Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Chương 40




Sau khi nghe Trần Tây Lệ nói vậy, Thẩm Sở Sở ngây người một chút, hỏi lại: "Tham gia một cái hay hai ba cái, trong đó có vấn đề gì sao?"

Thẩm Sở Sở thực ra có chút không hiểu lắm cách làm của Trần Tây Lệ, không chỉ là công ty cạnh tranh với công ty bên ngoài, nội bộ công ty cũng sẽ có cạnh tranh. Giống như cô là người dưới tay Trần Tây Lệ, lại có sự kiên trì của Thường đạo diễn, hẳn là Trần Tây Lệ nên đáp ứng mới phải. Trong chuyện này chắc là có gì đó mà cô không biết.

Trần Tây Lệ chậm rãi nói: "Trong đó tất nhiên là có vấn đề rồi. Làm một người mới chỉ quay được vài cái quảng cáo, hơn nữa còn chưa có bộ phim nào được phát hành, tham gia quá nhiều chương trình tạp kỹ sẽ làm hỏng hình tượng tốt của cô. Nếu như cô là diễn viên chính còn dễ nói, nhưng mà làm một nữ thứ ba, trong phim chỉ là nhân vật thứ năm thứ sáu, độ hiện diện quá cao có lúc lại là một loại lãng phí. Rất nhiều người có thể sẽ nghĩ là cô dựa vào cách không chính đáng, chỉ cần có người hoài nghi cô, danh tiếng của cô cả đời này cũng không tẩy sạch được, cô giải thích cũng là sai, không giải thích cũng vẫn sai."

Trần Tây Lệ nói xong, Thẩm Sở Sở liền hiểu được. Từ lúc nhập giới, cô liền dưỡng thành thói quen lướt Weibo mỗi ngày. Những đạo lý Trần Tây Lệ nói này cô đều hiểu, có một số minh tinh thường xuyên lên hot search đích thực sẽ gây ra phản cảm cho người qua đường, mà những người mới không nổi tiếng, tự mình lại không có tác phẩm gì, không có thực lực lại thường xuyên nổi lên cũng sẽ khiến cho người ta suy đoán linh tinh.

"Vâng, vậy em nghe chị."

Đáp án này nằm trong dự liệu của Trần Tây Lệ, cô gật đầu, nói: "Ừ, vốn dĩ chị cho là có thể tranh thủ cho em chương trình tạp kỹ của đài Z đã là rất không tồi rồi, nhưng bởi vì mối quan hệ với Thường đạo diễn, em có thể lên đài S còn tốt hơn. Tham gia một chương trình này cũng đủ để cho em được công khai rồi."

"Cám ơn Trần tổng giám."

Trần Tây Lệ cười nói: "Gọi là chị Trần là được rồi. Đúng rồi, gần đây chị sắp xếp cho em một giáo viên, chuyên môn hướng dẫn cho em một số viêc phải chú ý lúc tham gia chương trình tạp kỹ. Đây tất nhiên là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt người dân cả nước, tốt nhất là đừng xuất hiện sai sót gì. Còn nữa, em về nhà cũng cần phải rèn luyện thêm thân thể, trong chương trình tạp kỹ khó tránh khỏi sẽ có hạng mục vận động, yếu ớt quá cũng không hay lắm."

"...Được."

Đối với Thẩm Sở Sở mà nói, vận động chính là một việc vô cùng đau khổ. May là mấy ngày này có dì cả hộ thân, có thể chậm vài ngày. Cứ thế, Thẩm Sở Sở một bên học lớp biểu diễn, một bên học lớp tạp kỹ, còn phải rèn luyện thân thể. Vào ngày được nghỉ, cô dẫn theo Vương Thiến đến phòng kinh doanh.

Từ lúc kiếm được một trăm nghìn tệ đầu tiên, Thẩm Sở Sở liền có kế hoạch mua nhà, cô đã tìm hiểu trên mạng khá nhiều khu. Nhưng nói tới đi xem thực thế thì đây là lần đầu tiên. Chủ yếu là vì tính chất công việc của cô, bình thường quá bận rộn, căn bản là không có nhiều thời gian dư giả, lần trước quay "Tiêu Dịch" đã lấy được thù lao, lại thêm vào tiền xem bói cho người ta trên Taobao, thì đã có không ít tiền. Hơn nữa cô thường ngày cũng không tiêu nhiều, số tiền này liền tích lại.

Cô chắc là phải nhanh chóng đi xem nhà mới được, nếu không một thời gian nữa số tiền này của cô có đến thanh toán cũng thanh toán không xong.

Sau khi tìm kiếm vài căn, Thẩm Sở Sở vẫn là tương đối thích căn hộ cao cấp mà hiện tại có thể mang đồ đến ở ngay, rộng hơn 80 mét vuông. Có một căn nhà thuộc về chính mình đối với một người ngoại tỉnh mà nói thật sự là rất cần thiết, còn có ý nghĩa rất trọng đại. Hơn nữa, Thẩm Sở Sở cũng không yêu cầu gì đối với thiết kế của căn nhà, nếu có người có thể cung cấp căn đã thiết kế tốt, cô sẽ bớt được không ít tâm lực.

Chỉ là, nếu là căn hộ này thì đắt hơn rất nhiều so với những căn phòng thô hay là phòng chưa hoàn thiện kia. Tiền trên tay cô còn không đủ thanh toán. Quả nhiên là nghiệm chứng lời nói của nhà thơ vĩ đại kia, "Kinh thành cư, bất thái dịch". (Mua nhà ở kinh thành không phải là dễ.)

"Này cô, cô thật sự có thể suy nghĩ một chút, loại hình căn hộ ở đây của chung tôi là một thang hai hộ, môi trường trong tiểu khu rất tốt, hơn nữa biện pháp bảo vệ rất tốt. Rất nhiều minh tinh, thương nhân đều sống trong tiểu khu này của chúng tôi. Tỷ lệ vào ở bây giờ đã đạt tới 80 phần trăm rồi, cô còn do dự lâu chút có khả năng là không còn nữa. Như tầng 26 này, nếu như không phải là người mua rút lui thì thật sự là không có tầng tốt như thế này đâu."

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, cô cũng biết là nhà ở đây tốt chứ, cô cũng muốn mua mà.

"Nếu không thì tôi đưa cô qua xem rồi cô quyết định nhé?"

Thẩm Sở Sở quyết ý, nói: "Được."

Nếu muốn xem thì tất nhiên là sẽ xem tầng mà bản thân có vẻ thích rồi, sau khi đến tầng 26, mở cửa ra, nhân viên bán hàng nói: "Cô Thẩm, cô xem, bên trong còn mới nguyên, người chủ trước đến chìa khóa còn chưa đến lấy đã trực tiếp rút lui, chỉ nói là di cư qua Mỹ. Cô có thể yên tâm, đây tuyệt đối không phải là phòng đã có người ở."

Thẩm Sở Sở nhìn vào trang trí xa hoa mà khiêm tốn, thật sự là càng nhìn càng hài lòng! Hơn nữa đứng ở ban công còn có thể nhìn thấy hồ nước bên dưới, gió thổi tới mang theo không khí trong lành sảng khoái. Căn nhà như thế này thực sự là khả ngộ bất khả cầu, cô đều đang nghĩ xem có nên hỏi cha mẹ mượn chút tiền, rồi mượn bạn học chút tiền để thanh toán hay không đây. Dù sao cô bây giờ có nguồn thu nhập ổn định, hơn nữa nếu cô nhận phim cũng có thể kiếm được một ít tiền.

Cứ nghĩ như vậy, Thẩm Sở Sở có chút không nỡ mà đi ra ngoài.

Kết quả là vừa mới ra khỏi cửa, Thẩm Sở Sở liền nhìn thấy ở đối diện có một người quen thuộc đi tới.

"Hàn tổng?"

Hàn Hành Ngạn từ khi nhận được căn nhà ở đây, chỉ mới ở đây một buổi tối mấy hôm trước, chỉ là hôm đó đi vội đã để sót một tài liệu ở đây. Vì thế hôm nay tranh thủ thời gian buổi trưa đến tìm. Không nghĩ tới vừa mới đi ra thì gặp Thẩm Sở Sở.

"Cô Thẩm."

Nhân viên bán hàng thấy Thẩm Sở Sở và chủ nhà ở đây có quen biết, cảm thấy bản thân hôm nay khả năng có thể bán được hàng càng cao, vì thế nói: "Cô Thẩm, cô xem, bạn cô cũng sống ở đây, cô có thể hỏi anh ấy cảm giác về căn nhà. Nhà ở đây tuyệt đối là đáng giá tiền đó. Hơn nữa sống cùng một chỗ với người quen thì càng thêm tiện lợi."

Thẩm Sở Sở nghe lời này thì hơi có chút xấu hổ, cô và Hàn tổng sao mà có thể là bạn bè được hả? Hàn tổng là ân nhân của cô mới đúng, hai người bọn họ căn bản chính là không phải người cùng một thế giới. Cô hơi cười cười, không nói gì.

Hàn Hành Ngạn nghe được chuyện, nhìn qua Thẩm Sở Sở, hỏi: "Cô Thẩm muốn mua nhà ở đây à?"

Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Vâng. Là có dự định này ạ."

Hàn Hành Ngạn hơi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tiếp theo đó, sau khi vào thang máy, mấy người đều im lặng. Nếu như vừa nãy chỉ có mình Thẩm Sở Sở bối rối thì bây giờ đã biến thành cả nhóm người đều bối rối. Đến người nhân viên bán hàng biết ăn nói cũng im lặng.

Chờ ra khỏi khu nhà, nhân viên bán hàng muốn lái xe điện chở họ về nơi bán nhà, Hàn Hành Ngạn lại mở lời: "Cô Thẩm, trước hãy chờ một chút."

Thẩm Sở Sở đang định dẫn theo Vương Thiến rời đi, nghe thế tạm dừng bước, nghi hoặc nhìn vào Hàn Hành Ngạn.

Nhân viên bán hàng thức thời nói: "Vậy cô và anh đây cứ làm việc, tôi đi trước. Cô Thẩm nếu như có ý định có thể tùy thời liên lạc với tôi, chỉ là cô phải suy nghĩ nhanh lên, nếu không căn phòng ở đây sẽ được bán đi mất."

Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Ừm, được, cám ơn."

Chờ sau khi nhân viên bán hàng đi khỏi, Hàn Hành Ngạn nói: "Cô Thẩm, môi trường ở đây cũng khá ổn. Nếu cô muốn mua nhà ở đây có thể nói với tôi một tiếng, tôi quen với Lâm tổng, có thể giảm giá đấy."

Thẩm Sở Sở không ngờ là Hàn Hành Ngạn gọi cô lại vì nói chuyện này, cô kinh hỉ nhìn Hàn Hành Ngạn mà hỏi: "Có thể giảm bao nhiêu phần trăm?"

Hàn Hành Ngạn nhìn vào biểu cảm chân thành của Thẩm Sở Sở, tự nhiên lại bị kẹt lại. Có thể giảm mấy phần... anh cũng không biết. Chỉ là thấy biểu cảm khao khát của cô, anh tùy tiện nói ra một con số: "Chắc là khoảng trên dưới 20 phần trăm."

Thẩm Sở Sở nghe được con số này cằm cũng sắp rơi xuống luôn, 20%? Không phải là đùa cô đấy chứ. Nếu là giá nội bộ có thể giảm 5% thậm chí là 1% đã rất là không tồi rồi. Anh thế mà lại nói là 20%.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Sở Sở, Hàn Hành Ngạn bỗng cảm thấy mình hình như nói sai rồi. Anh chưa từng mua nhà, căn nhà này cũng là bạn tặng cho, vì vậy cụ thể anh cũng không rõ lắm. Chỉ là 20% rốt cuộc là đã báo cao hay là báo thấp nhỉ?

Thẩm Sở Sở bình phục lại tâm tình, rồi nói: "Xem ra quan hệ giữa Hàn tổng và Lâm tổng rất là tốt."

Hàn Hành Ngạn gật đầu nói: "Ừm, cũng tạm được." Thực ra là bạn bè cùng nhau lớn lên.

Nói thật, chiết khấu mà Hàn Hành Ngạn nhắc đến làm cho Thẩm Sở Sở vô cùng động tâm. Cơ mà chiết khấu hình như quá nhiều rồi, làm cho người ta cảm thấy... ừm, nhận cũng ngại. Dù sao thì bọn họ cũng không phải bạn bè có quan hệ đặc biệt tốt, phần lợi như vậy cô vẫn là không nên chiếm.

Nghĩ tới đây, Thẩm Sở Sở cười nói từ chối: "Hàn tổng, đa tạ rồi, tôi vẫn nên xem tiếp đã."

Hàn Hành Ngạn thấy dáng vẻ này của Thẩm Sở Sở, cũng biết là phần chiết khấu mình vừa nói hình như là quá cao rồi, thành ra lại phản tác dụng. Anh ngẫm nghĩ, nói: "Cô Thẩm, cô không cần phải như vậy, phòng ở đây có rất nhiều căn được mua để bán lại. Cho dù giảm 20%, anh ấy cũng là kiếm được lời rồi. Thực ra khi bán được khoảng ⅓ ra ngoài, nhà đầu tư đã có thể bắt đầu có lợi nhuận. Anh ta giờ đã kiếm được đầy bồn đầy bát rồi. Cô Thẩm không cần phải tiết kiệm tiền cho người như vậy."

Thẩm Sở Sở cảm thấy Hàn Hành Ngạn thật biết cách nói chuyện, mỗi chữ đều nói trúng tim cô, cô vốn là rất muốn mua, nghe xong cũng bắt đầu bị dao động. Chỉ là...

"Nhưng mà, nếu vậy Hàn tổng không phải là nợ nhà đầu tư một nhân tình sao?"

Hàn Hành Ngạn nghe được lời này trong mắt dấy lên ý cười, nói: "Sẽ không, anh ta vốn là nợ tôi một cái nhân tình."

Thẩm Sở Sở cắn cắn môi, ngại ngùng nói: "Vậy tôi không phải là lại nợ ngài một phần nhân tình nữa sao, tôi dường như luôn nợ anh vậy."

Trên mặt Hàn Hành Ngạn mang theo ý cười, nói: "Sao lại thế, cô Thẩm không phải đã báo ơn tôi một triệu tệ rồi sao."