Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 42: Thị Trường Giao Dịch






Pu: Xin lỗi mấy pà nha 1 tuần nay lap của tui bị hư nên mang đi sửa giờ mới up truyện:(
***
Gọi là thị trường giao dịch nhưng trên thực tế là một thành thị nhỏ vuông vức giống như là đại viện được vây quanh kín mít.
Tường đại khái cao sáu bảy mét, rất khó nhìn thấy bên trong.
Lão hổ vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, đi chốc lát thì nhìn thấy ở ven đường có một nhóm người đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau.
Bất quá Hàn Dương nói một chút cũng không sai, tuy rằng Thủy Dung tới sớm nhưng cửa thị trường ba tầng ngoài ba tầng trong vây đầy người.
Kỳ thật hiện tại phần lớn đi vào thị trường giao dịch sớm là để bán hàng, tới chậm không mua được chỗ để bán thì cũng chỉ có thể mạo hiểm ở bên ngoài thị trường giao dịch bán.

Nếu chỉ là tới mua đồ thì không cần tới sớm như vậy.
"Tường này xây bao lâu nhỉ? Nhìn rất chắc chắc." Đứng ở xa còn có thể nhìn ra tường cao kiên cố, nhưng kiến trúc xem không rõ lắm.
Thủy Dung còn cảm thấy có chút kỳ quái, không phải nói sau mạt thế tài nguyên thiếu thốn sao, như thế nào còn có thể có người dựng ra công trình lớn như vậy?
Hàn Dương động tai, hắn chọn đường nhỏ ít người để đi, cho nên ít gặp được con người.


Xung quanh nơi này đều là cây cối, dị năng giả và dị hóa giả không hoàn toàn đều sẽ chọn nơi an toàn để đi, nhưng do hắn đang ở trạng thái thú đối với rừng cây hắn có cảm giác quen thuộc và thân cận.
Hơn nữa bởi vì thực lực cũng đủ cường đại, hơi thở trên người của hắn có thể làm kinh sợ thú biến dị và thực vật biến dị, cho nên hắn không sợ đi trong rừng.
Cũng là đến sau này Thủy Dung mới hiểu bọn họ ra ngoài một chuyến này trên đường không phải là không gặp nguy hiểm mà là do những nguy hiểm đó sợ uy áp trên người Hàn Dương không dám tiếp cận mà thôi.
"A! Đây là thị trường giao dịch do người chủ của nơi này phái người làm này, cô đoán xem tường thành này mất bao lâu để hoàn thành?" Hàn Dương một đêm không ngủ tinh thần lại không tồi nhắc tới người chủ của nơi này mang theo vài phần đắc ý.
Thủy Dung cũng không biết hắn tự hào cái gì, chẳng lẽ người chủ kia là ba hắn sao? Nhưng cũng không đúng, người đó họ Lôi nên không có quan hệ gì với họ Hàn là hắn đi.
"Bao lâu? Nửa năm? Hay là một năm?" Sau mạt thế con người không phải là đều nghĩ cách để lấp đầy bụng và sống sót như thế nào sao? Cô nghe nói thị trường giao dịch này cứ bảy ngày một lần sẽ mở cửa, giữa trưa sẽ bị lệnh cưỡng chế thu, trước nay đều không có người ngoài ở, như vậy như thế nào có người tình nguyện phí sức lực tới xây dựng tường thành này?
Hàn Dương lại cười một tiếng, nói: "Biết là cô sẽ không đoán được mà, tường thành này chủ nhân của nó phái thủ hạ trong vòng ba ngày liền xây xong."
Thủy Dung nghe xong không dám tin, tuy rằng cô không biết tường thành này cao bao nhiêu nhưng nhìn cũng biết đây không phải là công trình nhỏ, dù cho trước mạt thế có đầy đủ máy móc cũng không có khả năng ba ngày hoàn thành.
Bất quá Hàn Dương cũng không cần thiết nói dối, cho nên khả năng là thời gian có chút chênh lệch nhưng hẳn là sẽ không quá lớn.
Cho nên là sau mạt thế làm con người mạnh mẽ hơn?
Tựa hồ là cảm thấy Thủy Dung hoài nghi nên lão hổ phì phì trong mũi, hổ trừng mắt nói: "Cảm thấy thần kỳ đúng không? Kỳ thật cũng không khoa trương như vậy do chủ nhân của nơi này có đủ nhân thủ dùng mười mấy dị năng giả hệ thổ và mười mấy dị năng giả hệ kim cùng nhau hợp tác xây dựng hơn ba ngày, lúc này tường thành mới xây xong."
Tuy rằng về sau lại gia cố thêm mấy chục thứ nhưng tường thành này đại khái chỉ dùng ba ngày để hoàn thành những phần cơ bản.
Thủy Dung nghe xong càng cảm thấy thần kỳ.

Sau mạt thế dị năng giả đúng là thần kỳ, dị năng giả hệ thổ và dị năng giả hệ kim có thể so được với một đội kiến trúc.
Hàn Dương trên lưng chở Thủy Dung bốn chân chạy như bay.

"Mau thôi chúng ta mau đến mua quầy để bán bằng không cũng chỉ có thể bán ở bên ngoài."
Hổ nhảy mấy cái liền đi ra khỏi rừng cây, nhanh chóng chạy vội 200 mét liền tới cổng thị trường giao dịch.
Lúc này mấy quản lý thị trường giao dịch đã đứng chờ mở cửa, hai gã quản lý thu phí quầy hàng đứng ở hai cái bàn, bắt đầu bán thẻ bài của quầy hàng.
Thị trường giao dịch bên trong không nhỏ, độ lớn bằng bốn năm sân bóng gộp lại, phía trước là thị trường, phía sau còn có mười phòng nhỏ để cho Lôi chủ nhân cùng với những thủ hạ của hắn ở.
"Quầy hàng lớn nhất là của các người." Thủy Dung từ trên lưng hổ xuống dưới đứng bên cạnh Hàn Dương xếp hàng, nếu vào để mua đồ thì không cần phí quầy hàng, nhưng nếu muốn bán đồ vật thì phải trả tinh hạch hoặc là vật tư để trả phí quầy hàng.
Quầy hàng của thị trường giao dịch chia làm ba loại là lớn, trung, nhỏ, nếu hàng lớn thì phải mua hai hoặc ba cái quầy mới đủ.


Bất quá thị trường giao dịch không cho phép lái xe vào cho nên cho dù là hàng lớn cũng chỉ có thể thuê xe đẩy hoặc xe goòng nhỏ của thị trường giao dịch để vận chuyển.
Thủy Dung tới phát đơn thế nhưng còn phải mua quầy lớn nhất, cô có chút bất mãn, phí của quầy lớn nhất trong buổi sáng là mười lăm tinh hạch bậc một so với khách sạn của cô thì quá đắt.
Bất quá Thủy Dung cũng biết khách sạn của cô thu phí không hợp lý, có chút rẻ.

Thế nhưng đều là giá cả do hệ thống định đoạt, cô không thể thay đổi, hơn nữa Thủy Dung cũng cảm thấy ở mạt thế con người sống không dễ dàng gì, cô lại không thiếu ăn thiếu uống, có thể trợ giúp người khác một chút cô cũng cao hứng.
Hơn nữa khách đi vào khách sạn của cô đại bộ phận đều là người tốt, tuy rằng cũng sẽ có người tương đối kỳ quái nhưng không nhiều lắm.
"Hàng của tôi chỉ có một chậu nhỏ như vậy nếu lấy quầy hàng lớn thì có chút lãng phí đúng không?" Thủy Dung tuy rằng bất mãn nhưng không có biểu hiện ra, dù mới mở cửa buôn bán mấy ngày nhưng kinh nghiệm đối nhân xử thế lại khá tốt.
Có câu duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười (1), hòa khí sinh tài (2), không cần thiết phải nóng giận lên.
(1) Bạn định đánh người làm sai nhưng đối phương tươi cười nhận sai với bạn, lúc này bạn không đành lòng và cũng ngại đánh người ta.

(cre: Sắc-Cấm Thành)
(2): Là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
Quản lý thu phí cũng bất đắc dĩ, hắn nhìn Thủy Dung trong lòng ngực đang ôm chậu rửa mặt, lại nhìn lão hổ bên cạnh.

"Hàng hóa của cô xác thật là không nhiều lắm, chiếm chỗ ít, nhưng hổ đi theo cô quá lớn, một mình hắn có thể chiếm hơn phân nửa quầy hàng, hơn nữa cô, một người giàu có mới miễn cưỡng đủ dùng."
Thị trường giao dịch mỗi tuần số lượng người vào không nhỏ, người thường sẽ đến thị trường giao dịch ở nơi lưu đày này để giao dịch đồ vật sao? Hắn đã gặp qua dị năng giả dị hóa giả, nhưng dị hóa giả hổ hoàn toàn cường đại này thì hắn rất ít nhìn thấy.
Thủy Dung: "..."
Cô hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này!
Nhìn bên cạnh lão hổ đang ngồi xổm xuống đất nhưng vẫn to lớn như cũ, hổ béo ngồi thì cao gần ba mét, chiếm nhiều chỗ.
Cũng may Thủy Dung đã nghe qua khi tiến vào thị trường giao dịch cũng trả phí quầy hàng, cho nên cô đã chuẩn bị tinh hạch.
Tuy rằng cô không nghĩ là sẽ nhiều như vậy, nhưng cô mang theo tổng cộng hai mươi tinh hạch bậc một.
Móc tinh hạch trong túi nhỏ mười lăm cái, Thủy Dung đem chậu rửa mặt trong lòng ngực để lên lưng của lão hổ, sau đó cô đi bên cạnh giữ để cho cái chậu khỏi bị đổ.
"Được rồi, cô hãy đi theo người quản lý này, anh ta sẽ dẫn cô đi tìm."Ngày thường người quản lý thị trường giao dịch này cũng không có ở đây, bọn họ đều là thuộc hạ của họ hàng Lôi chủ nhân, thông thường đều là dị năng giả cấp bậc không quá cao, mỗi khi thị trường giao dịch mở cửa bọn họ sẽ đến hỗ trợ, chờ đến khi thị trường đóng cửa bọn họ có thể nhận thù lao là tinh hạch hoặc là vật tư đồng giá.

Nói tóm lại, công việc này không tồi, Lôi chủ nhân lại là người hào phóng đối đãi với người một nhà trước nay đều không keo kiệt.

Ngay từ đầu Thủy Dung vẫn tự ôm cái chậu chậm rãi đi theo quản lý cao gầy, nhưng sau đó liền dứt khoác bò lên trên lưng lão hổ.
Đối với dị hóa giả hoàn toàn như lão hổ thì nhóm quản lý đã gặp qua một ít, tuy rằng sợ hãi nhưng không có chạy trốn.
"Đây là khu quầy hàng lớn, 96 hào, chính là quầy của cô." Quản lý cao gầy chỉ vào vạch trắng với con số ngăn cách.
Thủy Dung đánh giá độ lớn của quầy, cao 5 mét, rộng đại khái 4 mét.

Nếu bày đồ lên kỳ thật cũng đủ rồi nhưng dưới thân là lão hổ thật sự..

Quá dài! Cao 4 5 mét, nếu nằm sấp xuống vầy thì càng dài, một mình hắn có thể chiếm hết quầy hàng.
Thật đúng là khó trách vị quản lý kia kiến nghị cô mua quầy hàng lớn nhất!
Mặt đất bên trong thị trường giao dịch cơ hồ là từ đá cuội phô thành, Thủy Dung nhìn xung quanh các nhóm quán hàng xóm đã công việc bù lu bù loa lên, chính mình cũng bắt đầu lấy đồ vật từ trong ba lô.
Trong ba lô có chút quần áo, lấy ra lót ngồi.

Lão hổ cũng không cần phiền phức như vậy chỉ cần bò xuống.
Bởi vì muốn giữ chỗ cho khách tới xem nên Thủy Dung cũng ngồi xuống chỗ phần lông của hắn, hắn nằm sấp xuống vừa lúc cũng cao bằng cô, Thủy Dung dựa vào liền cảm giác như dựa sô pha.
"Khụ khụ, bọn họ có phải đang nhìn lén chúng ta hay không?" Thủy Dung đem chậu rửa mặt đựng huyết chưng tới, phát hiện mặc kệ là đi ngang qua hay hàng xóm chung quanh đều trộm nhìn bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: Xem như thêm càng, buổi tối còn có.

Cảm tạ ở 2021-01-0318: 00: 02~2021-01-0413: 16: 14 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thần tiên 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.