Trương Đằng vừa nghe thế, lập tức nói: "Không muốn đâu, anh họ, em lâu lắm rồi không nói chuyện với Sở Sở, em ít nhiều cũng đi vào ngồi một lát rồi đi chứ."
Thẩm Sở Sở nghe lời Trương Đằng nói, đúng lúc trong lòng cũng có chút nghi hoặc cần Trương Đằng giải đáp. Thế nên, trước khi Hàn Hành Ngạn mở lời liền đáp: "Đúng a, em lâu rồi không nói chuyện với Trương Đằng, cùng vào đi thôi, đừng đứng ở bên ngoài."
Trương Đằng nghe được thế, cảm kích nhìn Thẩm Sở Sở một cái.
Chờ vào trong nhà Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn vì có chuyện công việc cần làm nên vào thư phòng.
Ở phòng khách chỉ còn lại Thẩm Sở Sở và Trương Đằng, Thẩm Sở Sở cảm thấy khoảng thời gian này thật sự là quá tốt. Có chút vấn đề, cô không cần phải dò hỏi thông qua Hàn Hành Ngạn rồi.
Sau khi rót cho Trương Đằng một cốc nước, Thẩm Sở Sở trước tiên trêu ghẹo anh ta vài câu, sau đó hỏi: "Nghe anh họ anh nói anh muốn kết hôn, hôn lễ định vào lúc nào thế?"
Trương Đằng vừa nghe đề tài này, mặt liền cứng đờ, trên mặt hiện ra biểu tình chán nản, đáp: "Phải, sắp kết hôn rồi, rất nhanh thôi. Chắc không tháng này thì là tháng sau đi."
Thẩm Sở Sở thấy dáng vẻ của Trương Đằng, cau mày. Người sắp kết hôn sao mà trên mặt một chút hỉ khí cũng không có chứ? Vương Tĩnh và chồng cô ấy, trên mặt hai người ý cười đến che cũng che không nổi. Hơn nữa còn khiến cho người xung quanh cảm thấy rất hạnh phúc.
"Ồ? Nhanh vậy sao, trước đây sao chưa từng nghe anh nói đến, sao bỗng nhiên lại nghĩ đến kết hôn?" Thẩm Sở Sở hỏi dò thêm một bước.
Trương Đằng vốn là không muốn nói gì, nhưng nghĩ tới anh họ đến chuyện mình kết hôn cũng nói cho Thẩm Sở Sở, nói không chừng chuyện Doãn Hinh Mộng có thai cũng sẽ nói ra. Huống hồ, bọn họ sau này có khả năng chính là người một nhà, bây giờ nói với sau này nói cũng như nhau thôi.
"Hân Mộng, cô ấy có thai rồi." Sau khi nói xong, Trương Đằng cảm thấy những lời sau đó rất thuận lợi, "Tôi nói gì cũng là một người đàn ông, phải chịu trách nhiệm chứ."
Thẩm Sở Sở nghe được câu này xong, giả vờ là lần đầu nghe thấy, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, anh sắp làm cha rồi, anh cùng bạn gái anh có được đứa con của chính mình rồi." Nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, nghe ẩn ý trong câu nói kia, Trương Đằng là cảm thấy đứa trẻ trong bụng Doãn Hinh Mộng là của anh ta đi? Vì vậy, Thẩm Sở Sở cường điệu thêm câu kia.
Trương Đằng là muốn cười một cái, nhưng biểu tình cương cứng trên mặt lại bán đứng suy nghĩ trong lòng anh ta, cậu khô khan nói: "Đúng vậy, con của chính mình."
Sau khi Thẩm Sở Sở xác nhận được điểm này, tâm tình dần dần bình tĩnh, hỏi tiếp: "Đứa bé mấy tháng rồi?"
Trương Đằng thấy Thẩm Sở Sở hỏi tỉ mì, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thẩm Sở Sở sợ Trương Đằng nhìn ra manh mối, uống một ngụm nước trắng trong tay, giải thích thêm: "À, tôi có một người bạn học, có thai hai tháng rồi, nhà chồng cô ấy nói chờ đứa trẻ được qua ba tháng thì tổ chức hôn lễ, sợ thai không được ổn định. Vì vậy muốn hỏi xem bạn gái anh có thai được bao lâu, nếu như thời gian quá ngắn, vẫn là nên chú ý một chút."
Trương Đằng nghe lời giải thích như vậy thì lại rơi vào suy tư. Doãn Hinh Mộng có thai mấy tháng... nói thật, anh cũng không nhớ. Chuyện này đối với anh mà nói quá đột ngột, đả kích anh quá mạnh, vì thế anh căn bản là không chú ý tới điểm này.
Nhưng, thời gian cũng rất dễ tính ra.
Lúc đó, bộ phận của cậu ra ngoài ăn tối, hôm đó đúng lúc là sinh nhật Doãn Hinh Mộng. Nếu tính toàn ngày tháng, cách bây giờ khoảng gần hai tháng.
Nửa ngày sau, Trương Đằng mới nói: "Chắc thời gian cùng với người bạn học của cô không khác mấy, cũng là khoảng trên dưới hai tháng. Nói như vậy, tháng này vẫn không thể cử hành hôn lễ."
Nói xong, Trương Đằng lại cười khổ, nói: "Thực ra tháng này có thể tổ chức hôn lễ, bên mẹ tôi cũng không kịp chuẩn bị."
Trên thực tế, không phải là không kịp chuẩn bị, mà là căn bản không có ai chuẩn bị cho anh. Mẹ anh từ lúc không biết từ đâu nghe được tình huống của Doãn Hinh Mộng liền cực lực phản đối chuyện này.
Anh cũng không muốn mọi chuyện trở nên như thế này. Doãn Hinh Mộng là người như thế nào, anh cùng với cô ấy ở cùng một bộ phận, tất nhiên là vô cùng rõ ràng. Thậm chí so với người khác còn rõ hơn. Chỉ là, do anh làm chuyện có lỗi với cô ấy, anh khiến cho con gái người ta mang thai, anh bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm.
Sau đó Trương Đằng nói những gì, Thẩm Sở Sở liền không nghe được. Cô chỉ nghe thấy Trương Đằng nói, khoảng hai tháng.
Khoảng hai tháng! Điều này sao có thể, lần trước khi cô liếc xem hệ thống nhân duyên của Doãn Hinh Mộng thì đã là ba tháng rồi, tính đến bây giờ, nói không chừng đã là bốn tháng.
Chỉ là, liệu có khả năng do Trương Đằng nhớ sai rồi, hoặc là anh ta chỉ nói ra thời gian đại khái. Vấn đề này vẫn là phải làm rõ.
"Khoảng hai tháng, phải ba tháng rồi chứ?" Thẩm Sở Sở bình tĩnh hỏi.
Trương Đằng đang tranh đấu trong đau khổ, không bình tĩnh nghe được câu hỏi của Thẩm Sở Sở. Thực ra không hề muốn trả lời câu hỏi này, chỉ là, đối phương là Thẩm Sở Sở, là bạn gái của anh họ anh. Anh không thể không kiên nhẫn trả lời.
"Không phải, nói một cách chính xác thì còn chưa đến hai tháng. Hôm đó lại đúng vào sinh nhật của Hinh Mộng, ngày 17 tháng 3, hôm nay hình như là ngày 14 hay 15 tháng 5."
Sau khi nói xong, anh cảm thấy mình ngốc ở đây cũng không có ích gì, tâm tình trầm mặc nói: "Cô nói với anh họ một tiếng nhé, tôi về trước đây."
Thẩm Sở Sở đứng dậy, gọi Trương Đằng lại, nói: "Trương Đằng, anh thích Doãn Hinh Mộng sao?"
Trương Đằng nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: "Thích thì sao, không thích thì lại thế nào? Là đàn ông, phải phụ trách cho phụ nữ."
"Nếu cậu không thích, thì tốt hơn là không lấy. Nếu như vì đứa trẻ mà miễn cưỡng đến với nhau, chưa chắc đã sống hạnh phúc được." Thẩm Sở Sở khuyên.
Trương Đằng nghe lời nói của Thẩm Sở Sở mắt liền sáng lên, nhưng nghĩ tới tiếng khóc nháo của Doãn Hinh Mộng, giây lát liền ảm đạm xuống, nói: "Cũng không tính là cả hai đều miễn cưỡng, ít nhất thì cô ấy là mong muốn kết hôn. Đều là lỗi tại tôi, không thể có lỗi với cô ấy... và con của chúng tôi." Nói tới cuối, giọng của Trương Đằng có chút nghẹn ngào.
"Nhưng..." Thẩm Sở Sở đặc biệt muốn nói ra câu, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ấy không phải của cậu. Nhưng lại nhịn xuống, vẫn không có nói ra.
Đúng lúc này, Hàn Hành Ngạn từ trong phòng đi ra, nói: "Đi chỗ anh mà ngủ. Muộn thế này một mình cậu đi về cũng không an toàn, anh lát nữa gọi điện cho dì nhỏ."
Trương Đằng gật gật đầu, nói: "Vâng, cảm ơn anh họ."
Chờ tiễn Trương Đằng sang đối diện xong, Hàn Hành Ngạn quay lại. Lần này, trên mặt anh lại không có chút nào vẻ phiền muộn, mà giống như có gì suy nghĩ.
Chờ Thẩm Sở Sở đi ra từ phòng tắm, Hàn Hành Ngạn hỏi: "Sở Sở, em có phải là nghe được chuyện gì?" Sau khi hỏi ra câu này, trong ngữ khí của Hàn Hành Ngạn có xen lẫn hi vọng mà anh không nhận ra.
Vừa rồi tuy rằng anh ở trong thư phòng, nhưng cũng câu được câu mất nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài.
Thẩm Sở Sở nhìn vào đôi mắt đầy hi vọng của Hàn Hành Ngạn, thở dài, gật gật đầu, nói: "Vâng, là nghe nói chút chuyện."
"Chuyện gì?"
Thẩm Sở Sở mím mím môi, đáp: "Nếu không, đi điều tra xem đứa trẻ trong bụng Doãn Hinh Mộng có phải là của Trương Đằng hay không đã."
Nói thật lòng, nhìn thấy dáng vẻ Trương Đằng đau khổ như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái. Dù gì, Trương Đằng cô biết trước đây là một người vô cùng tươi sáng và tích cực, bây giờ suy sụp thành bộ dạng đó, thật khiến cho người ta khó chịu.
Hàn Hành Ngạn nghe được hoài nghi của chính mình, nhướn mày hỏi: "Em nghi ngờ...?"
Thẩm Sở Sở gật gật đầu, bịa ra một lý do, nói: "Ừm, trước đây ở trong nhà vệ sinh nghe được người khác nói chuyện, vì thế, ừm, em nghi ngờ. Nhưng cũng không phải vô cùng chắc chắn, thế nên tốt nhất là đi điều tra xem."
Lời của Thẩm Sở Sở tuy rằng khiến người ta cảm thấy khó tin, nhưng Hàn Hành Ngạn vẫn cảm thấy cần thiết điều tra, vì anh cũng đã từng nghi ngờ. Vì vậy, anh gật đầu nói: "Được."
Tối hôm đó, Hàn Hành Ngạn liền gọi điện cho thư ký Vương. Tiếp theo, thì phải chờ xem kết quả điều tra rồi.
Sáng hôm sau, Trương Đằng đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà Thẩm Sở Sở.
"Hôm nay có muốn đến công ty với anh không?" Hàn Hành Ngạn mong chờ hỏi.
Thấm Sở Sở kiễng ngón chân lên hôn anh một cái, giúp anh điều chỉnh tốt cà vạt, nói: "Hôm nay thì không đi, em phải đến công ty một chuyến. Hôm khác nhé."
Hàn Hành Ngạn nghe được, hôn lên trán Thẩm Sở Sở, đáp: "Được, trên đường chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện cho anh."
Thẩm Sở Sở gật đầu nói: "Vâng."
Sau khi nói xong, Thẩm Sở Sở nhỏ giọng nói tiếp: "Tối qua, chuyện kia trước tiên đừng nói cho Trương Đằng nhé, em cảm thấy cậu ấy nhất thời không chấp nhận được. Dù sao, chúng ta cũng không có chứng cứ."
Hàn Hành Ngạn xoa xoa đầu Thẩm Sở Sở, đáp: "Ừ, được."
Hàn Hành Ngạn đi chưa bao lâu, Thẩm Sở Sở cũng ngồi xe bảo mẫu của mình đi đến trụ sở chính công ty.
Đến nơi, Thẩm Sở Sở nhìn vào dáng vẻ bận rộn của Chu Tiểu Nhã, đi qua hỏi: "Làm gì vậy?"
Chu Tiểu Nhã cười nói với Thẩm Sở Sở: "Sở Sở, tôi muốn từ chức."
Thẩm Sở Sở kinh ngạc hỏi lại: "Vì sao muốn từ chức."
Chu Tiểu Nhã nhỏ giọng nói: "Tôi có thai rồi."
"A? Chúc mừng nha, thế cô dự định là sinh con xong lại ra ngoài làm việc sao?" Thẩm Sở Sở hỏi.
Chu Tiểu Nhã đáp: "Khó nói. Không có người giúp chăm con, mẹ chồng tôi ở tỉnh ngoài, còn phải chăm đứa con nhà anh lớn, mẹ tôi cũng phải đi làm không có thời gian. Ai, tạm thời chỉ có thể là tôi chăm thôi."
Thẩm Sở Sở nghe thế gật đầu, tranh thủ lại xem qua hệ thống nhân duyên của Chu Tiểu Nhã, bốn sao."
"Ừm, thế cô sau này phải vất vả hơn rồi."
Trên mặt Chu Tiểu Nhã mang theo nụ cười hạnh phúc, nói: "Không vất vả. Nghĩ tới mấy tháng sau bảo bảo sẽ có thể từ trong bụng mình ra đời, tôi liền không cảm thấy vất vả."
Thẩm Sở Sở cười đáp lại: "Ừ, chúc cô hạnh phúc."
Sau khi mắt nhìn Chu Tiểu Nhã đi khỏi, Thẩm Sở Sở vào thang máy đi lên tìm Trần Tây Lệ.
"Có một phim văn nghệ, đạo diễn gần đây đang sắp xếp thử vai. Chúc mừng em, em nhận được lời mời." Nói xong, Trần Tây Lệ đưa cho Thẩm Sở Sở một kịch bản.
Thẩm Sở Sở cầm lấy kịch bản, mở trang đầu tiên, lúc nhìn thấy tên đạo diễn, kinh ngạc nói: "Tác phẩm của đạo diễn Chu? Mời em đến thử vai?"
Danh tiếng của đạo diễn Chu không chỉ ở trong nước, cho dù là trên trường quốc tế cũng có địa vị nhất định. Điện ảnh ông quay rất ít, nhưng không có ngoại lệ mà đều được giải. Đặc biệt là một bộ điện ảnh quay hai năm trước, đạt được giải cao nhất của giới điện ảnh, giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất của thế giới.
Không ngờ, đại đạo diễn danh tiếng như vậy lại cũng gửi lời mời thử vai cho cô.
"Đúng. Nói thật lòng, chị cũng khá bất ngờ, chẳng qua đối phương nếu đã gửi lời mời, cũng coi như là một loại khẳng định, em quay về xem kịch bản cho tốt."
"Được ạ, cảm ơn chị Lệ."