Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 33: Chương 33





Tống Lê cũng cảm thấy món mì này ăn ngon, trong lòng liền cân nhắc.

Sau này, cô có thể làm rất nhiều món từ tương thịt bò, giống như bánh kẹp tương thịt bò, mì thịt bò, canh mì thịt bò, đủ loại, chỉ cần cô có thể làm tốt một nồi thịt bo kho, làm thành món gì ăn cũng ngon.Bản thân Tống Lê cũng ăn một chén lớn mì xé tay thịt bò kho.

Sau khi ăn xong bữa tối, một nhà ba người liền thoải mái dễ chịu đi ngủ.


Trước khi ngủ, Tống Lê tính toán ngày mai dậy sớm một chút, buổi sáng cô sẽ bày quán bán mì thịt bò!Chỉ là ba người nhà họ Tống ngủ đến thoải mái, nhưng hàng xóm cách vách lại đều ngủ đến không thoải mái.Mùi thơm của món thịt bò kia vẫn còn vương vấn xung quanh bọn họ, giằng co hơn nửa ngày, làm cho người không buồn ăn uống cũng chỉ nghĩ ăn một bát to cho đã nghiền.Nhưng Vương Thải Hà đã xé cho bọn họ mỗi người một chút thịt nếm thử, ai không biết xấu hổ mà lại yêu cầu nhiều thêm một chút a?Ở gần Tống gia nhất chính là một nhà họ Vương làm xây dựng.

Nhà bọn họ quả thật đặc biệt không an bình, vợ của xây dựng Vương cũng chính là Lưu Mai Hoa lải nhải liên tục.“Cả nhà nói, Tống gia mới nhận về đứa con gái này, như thế nào lại có thể biết nấu cơm như vậy? Hai ngày nay, tôi chỉ ngửi được mùi thức ăn của cô ta nấu.

Thật là không biết, cô ta có bỏ thêm cái gì vào bên trong hay không, món ăn như thế nào lại có thể thơm đến như vậy đâu! Hôm nay Thải Hà còn xé cho tôi một miếng thịt bò, tôi ăn một ngụm, tấm tắc, ăn thật là quá ngon đi!”Con gái của bà ta là Vương Tĩnh Ninh cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Mẹ, mẹ không phải không thích người Tống gia sao? Trước đây, mẹ đều bảo con cách con gái nhà bọn họ xa một chút.”Lưu Mai Hoa hơi giật mình khựng lại : “Kia, không phải là mẹ bảo con cách xa cái tên côn đồ Tống Hà ra một chút sao? Nhã Nhu thì tâm nhãn nhiều, con cũng không cần dính gần đến nó.


Nhưng, còn đứa con gái Tống Lê mới trở về này….

Ai biết được.

Hai vợ chồng Tống gia mềm lòng, gặp phải đứa con tốt là do tạo hoá, nếu bọn họ gặp phải đứa không tốt thì chỉ có thể chịu đựng chứ làm sao!”.