Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Chương 33




Hàn Hành Ngạn nghĩ thầm, anh đâu có bao dưỡng Thẩm Sở Sở, hơn nữa tấm thẻ đó còn là của Thẩm Sở Sở nữa. Nếu như nói bao dưỡng, thì cũng là Thẩm Sở Sở...

"Còn không có bao dưỡng cô ấy, cô ấy cũng không phải bạn gái con."

"A, không phải bạn gái?" Mẹ Hàn thất vọng nói.

Cha Hàn rõ ràng là không đồng ý mà nhìn vợ một cái, sau đó lạnh mặt nhìn vào con trai mình, nói: "Thật sự không có sao, hay là con đang lừa chúng ta? Con đừng cho là con không thừa nhận thì ta không tra được ra."

Đối mặt với sự ngờ vực của cha mẹ, Hàn Hành Ngạn nghĩ tới chuyện phát sinh hôm đó ở quán cà phê, giải thích với họ: "Hôm đó con đúng là hẹn một nữ minh tinh đến quán cà phê, chẳng qua không phải đi bao dưỡng cô ấy, mà là trả thẻ lại cho cô ấy. Trước đó con giúp cô ấy một việc, cô ấy gửi một tấm thẻ cho con, con muốn đến trả lại người ta thôi. Kết quả đối phương lại không nhận."

Mẹ Hàn tuyệt đối là có hứng thú với chuyện này, hỏi: "Nữ minh tinh đó là ai? Tên là gì? Mẹ có nghe qua chưa nhỉ?"

Hàn Hành Ngạn mím môi, có chút bất đắc dĩ. Anh biết mà, chỉ cần anh nói ra là mẹ sẽ truy cho đến cùng.

"Không có, là một tiểu minh tinh không nổi tiếng."

Cha Hàn mặc dù cảm thấy chuyện lần này có chút kỳ quái, nhưng vẫn là tình nguyện tin coi trai mình, bởi vì nhiều năm như vậy con trai đều không có làm ra chuyện kiểu này, lần này chắc cũng là hiểu nhầm thôi.

"Ừm, con không làm loại chuyện bại hoại đạo đức đó là được. Trong nhà cũng không phải phản đối con lấy một nữ minh tinh, nhưng mà tuyệt đối không đồng ý con có loại quan hệ nam nữ hỗn loạn!"

Hàn Hành Ngạn nghiêm túc gật đầu, nói: "Ừm, con nhớ rồi cha."

Mẹ Hàn lại vẫn tiếp tục tò mò hỏi: "Cô ấy thế mà lại gửi tiền thù lao, gửi cho bao nhiêu?"

Con trai hiện đang chưởng quản sinh ý của gia đình, trong tay không biết có bao nhiêu tiền, kết quả là giúp người lại còn có người trả thù lao sao? Chuyện như vậy cũng thật sự là lần đầu tiên nghe được. Hơn nữa còn là một cô gái trả.

Nghe mẹ nói, trên mặt Hàn Hành Ngạn hiện ra thần sắc ngại ngùng. Anh nhìn vào mẹ đang hiếu kỳ, cùng với người bố dù không nhìn anh nhưng lại đang cẩn thận lắng nghe, đứng dậy nói: "Cha mẹ, nếu như không có chuyện gì con lên lầu nghỉ đây."

Mẹ Hàn nghe thế, thất vọng nói: "Ồ, được rồi."

Buổi tối khi đi ngủ, nghĩ lại chuyện hôm nay, cha Hàn nói: "Bà vẫn là nhanh chóng sắp xếp cho Hành Ngạn mấy lần gặp mặt đi. Nó cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, không bàn yêu đương không có bạn gái mỗi ngày đều lo chuyện công ty, người nhìn cũng không còn được cơ trí như trước đây."

Mẹ Hàn có chút không biết nói gì, nói: "Là do tôi không sắp xếp cho nó à? Nó cũng phải chịu nghe tôi mới được, mỗi lần nhắc tới chuyện này với nó, nó đều không quan tâm. Muốn nói thì ông đi mà nói, dù sao tôi sẽ không đi."

Cha Hàn bị nghẹn một chút, nói: "Bà..." thấy vợ không thèm quan tâm tới ông, ông thờ dài một hơi.

******

Hôm đó, dưới sự chỉ bảo của Thường đạo diễn, sau khi Thẩm Sở Sở về nhà tự ngẫm lại hai ngày, lại có thể thấu hiểu một chút.

Cô ở nhà đối diện với gương mà khổ luyện biểu tình mấy ngày, cuối cũng cũng hiểu được ý của Thường đạo diễn. Biểu hiện của cô đích thực là có chút khoa trương. Hơn nữa, rất nhiều lúc giống như là vì cần thể hiện ra như vậy mới cố ý thể hiện ra như vậy. Dấu vết của diễn kịch quá nặng. Cô còn phát hiện, có lúc, khi mà trong tim mình thật sự tràn đầy ý cười, biểu tình trên mặt cũng sẽ là vui vẻ khoái nhạc.

Tiếng nói từ trong tâm sẽ không lừa người, biểu cảm trên mặt cũng rất tốt để thể hiện ra tiếng nói của trái tim.

Chẳng qua, sau khi thực hành như vậy, không chỉ mắt sưng lên, Thẩm Sở Sở đến cười cũng có chút căng cứng. Nhưng hiệu quả vẫn là có. Mười ngày sau, diễn kỹ của cô rõ ràng có chút cải thiện. Điểm diễn kỹ hôm đó cũng hiếm thấy mà tăng lên hai điểm. Nhìn thấy khẳng định từ hệ thống, Thẩm Sở Sở lộ ra nụ cười hài lòng.

Gần đây, thăng cấp ngày càng cần nhiều kinh nghiệm, rất lâu mới có thể tăng một điểm không nói, chỉ là làm sao để rút ngắn khoảng cách giữa thực lực của bản thân và điểm diễn kỹ cũng cần dùng rất nhiều thời gian. Cô hiện tại thăng cấp ngược lại lại là dựa vào bản thân học tập và luyện tập nhiều hơn.

Vì vậy, trước khi vào tổ phim của Thường đạo diễn, điểm diễn kỹ của cô đã đạt tới 50. Tuy rằng còn chưa đủ nhuần nhuyễn, nhưng cũng so với trước đây tốt hơn nhiều lắm. Do đó, cô cũng càng thêm mong chờ được vào tổ để được nghe chỉ đạo cùa Thường đạo diễn.

Khoảnh khắc đến Hoành Điếm, Thẩm Sở Sở liền không chờ được muốn đi đến tổ phim để kiểm nghiệm một chút thành quả luyện tập gần đây của mình.

Sau khi kích động cả một ngày, cuối cùng đã đến khoảnh khắc Thẩm Sở Sở tưởng tượng. Vốn là Thẩm Sở Sở lớn lên rất đẹp, thêm vào lớp trang điểm hoa đào, lại mặc lên bộ váy lụa, càng là đẹp đến khiến người ta kinh diễm. Đến thợ trang điểm cũng nói: "Sở Sở, em sau khi hóa trang đều không giống với chính em nữa."

Thẩm Sở Sở nhìn vào bản thân có chút xa lạ trong gương, nói không ra là đẹp hay không đẹp, cô có chút căng thẳng hỏi: "Chỗ nào không giống ạ?"

Thợ trang điểm cẩn thận nhìn xem rồi nói: "Khí chất không quá giống ấy, đặc biệt là lúc em cười lên, cảm giác cả người tinh khí thần đều biến khác."

Thẩm Sở Sở mím môi, cười nói: "Đều là nhờ kỹ thuật của chị Triệu tốt."

"Khách khí rồi."

Chờ sau một tiếng, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Đây là lần xuất hiện đầu tiên ở trong phim của Thẩm Sở Sở, nam chính là đại tướng quân đương triều Tiêu Dịch, trong nhà còn có một em gái. Chỉ là, cô em gái này từ bé liền mất tích. Đến khi anh trên một buổi yến tiệc phát hiện một vũ nương trong đó rất giống người mẫu thân của mình, cả người đều ngơ ngác.

Đoạn múa này Thẩm Sở Sở đã luyện rất lâu rồi, hơn nữa ở đây không cần phải tương tác với người khác, không cần thể hiện diễn kỹ của mình, chỉ cần nhảy múa trước mặt mọi người là được. Trước đây lúc cô ở công ty cũng ở trước mặt rất nhiều thực tập sinh nhảy rồi. Vì vậy cũng không sợ hãi.

Do đó, sau khi tim đập bất thường mất một lúc, Thẩm Sở Sở cũng hồi phục bình thường.

Không ngờ, sau khi nhảy xong đoạn này, Thường đạo diễn lại cau mày nói: "Chu Phong, ánh mắt không đúng lắm, lát nữa chú ý một chút."

Nói xong, Thường đạo diễn lại cũng điểm danh vài cái tên của trợ diễn: "Còn có các cậu, cũng phải chú ý một chút. Tiều cô nương người ta nhảy một điệu cũng không dễ dàng, đừng liên lụy làm người ta phải nhảy lần thứ ba nữa."

Sau vài phút nghỉ ngơi, Thường đạo diễn nói: "Được rồi, tất cả chú ý, lại đến một lần."

Khi các vũ nương một lần nữa bước ra, Tiêu Dịch vốn đang ngồi ở đó không nói không rằng, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy một vũ nương, lại ngây người tại chỗ.

Quan viên xung quanh thấy Tiêu Dịch dáng vẻ ngơ ngác, có chút ái muội nói: "Tiêu tướng quân, có phải là nhìn trúng vũ nương này rồi, có muốn hạ quan..."

Lời còn chưa nói xong, liền bị Tiêu Dịch chặn lại: "Cái này liền không phiền Vương đại nhân. Tôi chỉ là cảm thấy cô gái này có chút quen mắt thôi."

Vương đại nhân nghe vậy bị dọa tới toát mồ hôi lạnh, nhưng tất nhiên, cũng không quên nịnh bợ nói: "Những cô gái này đều từ Vọng Xuân Các, Tiêu tướng quân nếu như có ý thì có thể đến hỏi thăm một chút."

Tiêu Dịch gật đầu, nói: "Vậy đa tạ Vương đại nhân."

******

Lần này, Thường đạo diễn ở trong ống kính nhìn ánh mặt của mọi người rồi hài lòng gật đầu. Lần đầu tiên lúc Thẩm Sở Sở đi ra, có ánh mắt vài diễn viên không tự giác mà nhìn lên cô ấy. Điều này là không nên có. Cảnh này chủ yếu là tập trung vào sự kinh ngạc của Tiêu Dịch khi vừa thấy em gái, chứ không phải là sự quan tâm của mọi người đến vũ nương.

Quay xong lần này, lại bù thêm vài góc quay, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng có thể đi nghỉ ngơi.

Buổi chiều, lúc Thẩm Sở Sở trở lại phim trường, lại phát hiện có một người phụ nữ trung niên lạ mặt ngồi cạnh Thường đạo diễn. Mà thái độ của Thường đạo diễn đối với cô ấy rất nhẹ nhàng, không chỉ trên mặt mang ý cười mà tư thái cũng vô cùng thân mật.

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Thẩm Sở Sở, có người ở bên cạnh giải thích: "Đó là vợ của Thường đạo diễn."

Thẩm Sở Sở hiếu kỳ mà nhìn qua, đích thực là rất có khí chất! Ánh mắt của Thường đạo diễn thật là tốt, chắc hẳn lúc trẻ cũng là một đại mỹ nhân.

"Cám ơn Phong ca đã giải thích."

Chu Phong cười nói: "Không có gì, thuận miệng nói ra thôi, chúng tôi đều rất quen thuộc. Bọn tôi đều mong cô ấy đến đây, có cô ấy, tâm tình của đạo diễn cũng có thể tốt hơn một chút. Chính là có thể giảm mắng người."

Nghĩ tới buổi sáng bị mắng mấy lần, trên mặt Chu Phong lộ ra chút sợ sệt.

Thẩm Sở Sở bị Chu Phong chọc cười, nói: "Vâng, chúc anh may mắn, hi vọng Thường đạo diễn chiều nay vui vẻ chút."

Nói xong, Chu Phong liền đi quay phim.

Buổi chiều không có cảnh quay của Thẩm Sở Sở, công ty tạm thời còn chưa sắp xếp xe bảo mẫu cho cô, cô cũng không muốn tốn tiền thuê. Cô liền ngồi ở bên cạnh xem những diễn viên khác biểu diễn, chờ đến cảnh quay buổi tối. Xem mãi, Thẩm Sở Sở nghĩ tới buổi tối có thể không có thời gian, vì vậy định lát nữa lên Taobao bói nhân duyên cho khách.

Sau khi tính xong, Thẩm Sở Sở muốn mở ra hệ thống nhân duyên của mình xem một chút, kết quả lại phát hiện mở không ra. Hơn nữa trên đó còn nhắc nhở một câu: "Hệ thống đang nâng cấp."

Hệ thống nhân duyên này của cô thế mà còn có thể thăng cấp? Điểm này Thẩm Sở Sở chưa từng nghĩ tới. Cô mấy ngày gần đây đều đang bận chuẩn bị cho phim mới, không có thời gian xem hệ thống của mình, cũng không biết hệ thống bắt đầu nâng cấp lúc nào. Chẳng qua thấy điểm kinh nghiệm sắp tới đỉnh rồi, cô cảm thấy hẳn là sắp nâng cấp xong.

Nhàn rồi chẳng có việc gì, cô lại đi xem Weibo của bản thân. Chờ dạo xong Weibo, lại lần nữa định xem hệ thống thì phát hiện hệ thống đã hoàn thiện nâng cấp xong rồi.

Thẩm Sở Sở nhanh chóng mở ra xem, không biết sau khi nâng cấp sẽ có nhiều thêm cái gì. Kết quả nhìn mấy lần đều không nhìn ra có gì khác biệt. Điểm kinh nghiệm một điểm cũng không thiếu, trị số cơ hội vẫn là như vậy. Haiz, thật sự là làm cho người ta thất vọng.

"Đó là cốc của ai, sao lại đặt ở trong phạm vi ống kính, mau lấy đi!"

Một tiếng hét của Thường đạo diễn dọa đến Thẩm Sở Sở, suýt thì ném điện thoại trong tay xuống đất. Tuy nhiên, thấy trái tim lớn đỏ rực trên đầu Thường đạo diễn, Thẩm Sở Sở đột nhiên linh cơ nhất động, chẳng lẽ nội dung sau khi nâng cấp là có liên quan đến hệ thống nhân duyên của người khác sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở hơi bước tới gần Thường đạo diễn, sau khi cách khoảng ba mét, tìm một vị trí ngồi xuống.

Tôn Bích Vân thấy bộ dạng khốc liệt lúc chồng mình quay phim, bất đắc dĩ cười cười. Thấy thế mà lại có một tiểu diễn viên không hề sợ, còn ngồi gần thêm chút, cô tò mò mà nhìn sang.

Thẩm Sở Sở lại không phát hiện được ánh mắt của vợ đạo diễn Thường đạo diễn, sau khi cô nhìn qua Thường đạo diễn, trong lòng thầm niệm "Mở ra", rồi quay đầu.

Trạng thái: Đã kết hôn

Đối tượng kết hôn: Tôn Bích Vân [hình ảnh]

Ngày kết hôn: Ngày 14 tháng 2 năm 1988

Chỉ số hôn nhân: Năm sao (bạch đầu giai lão)

Quá trình tơ hồng: [Có thể mở]

Những thứ trước mặt vẫn chưa nhìn ra được gì, nhưng khi Thẩm Sở Sở mở ra quá trình tơ hồng, chiếc điện thoại vừa rồi còn chưa bị đạo diễn Thường dọa cho rơi thì lúc này bởi vì nội dung nhìn thấy mà rơi xuống đất.

Bởi vì cô phát hiện, trong quá trình hồng tuyến bỗng nhiều thêm một mục nội dung [Thời gian tang ngẫu]