Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Chương 60




Theo như sắp xếp, hôm qua đã quay xong quảng cáo rồi, Thẩm Sở Sở có thể không đến công ty, nhưng Trần Tây Lệ gọi điện nói có một kịch bản không tồi muốn cô qua xem một chút. Cho đến giờ, tác phẩm của cô còn quá ít, cũng không tích lũy được nhiều nhân khí. Vị trí của cô bây giờ cũng khá xấu hổ, nói cô là lưu lượng minh tinh thì cô không có lưu lượng, nói cô là phái diễn xuất cô lại không có được bao nhiêu tác phẩm.

Vì vậy nên không cần biết là lưu lượng hay diễn kỹ, đều cần có tác phẩm.

Nếu kế hoạch ban đầu đã không phải là lưu lượng, vậy thì tác phẩm vẫn phải lựa chọn cho tốt.

Lúc đến phòng làm việc, Trần Tây Lệ liền đem một tập kịch bản dầy cộp trên bàn đưa qua cho Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở nhìn thấy kịch bản dày như vậy thật sự thấy kinh ngạc, cô thật sự là không ngờ tới, gần đây có nhiều tài nguyên rót cho cô như vậy. Mang theo tâm tình kích động, hai tay nhận lấy kịch bản Trần Tây Lệ đưa.

Biểu cảm trên mặt Thẩm Sở Sở, Trần Tây Lệ tự nhiên có thấy, nhưng cô ấy gì cũng không nói, mà cúi xuống chỉ vào kịch bản trên bàn, nói: "Em trước tiên xem sơ qua đi."

"Dạ." Thẩm Sở Sở gật đầu đáp ứng.

Xem qua hai cái đầu Thẩm Sở Sở còn khá vui vẻ, kết quả càng xem về phía sau càng thất vọng, tâm tình kích động cũng bình tĩnh dần. Nói thật, có một số kịch bản, không nói tới tình tiết, cô đến tên phim còn có chút xem không hiểu. Còn có, lúc người ta quay "Hạnh phúc nho nhỏ" mà nổi tiếng, thì bọn họ liền muốn quay "Hạnh phúc lớn" sao? Thậm chí đến cốt truyện cũng cùng một dạng. Thế này thật sự có gì hay sao?

"Sao, có cái nào thích không?" Trần Tây Lệ thấy Thẩm Sở Sở gập lại cuốn kịch bản cuối cùng, hỏi.

Thẩm Sở Sở lại tùy tiện lật một chút, nói: "Có một cái thấy cũng không tồi."

"Ồ? Cái nào cơ?" Trần Tây Lệ dường như đối với nó rất có hứng thú.

Thẩm Sở Sở nhận thấy Trần Tây Lệ hình như đang thử cô, cô ngẩng đầu cũng nhìn Trần Tây Lệ một cái, sau đó cúi xuống nhìn vào kịch bản trong tay mình. Cuối cùng chọn ra từ trong đó hai cuốn, nói: "Hai cái này khá ổn."

Nói xong, lại nhìn biểu tình trên mặt Trần Tây Lệ một lần, thấy Trần Tây Lệ không có phản ứng gì đặc biệt. Thẩm Sở Sở bỏ xuống kịch bản phim thần tượng trong tay phải, nói: "Nếu như trong hai chọn một thì vẫn là cuốn này tốt hơn."

Nghe xong lời của Thẩm Sở Sở, trên mặt Trần Tây Lệ cuối cùng lộ ra thần sắc hài lòng: "Chính xác, em bây giờ mà quay phim thần tượng thì có chút sớm. Tất nhiên lúc trước quyết định đi con đường diễn kỹ phái, liền không cần phải lãng phí thời gian ở những kịch bản này. Cho dù những kịch bản này có tốt hơn nữa cũng không cần giữa đường bỏ cuộc. Bởi vì chỉ cần em đi quay phim thần tượng, muốn quay lại sẽ vô cùng khó khăn." Sau khi nói mấy lời này, ánh mắt Trần Tây Lệ trở nên nghiêm túc nhìn vào Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở vì ý nghĩ vừa rồi của mình mà có chút xấu hổ. Cô vừa rồi sở dĩ xem xét bộ phim thần tượng kia, một là bởi vì bộ phim đó được cải biên từ một tiểu thuyết mạng có chút danh khí trên diễn đàn văn học Tấn Giang, hai là vì vừa rồi trên đó viết thù lao cao nhất trong tất cả. Cô lúc nãy thực ra khá là bối rối, kịch bản này sao lại cho cô thấy được điều kiện tốt như vậy, còn đang nghĩ là không biết trong đó có cái bẫy nào không.

"À, chị Trần, em hiểu rồi. Chỉ là kịch bản này cho điều kiện tốt như vậy, em thực ra có chút không hiểu." Thẩm Sở Sở nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi ra.

Trần Tây Lệ cười một chút, nhìn vào kịch bản đó, nói: "Không có gì, đạo diễn này năm đó từng nhận ân huệ của Thường đạo diễn. Chị không đồng ý em quay phim này không phải vì phim không tốt, mà vì em hiện giờ không phù hợp. Trong giới này, đáng sợ nhất chính là không tìm được đúng định vị của bản thân. Chị đã từng thấy rất nhiều minh tinh như thế rồi, rõ ràng là có được kỹ năng diễn tốt lại cứ đi quay phim thương mại để kiếm tiền. Chờ đến khi linh khí không còn, muốn quay lại rèn luyện diễn xuất thì đã muộn rồi."

Thẩm Sở Sở lắng nghe Trần Tây Lệ nói, trong đầu xuất hiện một ngôi sao như vậy. Gật đầu mạnh một cái, nghiêm túc nói: "Dạ, em hiểu rồi, cám ơn chị Trần đã nhắc nhở."

Trần Tây Lệ bỏ kịch bản trong tay xuống, nói: "Chẳng qua, chờ hình tượng của em đã ổn định, vẫn cần phải quay mấy bộ phim thần tượng để tích lũy nhân khí, nhưng không không phải bây giờ. Hơn nữa, em cũng không cần tiếc, đến lúc đó sẽ có tài nguyên tốt hơn nữa. Nói đến chuyện này, em cũng không vừa ý đại chế tác của Mã đạo diễn sao? Chị nhớ là hai người trước đó hợp tác khá tốt."

Thẩm Sở Sở nhìn theo ánh mắt của Trần Tây Lệ, thấy được kịch bản đó, nói: "Chị Trần, em sở dĩ không chọn bộ đó là bởi vì em nhận thấy mấy bộ phim bản thân đã nhận dường như đều là vai phụ phối hợp trong điện ảnh hoặc là phim truyền hình, có chút cùng loại."

Trần Tây Lệ gật đầu, nói: "Đúng, điểm này em có cách nghĩ giống chị. Đại chế tác tuy là tốt, nhưng định vị của chúng ta sau này đều là nữ chính. Ít nhất trước khi em nổi tiếng, chị không định sẽ nhận thêm vai phụ nữa. Kịch bản trong tay em cũng chính là cái chị muốn chọn. Quay về xem cho kỹ đi."

Thẩm Sở Sở bị lời của Trần Tây Lệ dọa rồi, không ngờ Trần Tây Lệ đối với cô lại có kỳ vọng cao như vậy.

"Nhìn chị như vậy làm gì? Là một người mới của Bit Media, cứ diễn vai phụ mãi còn ra thể thống gì. Lại nói, còn có Thường đạo diễn hỗ trợ, em nếu không diễn nữ chính mới làm cho người ta khó hiểu đó." Nói tới đây, Trần Tây Lệ ngừng lại một chút, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Thẩm Sở Sở, "Hơn nữa, nếu còn không cho em diễn nữ chính, đến Hàn tổng cũng sẽ không vui a. Hàn tổng nếu không vui, sếp nhà chúng ta cũng sẽ trách tội chị đó."

Nghe được tên Hàn Hành Ngạn, trên mặt Thẩm Sở Sở bất giác có chút nóng.

"Chị Trần, em và Hàn tổng..."

"Được rồi, về chuẩn bị cho tốt đi, tuy là đạo diễn đã định trước em là nữ chính, nhưng nếu biểu hiện quá kém thì cũng không nói được gì."

Lúc Thẩm Sở Sở đi ra từ phòng làm việc của Trần Tây Lệ, nhiệt khí trên mặt vẫn chưa rút đi, trong đầu cô cũng có chút hỗn loạn. Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn thấy con số lạ lẫm, Thẩm Sở Sở cau mày, ngắt điện thoại. Không nghĩ tới cô đang định đi tới vài bước thì chuông điện thoại lại lập tức vang lên lần nữa. Thẩm Sở Sở do dự một lát, lại ngắt máy. Chờ tới khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Thẩm Sở Sở mới bất đắc dĩ mà nhận.

" Điện thoại của cô Thẩm cũng thật là khó gọi được."

Thẩm Sở Sở nghe được giọng nói truyền ra từ điện thoại, cúi đầu nhìn xuống màn hình. Người này hẳn là biết số điện thoại của cô, cũng biết cô là ai. Chỉ là giọng nói này có chút lạ, khiến cho người ta nhất thời nghĩ không ra đối phương là ai.

"Xin hỏi, anh là..."

Đổng Tử Nguyên nghe được câu này sắc mặt đen thui, ngữ khí càng thêm bất thiện, nói: "Cô Thẩm thật sự là quý nhân hay quên, cần tôi nhắc cô sao, lần đầu gặp mặt là trên máy bay, cô Thẩm còn ngã vào lòng tôi, lần thứ hai gặp mặt là ở quán cà phê, cô Thẩm đuổi theo tôi muốn có phương thức liên hệ với tôi..."

Nghe được đoạn đầu, Thẩm Sở Sở đã biết được đối phương là ai rồi. Chỉ là, cô đuổi theo xin số điện thoại của đối phương bao giờ, rõ ràng là đối phương muốn đưa cho cô mà. Cô lúc đó là muốn nhắc nhở anh ta có được hay không?

"Chào ngài Đổng, xin hỏi ngài tìm tôi có việc sao?" Thẩm Sở Sở cắt ngang lời của Đổng Tử Nguyên.

Nghe được câu này, Đổng Tử Nguyên trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Là có chút việc muốn tìm cô Thẩm. Chỉ là không biết cô Thẩm có thời gian hay không?"

Thẩm Sở Sở nghĩ đối phương tìm cô có thể có việc gì nhỉ, trừ phi là liên quan tới việc của mẹ anh ta. Chỉ là, cô tối qua đi xem nhân duyên của mẹ anh ta, phát hiện ra bà ấy đã vượt qua tai nạn rồi. Vì vậy, đối phương bây giờ cũng không cần thiết tiếp tục liên hệ với cô nữa. Chẳng lẽ là muốn cảm ơn? Chỉ là nghe ngữ khí của đối phương, một chút cũng không có vẻ gì là muốn cảm kích cô.

Hơn nữa, nếu như nguy cơ đã hóa giải, họ cũng coi như là tính toán xong, không cần phải gặp mặt làm gì. Huống hồ, cô có thể cảm nhận được, đối phương đã khinh thường lại còn chán ghét cô.

"Xin lỗi, gần đây thông cáo có chút nhiều. Khả năng là không có thời gian dùng bữa với ngài."

Đổng Tử Nguyên không ngờ Thẩm Sở Sở lại từ chối dứt khoát như vậy, ngừng lại một chút, nói: "Xem ra cô Thẩm không muốn nể mặt rồi? Đến thời gian ăn một bữa cơm cũng không có sao?"

Thẩm Sở Sở gọn gàng lưu loát nói: "Không có, gần đây tôi không ở đế đô, phải đi Hoành Điếm quay phim rồi."

Thẩm Sở Sở cho là mình nói thế xong Đổng Tử Nguyên sẽ không nói được gì nữa, không nghĩ tới đối phương lại nói: "Tôi nhớ là cô Thẩm hình như là nghệ sĩ của Bit Media phải không? Có cần tôi tới dưới tầng công ty cô chờ không? Hôm nay hình như cô đến công ty nhỉ. Hửm?"

Thẩm Sở Sở nghe được âm cuối cùng kia, đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh. Cô thấy như là nhất cử nhất động của mình đều bị người ta giám thị, cô không có được chút riêng tư nào cả. Hơn nữa, cô dường như thật sự đã chọc vào một người không nên chọc.

"Hay là nói, cần tôi tới chỗ Viên tổng của các cô đòi người hả?"

Câu này giống như đã áp đảo được cọng cỏ cuối cùng của Thẩm Sở Sở, cô nhắm mắt lại, nói: "Thời gian, địa điểm."

"Nhà hàng Beth, phòng 2102 tầng 2."

Thẩm Sở Sở vừa nghe số phòng, nghĩ tới một vài ký ức không hay, lập tức kiên định nói: "Không tới phòng bao, nhà hàng tầng một."

Đổng Tử Nguyên nghe được yêu cầu từ Thẩm Sở Sở, im lặng một lát, đáp: "Được."

Sau khi đến nhà hàng đã hẹn, Thẩm Sở Sở từ xa đã nhìn thấy Đổng Tử Nguyên ngồi ở vị trí. Trên mặt anh ta có một loại thần tình hiu quạnh, so với cái người âm dương quái khí lúc vừa rồi gọi điện không giống chút nào. Nghĩ thầm, người này thật sự là có cả nghìn loại tướng mạo, mỗi lần gặp đều là cảm giác khác nhau. Thật sự là một quái nhân.

Đi tới trước, Thẩm Sở Sở lặng lẽ ngồi xuống.

Sau khi Thẩm Sở Sở ngồi vào vị trí, ánh mắt xa xăm của Đổng Tử Nguyên hơi động đậy. Nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên nhìn vào Thẩm Sở Sở trước mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén.

"Không biết ngài Đổng tìm tôi đến là vì chuyện gì?"

Đổng Tử Nguyên không trả lời vấn đề này của Thẩm Sở Sở, mà hỏi một câu: "Cô làm sao mà biết được bảo mẫu nhà tôi muốn đẩy mẹ tôi xuống cầu thang hả?"