Tần Dĩnh Nhiên tất nhiên là không biết một chiếc nồi đen đã chụp lên đầu mình. Từ khi biết được Hàn Hành Ngạn cũng sống trong cùng một tiểu khu, cô ta luôn hi vọng được gặp Hàn Hành Ngạn. Chỉ là không biết vì sao, thời gian gần đây luôn không nhìn thấy Hàn Hành Ngạn.
Hàn Hành Ngạn sở dĩ gần đây không đến, là vì anh biết Thẩm Sở Sở đoạn thời gian này đang ở Hoành Điếm quay phim sẽ không về Đế đô, vì vậy anh về nhà cũ ở mấy ngày.
"Hành Ngạn à, con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên xem xét việc chung thân đại sự đi thôi. Con còn không nhanh lên, ông sợ là không kịp nhìn thấy cháu dâu đâu." Ông nội Hàn ngồi trên sô pha nhìn cháu nội của mình nói.
Hàn Hành Ngạn nghe câu này trong lòng thắt lại, cất tiếng an ủi: "Ông, ngài nhất định sẽ trường mệnh bách tuế. Bác sĩ đã nói rồi, thân thể ngài nếu điều dưỡng tốt thì sau này sẽ không có vấn đề gì lớn cả."
Ông Hàn vẫy vẫy tay, cười nói: "Sống đến tám mươi với sống đến trăm tuổi có gì khác đâu. Đắng cay ngọt bùi nên trải qua, con đường nên đi ta sớm đã đi qua rồi, cuộc đời cũng không còn gì nuối tiếc nữa. Chỉ là đối với việc con còn chưa tìm được vợ vẫn còn chút tiếc nuối. Con để ông xuống dưới đó sao mà ăn nói được với bà con đây."
Hàn Hành Ngạn mím môi, nhìn ông mình, có chút mất tự nhiên mà nói: "Thực ra là đã có rồi."
Ông Hàn nghe câu này ngây ra, động tác dừng lại một chút, sau đó có chút hoài nghi mà hỏi: "Con vừa nói gì cơ, có vợ rồi hả, chuyện từ bao giờ vậy, sao ta chưa nghe thấy cha con nói gì. Mẹ con mấy hôm trước còn nói muốn giới thiệu bạn gái cho con kìa."
"Cũng chưa được mấy ngày, chính là chuyện trong mấy ngày mà thôi." Hàn Hành Ngạn thấy ông mình tò mò như vậy, mở miệng đáp lại.
"Được, tốt lắm. Có rồi thì tốt, có vợ rồi là được. Ông chỉ lo với tính tình của con cả đời này cũng tìm không được vợ. Ha ha." Ông Hàn vừa kích động vừa vui mừng nói, "Đúng rồi, mấy hôm nữa dẫn nó đến gặp ông."
Hàn Hành Ngạn do dự một chút, nói: "Quá sớm đi, chờ qua một thời gian nữa mới dẫn tới."
Ông Hàn nghe được giải thích của Hàn Hành Ngạn, sắc mặt biến lạnh, nói: "Sao nào, con không muốn?"
Hàn Hành Ngạn nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của ông mình, trong lòng đầy bất đắc dĩ. Không phải anh không muốn, mà là anh lo Thẩm Sở Sở không muốn. Dù sao họ hình như mới đến với nhau chưa được mấy ngày. Đột nhiên nói dẫn cô đến gặp gia trưởng, anh không khẳng định được là cô có đồng ý không.
"Không phải. Hôm khác con hỏi cô ấy xem." Hàn Hành Ngạn chỉ có thể nói vậy.
Ông Hàn nghe thế sắc mặt dễ nhìn hơn một chút, nói: "Ừ, thế mới phải. Làm một người đàn ông, phải gánh được trách nhiệm trên người. Đừng học theo mấy tên nhóc không có công việc đàng hoàng, hôm nay đổi một cô bạn gái, ngày mai lại đổi một cô. Cái này nếu như là trước đây, quan hệ nam nữ hỗn loạn là phải bỏ tù đấy!"
Hàn Hành Ngạn im lặng ngồi đối diện ông mình, nghe ông răn dạy.
Sau đó chờ Hàn Hành Ngạn ngày hôm sau đến công ty, liền phát hiện chuyện mình đã có bạn gái giống như đã mọc cánh vậy, mọi người xung quanh đều đã biết.
Đầu tiên là mẹ anh: "Con trai, con có bạn gái rồi? Là cô Thẩm sao?"
"Trương Đằng nói cho mẹ à?" Hàn Hành Ngạn nhìn vào Trương Đằng đang giả vờ vô tội đứng trước mặt mà hỏi.
Mẹ Hàn nói: "Còn cần Đằng Đằng nói sao, con dọn đến đối diện nhà cô Thẩm người ta ở rồi, người sáng mắt vừa nhìn liền hiểu. Không ngờ a, con trai mẹ EQ cao như vậy, uổng công mẹ trước đây còn cho là con khó dạy. Quả không hổ là con trai ngoan của mẹ." Mẹ Hàn kiêu ngạo nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Hành Ngạn nhìn vào Trương Đằng, nói: "Thật sự không phải cậu nói?"
Trương Đằng giơ tay lên nói: "Anh họ, em thề với trời, chuyện này thật sự không phải em nói." Chẳng qua, chuyện cậu không nói ra miệng là, cậu tuy không nói nhưng vẫn tiết lộ một ít chuyện về người hàng xóm của anh họ cậu.
Tiếp theo chính là tiểu Phát của Hàn Hành Ngạn: "Được nha, Hàn thiếu của chúng ta cuối cùng cũng là vạn tuế khai hoa rồi, chỉ là không biết là vị tiên nữ nào hạ phàm mới đem Đường Tam Tạng ý chí sắt đá băng thanh ngọc khiết không gần người này bắt tới."
Hàn Hành Ngạn: "..." Nói cứ như là Thẩm Sở Sở là yêu tinh không bằng.
Lúc biết được Thẩm Sở Sở hôm sau sẽ trở lại, Hàn Hành Ngạn tối hôm trước từ công ty đi ra trực tiếp trở về khu chung cư Lê viên. Kết quả vừa đến bên trong tiểu khu, liền phát hiện phía trước đã bị chặn lại. Chủ xe dường như đang đứng trước xe nói với ai đó. Sau khi chờ một lát, chỉ thấy chiếc xe trước mặt vẫn dừng ở đó không động, hơn nữa sau khi bấm còi người chủ xe kia vẫn không có phản ứng gì.
Bất đắc dĩ, Hàn Hành Ngạn chỉ có thể xuống xe. Sau khi rời xe, đi tới gần anh mới nghe được, hóa ra người lái không cẩn thận đã đâm bị thương một con chó trong tiểu khu. Anh định rời khỏi, nhưng lại bị người đi qua đường chặn lại.
"Con chó này cũng không phải là của nhà các cô, cô quản nhiều thế làm gì, nói không chừng là một con chó lang thang thôi." Chủ xe tức lên nói gấp.
"Cho dù là một con chó lạc, ngươi làm thế này cũng là không đúng, ngươi còn có lương tâm hay không?"
"Tôi sao mà lại không có lương tâm, cô nhóc, cô đừng có chụp mũ cho người khác! Lòng bác ái của cô đặt lên con chó lạc này thì cũng được thôi, nhưng tôi lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Tôi còn đang vội về nhà ăn cơm đây, cô mau tránh ra cho tôi."
Hai người đang ồn ào ầm ĩ, người đứng xung quanh cũng ngày càng đông hơn. Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn vào con chó bị thương nằm trên đất, lại nhìn vào người chủ xe đã đâm phải nó, cau mày.
"Không cần biết ra sao, trước tiên đem con chó này đưa tới bệnh viện thú y xem đã." Hàn Hành Ngạn làm việc cả ngày rồi, nhìn thấy nhiều người như vậy chỉ đứng xem náo nhiệt không ai hành động, nhịn không được nói một câu.
Hai người đang tranh cãi đồng thời dừng lại, nhìn Hàn Hành Ngạn một cái. Chủ xe vừa thấy dáng vẻ của Hàn Hành Ngạn, lại nhìn qua xe của Hàn Hành Ngạn, hiểu ra người trước mặt này phi phú tức quý, không dám lại nói gì nữa. Người con gái chặn chủ xe kia nhìn thấy Hàn Hành Ngạn lại là mắt sáng lên, muốn nói câu gì đó. Kết quả là còn chưa mở miệng, phía sau liền có người đi đến.
"Đúng vậy, cứ làm như Hàn tổng nói đi, nhanh đưa chú chó nhỏ này đi xem sao. Chó nhỏ thật đáng thương." Tần Dĩnh Nhiên một bên nói vậy, một bên ngồi xuống. Sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Hành Ngạn một cái.
"A, Tần Dĩnh Nhiên!"
"Là Tần Dĩnh Nhiên a, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở tiểu khu."
"Người thật thật xinh đẹp."
Hàn Hành Ngạn vừa thấy Tần Dĩnh Nhiên, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Nếu chuyện đã giải quyết rồi, mọi người không cần tụ tập ở đây nữa." Hàn Hành Ngạn liếc Tần Dĩnh Nhiên rồi nói. Nói xong, quay người lên xe.
Mà chủ xe phía trước thấy vậy, lập tức âm dương quái khí nói: "Ai da, vẫn là minh tinh các người có lòng yêu thương a, chúng tôi loại tiểu dân này đối với chó mèo gì đó thật không có cảm tình gì cả. Đa tạ Tần tiểu thư giúp đỡ giải quyết sự việc." Nói thế, mở cửa xe rồi đi lên.
Tần Dĩnh Nhiên nhìn thấy Hàn Hành Ngạn và người chủ xe đã đâm bị thương chú chó nhỏ đểu lần lượt lên xe, tâm tình có chút phức tạp. Cô thực là không hiểu, sự tình sao lại biến thành thế này. Cô lúc nào nói qua là muốn tự mình đưa con chó bị thương này đi bệnh viện thú ý chứ?
Chỉ là, đối mặt với những nghị luận của đám người xung quanh, cô là đâm lao phải theo lao.
"Woa, Tần Dĩnh Nhiên thật có lòng yêu thương, tôi phải chụp ảnh phát Weibo."
"Cô gái này tốt, cũng không chê con chó này bẩn."
******
Tần Dĩnh Nhiên nghe những tiếng bình luận này, nụ cười trên mặt cũng có chút căng cứng. Thử mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt bế con chó bị đâm thương ở chân lên. Miệng còn nói: "Chú chó nhỏ đáng thương như vậy, nhìn không nhẫn tâm nổi."
Chờ sau khi cô bế con chó lên, người tài xế đâm phải nó bắt đầu bấm còi giục. Tần Dĩnh Nhiên sau đó lùi lại một bước, đứng ở cạnh bậc thềm. Sau đó cô chỉ đành mở to mắt mà nhìn Hàn Hành Ngạn cô đã chờ rất nhiều ngày mới thấy không lưu luyến gì rời khỏi. Dưới mũi cô chỉ có thể ngửi thấy mùi xăng xe nhàn nhạt cùng với mùi hôi trên người chú cho lạc này.
Cô rất muốn ném con chó này xuống, chỉ là ngại quá nhiều người đang nhìn, cô ta chỉ có thể mỉm cười bế nó đi. Chờ tới đoạn rẽ không có người, trợ lý chịu trách nhiệm chụp ảnh đi tới.
"Chị Nhiên, không có người đâu."
Tần Dĩnh Nhiên vừa nghe câu này, vội vàng đem con chó ném xuống đất, nghe thấy tiếng kêu ăng ẳng của chú chó nhỏ, ghét bỏ mà nhìn nó một cái.
"Ảnh chụp được chưa?" Tần Dĩnh Nhiên nhỏ giọng hỏi.
Trợ lý lắc lắc máy quay trong tay, đắc ý nói: "Thuận lợi hoàn thành, hơn nữa còn chụp được cảnh chị bế chó."
Tần Dĩnh Nhiên hài lòng gật đầu, lại ghét bỏ nhìn chú chó đang nằm trên mặt đất một cái, nói: "Thế thì tốt." Cũng coi như là hôm nay không bõ công bận việc, có thể cho là làm một lần đếm không hết.
Chiều hôm sau, Thẩm Sở Sở sắp lên máy bay nhìn thấy hai cái tên quen thuộc trên hot tìm kiếm, tâm tình đột nhiên trở thành không tốt lắm.
Tuy rằng với những gì cô biết về Hàn Hành Ngạn, biết Hàn Hành Ngạn không phải người như vậy, nhưng nhìn nhiều tin tức như vậy cũng khó tránh trong lòng có chút gút mắc. Đặc biệt là cảnh hai người đứng nhìn chú chó nhỏ kia lại đẹp như vậy.
Cô rất muốn gọi cho Hàn Hành Ngạn một cuộc điện thoại hỏi anh một chút, vì sao lúc theo đuổi cô lại còn đi dây dưa với người con gái khác. Anh mỗi ngày nói chuyện với cô trên Weixin, đặt cơm cho cô lại là vì sao. Chỉ là, cô lại cảm thấy cô hình như không có lập trường gì đi hỏi vấn đề này.
Bởi vì cô luôn cho rằng hai người họ trước giờ vẫn còn thiếu gì đó, có một loại cảm giác khá mơ hồ, quan hệ cũng không phải chính thức cho lắm.
Nghe được tiếng nhắc nhở lên máy bay, Thẩm Sở Sở đi theo trợ lý lên máy bay. Sau khi xuống máy bay, cô không mở điện thoại, cũng không nghe lời đã nói là sẽ gọi điện cho Hàn Hành Ngạn. Nghĩ thầm, dù sao Hàn Hành Ngạn cũng không hỏi cô hôm nay ngồi chuyến bay nào về. Cô nếu chủ động gọi điện qua mà Hàn Hành Ngạn lại quên mất, thế thì lại bối rối.
Vương Thiến thấy động tác gọi xe của Thẩm Sở Sở, nhất thời có chút không hiểu. Sếp không phải vẫn cho là Hàn tổng sẽ đến đón cô ấy nên đã từ chối xe bảo mẫu đã sắp xếp trước sao? Bây giờ sao lại muốn gọi xe rồi? Rõ ràng lúc từ Hoành Điếm đi còn tốt mà, sao mà từ máy bay xuống liền biến rồi? Người đang yêu thật sự khiến cho người ta sờ không tới đầu a.
Vương Thiến không hiểu nổi suy nghĩ của sếp ở phía sau lặng lẽ theo sếp lên taxi.