Ta Ở Mạt Thế Mở Siêu Thị

Chương 13




Chương 13.

Kỳ thật Hướng Nam Xuyên không trông cậy vào việc Trì Nghiễm hỗ trợ, nhưng khi nghe được Trì Nghiễm nói “Cùng nhau”, trong lòng Hướng Nam Xuyên có một loại cảm động mạc danh, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trì Nghiễm, “Huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”

Tầm mắt Trì Nghiễm dừng ở trên mặt anh, chớp mắt một cái, “Không cần khách khí.”

Hướng Nam Xuyên bị Trì Nghiễm nhìn đến cả người không được tự nhiên, ánh mắt anh hướng sang chỗ khác, “Anh không hỏi xem tôi vì cái gì mà muốn đi Cảnh Hoa Tiểu Khu?”

Trì Nghiễm lại nói: “Nếu tôi hỏi, cậu sẽ nói?”

“Đương nhiên là sẽ a.” Hướng Nam Xuyên cười cười, "Cũng không phải bí mật gì, đây là nhiệm vụ công ty phân phó xuống dưới, tôi không thể không hoàn thành thôi."

Hướng Nam Xuyên cầm cái xẻng sắt cồng kềnh đi mấy bước liền mệt mỏi, liền đổi sang tay khác cầm, anh đem tay phải đáp ở trên vai Trì Nghiễm, “Công ty để tôi ở chỗ này mở siêu thị, tôi còn có thể có biện pháp nào, chúng ta thật ra có thể đi, nhưng cửa hàng không thể đi a, tôi liền nghĩ đến tấn công ở khu vực này, nhiều người, siêu thị mới có thể phát triển thêm.”

Hệ thống: “Hiện tại tuyên bố hạn kì nhiệm vụ, mời cửa hàng trưởng ở trong vòng 3 ngày mời chào một trăm khách nhân.”

Hướng Nam Xuyên trố mắt một chút, ngay sau đó anh mặt không biểu tình nhìn cửa kính pha lê ven đường chiếu rõ mặt chính mình, “Nhiệm vụ lần trước mới mời chào mười sáu khách nhân, như thế nào lần này lại tăng đến một trăm khách nhân? 1314, cho tôi lời giải thích một chút đi.”

Hệ thống: “Ngày hôm qua tiếp thu yêu cầu nội tâm mãnh liệt của cậu, bổn hệ thống tuyên bố nhiệm vụ tùy cơ, không làm sẽ bị trừng phạt, nhiệm vụ tiếp theo khó khăn tăng thêm năm lần.”

“Làm sao vậy?” Trì Nghiễm nhìn ra sắc mặt Hướng Nam Xuyên không vui, liền lên tiếng hỏi.

“Không có gì.” Hướng Nam Xuyên miễn cưỡng cười cười, “Công ty lại tuyên bố nhiệm vụ cho tôi, tôi đây lao lực muốn mạng a, một ngày cũng chưa được nghỉ.”

Trì Nghiễm nhíu nhíu mày, “Tôi sẽ giúp cậu.”

Hướng Nam Xuyên cảm động vỗ ngực, “Thật cám ơn anh, từ hôm nay trở đi anh chính là huynh đệ tốt nhất của tôi.” Hướng Nam Xuyên quyết định, đem mấy bằng hữu của anh toàn bộ xếp hạng đằng sau Trì Nghiễm.

Hôm nay về sớm, Trì Nghiễm cũng không vội nấu cơm, hắn lấy ra notebook tùy thân, vì chuyện ngày mai đi Cảnh Hoa Tiểu Khu, nên phải kỹ càng tỉ mỉ làm kế hoạch.

Theo lời nam nhân mặc tây trang miêu tả, bởi vì nơi này là khu thương nghiệp của Tây Châu, tuy rằng nơi đây có bốn tuyến thành thị, giá đất so ra kém đô thị cấp 1, cũng có thể nói là tấc đất tấc vàng, cho nên diện tích Cảnh Hoa Tiểu Khu cũng không lớn, chỉ có sáu ngôi biệt thự mà thôi. Nguyên bản là muốn kiến tạo thành tiểu khu xa hoa, nhưng phía trước lại có thành mỹ thực, thành mỹ thực có tiếng ồn cùng ô nhiễm rất nghiêm trọng, người giàu có đều không muốn ở nơi này, xây dựng xong liền rơi vào đường cùng, đành phải đổi thành tiểu khu chất lượng bình thường, lại ở giữa thành mỹ thực cùng tiểu khu kiến tạo một cái công viên nhỏ, làm loại bỏ một ít tạp âm.

Bảo an tiểu khu làm không tồi, ra vào quản lý phi thường nghiêm khắc, trong tiểu khu có siêu thị cùng khu bệnh viện, hộ gia đình đại khái không đến một ngàn người.

Trì Nghiễm khép lại notebook, nhìn về phía những người sống sót đó thấp thỏm bất an, “Ngày mai tôi sẽ đi Cảnh Hoa Tiểu Khu, ai nguyện ý đi thì đứng ra.”

Những người sống sót này, có một nửa người là do bọn họ hôm nay ở phố buôn bán cứu ra, ngày hôm qua khi tang thi lại đây, bọn họ từng người chạy trốn, chỉ tiếc số người cuối cùng có thể sống sót, còn không có nhiều người bằng Hướng Nam Xuyên bên này.

Những người sống sót cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Trì Nghiễm kia, chỉ có Mộ Đông không chút do dự đứng ra, mập mạp cũng đứng dậy, còn có nhóm người tiệm lẩu, tiếp theo lục tục có người đứng dậy, chỉ còn ba người vẻ mặt chết lặng, phảng phất đang đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, cự tuyệt hòa nhập cùng bên ngoài.

Trì Nghiễm nhìn bọn họ, thanh âm hồn hậu hữu lực, "Năng lực của tôi mọi người đã rõ như ban ngày, tôi không phải người sẽ tá ma gϊếŧ lừa, ngày mai mặc kệ tình huống như thế nào, tôi bảo đảm, nếu đem mọi người mang đi ra ngoài, tôi liền sẽ tận lực đem mọi người toàn bộ mang về."

Những người sống sót đó hốc mắt ửng đỏ, thanh âm nức nở nói: “Lão đại!”

Trì Nghiễm dừng một chút, “Kêu tôi là đội trưởng đi.”

“Vâng! Đội trưởng.”

“Ngày mai hết thảy nghe tôi chỉ huy hành động, cứ ba người thì chia ra làm một tổ......”

Hướng Nam Xuyên chống cằm, nhìn chăm chú sườn mặt Trì Nghiễm, vừa nhìn Trì Nghiễm đã thấy hắn tựa như người ở trên địa vị cao, trên người quanh quẩn khí tràng áp bách tự nhiên, ngay cả Hướng Nam Xuyên cũng có chút khuất phục, nghĩ cha anh ở thương trường mài giũa mấy chục năm, mới có thể tu luyện ra một thân khí thế không giận tự uy, mà Trì Nghiễm nhìn qua chưa đến 30, thế nhưng so với cha anh còn có thể lừa gạt người hơn.

Nhưng hiển nhiên những người sống sót này nghe rất ăn nhập, bọn họ dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Trì Nghiễm.

Từ lúc mạt thế bùng nổ đến bây giờ, trong lòng bọn họ đã có áp lực thật sâu, từ hỏng mất đến tuyệt vọng, sau đó một lần nữa bốc cháy lên hy vọng, nhưng không bao lâu, hy vọng tan biến, lúc mà bọn họ không chịu nổi muốn tự mình kết thúc, Trì Nghiễm lại lần nữa xuất hiện cứu bọn họ. Ở trong lòng bọn họ, Trì Nghiễm đã thành thần của bọn họ, giờ khắc này, bọn họ cam tâm tình nguyện đuổi theo người này.

Hướng Nam Xuyên cảm thán, thủ đoạn của Trì Nghiễm quả thực rất được, gõ một cây gậy lại đưa một viên đường, nếu là ngày hôm qua dị năng giả tốc độ không có đem tang thi dẫn lại đây, Trì Nghiễm cũng sẽ khảo nghiệm bọn họ một phen, sau khi thông qua khảo nghiệm mới có thể thu nạp bọn họ, điều hắn muốn chính là người có thể dũng cảm đối mặt với tang thi, mà không phải người lúc lâm trận liền bỏ chạy.

Buổi tối ở hiệu sách dùng cơm chiều xong, Hướng Nam Xuyên trở về siêu thị, anh cũng phải vì ngày mai chiến đấu mà chuẩn bị, trước mắt anh có vũ khí, một thanh mã tấu, một cái xẻng sắt.

Hướng Nam Xuyên vẫy vẫy mã tấu, phát hiện không có tiện tay như xẻng sắt, xẻng sắt tuy có chút cồng kềnh, nhưng lại phi thường thích hợp với loại sức lực không lớn như Hướng Nam Xuyên, mã tấu tuy tốt, nhưng chém một cái xuống không thể được như mập mạp, đem đầu tang thi chém thành một nửa, mà xẻng sắt một cái xẻng đi xuống, có thể lấy đầu tang thi chụp bay.

Sau khi phân tích lợi hại của mã tấu cùng xẻng sắt, Hướng Nam Xuyên quyết đoán lựa chọn xẻng sắt.

Đem xẻng sắt đặt tới một bên, anh lại cầm lấy hai cái túi thuận tay nhặt về trong tiệm nữ trang, đem bánh quy, nước, băng vải từ từ bỏ vào trong túi, anh mở kho hàng ra, đem thuốc ngăn cách khí vị cùng thuốc ẩn thân lấy ra, Hướng Nam Xuyên suy xét nửa ngày, lại đem chúng nó thả lại kho hàng.

Có Trì Nghiễm ở đây, anh tóm lại không có nguy hiểm gì về sinh mạng, anh lại còn có dị năng thời gian, tốt nhất để hai lọ thuốc này đến thời khắc mấu chốt lại dùng sau.

Làm xong những cái này, Hướng Nam Xuyên tắm rửa một cái, nằm ở trên giường, thừa dịp thời gian còn sớm, Hướng Nam Xuyên sờ soạng dị năng thời gian, hôm nay khi đánh tang thi, Trì Nghiễm vô cùng bảo hộ anh, khiến cho anh không cơ hội dùng tới dị năng.

Một lần sờ soạng này liền sờ soạng đến quá nửa đêm, một giấc này Hướng Nam Xuyên ngủ đến đặc biệt an ổn, nếu không phải hệ thống đem anh đánh thức, Hướng Nam Xuyên không cẩn thận còn ngủ quên.

Anh đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, vọt tới phòng tắm rửa mặt, tóc cũng chưa kịp chải, liền vội vàng mặc xong quần áo chuẩn bị mở cửa hàng.

Cửa siêu thị mới vừa mở ra, Hướng Nam Xuyên liền đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Trì Nghiễm, khóe môi Hướng Nam Xuyên nho nhỏ nhếch lên, “Sớm a!”

Trì Nghiễm đi đến, “Sớm.” Hắn từ trên kệ để hàng cầm một quả táo, đi đến quầy thu ngân, “Cửa hàng trưởng, tính tiền.”

Từ lúc Hướng Nam Xuyên để Mộ Đông kêu anh là “Cửa hàng trưởng”, mập mạp cũng đi theo kêu cái xưng hô này, chỉ qua một ngày thời gian, cái ngoại hiệu này của Hướng Nam Xuyên vang vọng toàn bộ phố buôn bán, mà đến cả Trì Nghiễm cũng sẽ thỉnh thoảng trêu ghẹo anh.

Trên mặt Hướng Nam Xuyên treo lên tươi cười nhiệt tình, “Hết 38 đồng vàng, mời đến bên này tính tiền, nhớ rõ khen ngợi năm sao nga ~”

Trì Nghiễm đem quả táo để tới trên tay Hướng Nam Xuyên, sau đó nâng tay lên xoa xoa đầu tóc hỗn độn của Hướng Nam Xuyên, “Cơm sáng đã làm tốt, lại đây ăn cơm đi.”

Hướng Nam Xuyên cầm lấy quả táo cắn một ngụm, cười tủm tỉm nói: “Trì Nghiễm anh sao lại hiền lương thục đức như vậy, ai có thể tới cưới anh thật là quá hạnh phúc.”

Trì Nghiễm âm cuối lên cao, “Ân?”

“Ha ha ~” Hướng Nam Xuyên cười ha hả, “Chỉ đùa một chút thôi, đừng nóng giận.” Anh khi cùng nhóm bằng hữu ở bên nhau, thường xuyên không lựa lời, thích vui đùa kiểu này, một chốc một lát đắc ý vênh váo, lại buột miệng thốt ra, nếu Trì Nghiễm để ý đến loại vui đùa kiểu này, anh về sau phải chú ý chút mới được.

Ánh mắt Trì Nghiễm đảo qua, làm mặt nghiêm túc nhìn Hướng Nam Xuyên, “Nhìn cậu lớn lên xinh đẹp như hoa, nếu là cậu nói, tôi thật ra không ngại cưới cậu.”

Ai nha nha! Không nghĩ tới Trì Nghiễm ngày thường đều là một bộ dáng cao lãnh, đối với ai cũng rất xa cách, (đương nhiên ngoại trừ anh) một khi đã mở lời vui đùa, lại làm cho Hướng Nam Xuyên chống đỡ không được.

Hướng Nam Xuyên chắp tay xin tha, “Đại ca em sai rồi, em không bao giờ vui đùa kiểu này nữa.”

Trì Nghiễm môi mỏng khẽ cười, không nói gì nữa.

Thời gian không còn sớm, Hướng Nam Xuyên vội vàng dùng qua bữa sáng, liền cùng mọi người xuất phát, tiến đến Cảnh Hoa Tiểu Khu.

Về cách như thế nào đi qua phố Hưng Thịnh, trước đó Hướng Nam Xuyên cùng Trì Nghiễm đã kỹ càng tỉ mỉ tham thảo. Đi đến Cảnh Hoa Tiểu Khu có hai đường, một là từ thành mỹ thực bên kia đi đường tắt qua, nhưng Cảnh Hoa Tiểu Khu là tiểu khu có tính phong bế, bên ngoài xây lên tường cao cao, lấy thân thủ vụng về của Hướng Nam Xuyên cùng đám người, không dễ dàng đi qua. Hai là đi qua ngã tư, từ phía trên phố Hưng Thịnh đi qua, cửa lớn Cảnh Hoa Tiểu Khu đối diện với phố Hưng Thịnh.

Phố Hưng Thịnh chủ yếu là một ít cao ốc thương nghiệp, tang thi phố này đã bị những người bách hóa đó rửa sạch qua, số lượng tang thi hẳn là sẽ không quá đông, nhưng vật tư dư lại cũng sẽ không có nhiều.

Mục đích lần này của bọn họ không phải là vật tư, mà là người tiểu khu, từ phố Hưng Thịnh đi qua cũng không có gì đáng sợ, bất quá sợ là sợ những người ở bách hóa đó.....

Trì Nghiễm nói: “Tối hôm qua tôi đi đến bách hóa xem qua, Lục ca bọn họ đã rời đi khỏi đó.”

“Như thế nào lại vậy?” Hướng Nam Xuyên vô pháp lý giải, bách hóa nhiều vật tư như vậy, bọn họ cũng từ bỏ được?

“Hôm trước tang thi đi đến bách hóa trước, đánh Lục ca bọn họ đến trở tay không kịp, vì thế Lục ca muốn họa thủy đông dẫn, để người khác đem tang thi dẫn đến chúng ta bên này. Người bên Lục ca bọn họ hẳn là tử thương không ít, mùi máu tươi ở bách hóa quá nặng, sớm hay muộn gì cũng sẽ đem tang thi dẫn lại đây.” Ngón tay thon dài của Trì Nghiễm chỉ trên bản đồ một chút, cách bách hóa chỉ có 300 mét có một cái tiểu khu, “Nếu tôi đoán không sai, bọn họ hiện tại hẳn là ở chỗ này, tính toán chờ mùi máu tươi ở bách hóa tan, lại về bách hóa.”

Biết được tiền căn hậu quả, khuôn mặt của Hướng Nam Xuyên trầm xuống, “Tiếp theo đó tôi sẽ khiến cho bọn họ có đến mà không có về.”

Trải qua một phen thương thảo, Hướng Nam Xuyên cuối cùng đánh nhịp nói: “Chúng ta liền từ phố Hưng Thịnh qua đi.”