Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn

Chương 25: Đổi Phòng






"Vâng? Đi thôi.." Phòng này do vừa nãy cô ngủ ở đây nên có chút bừa bộn, chăn gối chưa xếp, bây giờ mang hắn vào phòng sẵn tiện gấp gọn lại.
Thủy Dung ôm Hàn Dương lên, dẫn hắn đi vào phòng.
Hiện tại trong tiệm chỉ có một khách ở, nhà trọ trống không rất cần âm thanh sôi động.
Đặt mèo lên giường nằm để dưỡng thương, Thủy Dung cũng không rời đi.

Tuy rằng cô và đối phương không quá thân thiết, nhưng mèo đang bị thương, mèo nhỏ không làm cho Thủy Dung cảm giác quá áp bách.
Mang ghế để gần cửa sổ, Thủy Dung dựa vào vách tường xem phim truyền hình.
Hiện tại cô ngày càng thích xem phim truyền hình tuy rằng không bằng như hồi xem ở kiếp trước, nhưng cốt truyện cùng kỹ thuật của diễn viên cũng không làm cô nhàm chán.
Xem xong một tập, Thủy Dung có chút đói bụng, cô mới nhớ tới chính mình chưa ăn gì, khó trách sẽ đói.Sau khi nói với Hàn Dương cô muốn nghỉ trưa, một tiếng sau sẽ trở về, liền cầm điện thoại lên lầu.
Trước kia lúc không đi học, cô thường xuyên ở nhà rảnh rỗi, mà hiện tại bởi vì kinh doanh nhà trọ, thời gian cô ở nhà bị rút ngắn.
Hên là cô nuôi mèo có tính độc lập, nếu cô nuôi một con chó, thì hiện tại nhà của cô khẳng định là đã bị phá hoại không chừa lại cái gì.
Mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy Sơn Trúc đang ở cửa đứng chờ cô.

Lúc trước thời điểm đi ra ngoài rồi trở về nó cũng đứng đợi như vậy làm Thủy Dung cảm động, còn tưởng rằng nó đang đợi mình về nhà, sau lại phát hiện gia hỏa này căn bản không phân biệt ai, phàm nơi có cái cửa mà có ai đó đi qua tạo ra tiếng động.


Nó đều sẽ không chút do dự, chạy nhanh tới trước cửa đợi.
Hành động này làm Thủy Dung thấy tò mò cũng quan sát vài lần, rồi không thấy được kết quả vì sao liền từ bỏ tâm tư thăm dò, tùy nó luôn.
"Đã lâu rồi chưa có ăn cơm, xào chút đồ ăn đi." Nồi cơm của nhà Thủy Dung là loại mini, vừa đủ hai chén.
Vo gạo rửa rau, Thủy Dung muốn xào thịt hoa tỏi non để ăn cơm.

Tủ lạnh của cô chỉ còn chút đồ ăn, còn rau thì đã khô héo.
Cọng hoa tỏi non nhìn thì nhiều nhưng khi xào thì dễ dàng bị co lại, nếu số lượng là một chén lớn, sau khi chín chỉ là một dĩa nhỏ.
Khả năng nấu nướng của Thủy Dung rất bình thường, do hay làm chút cơm nhà.

Nhưng vì tự làm tự ăn, nên nêm nếm gần sát với khẩu vị yêu thích của chính mình.
Nấu rồi ăn thì mất tổng cộng nửa giờ.
Cô còn nửa giờ để nghỉ ngơi, liền đem áo khoác ngoài cởi ra nửa nằm nửa bò trên giường nhấn mở màn hình điều khiển của hệ thống nhìn.
[ Khách sạn hai tầng chung cấp: 1432/900 (đã hoàn thành) ]
[ Khách sạn ba tầng sơ cấp: 1432/1500 (chưa hoàn thành) ]
"Oa! Thiếu chút nữa có thể thăng hai cấp!" Thủy Dung vui mừng nhìn nhắc nhở trên màn hình điều khiển của hệ thống, phát hiện chỉ kém chút nữa có thể thăng liền hai cấp.
Thủy Dung ở trên giường lăn qua lộn lại vài lần, mãi cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cô mới thu hồi màn hình điều khiển hệ thống, rồi thay quần áo xuống lầu.
Hiện tại là 1 giờ rưỡi chiều, bên ngoài mặt trời chiếu rất mạnh.
Cô cũng ở nơi này mấy ngày rồi, đều là ngày nắng, không có mưa thậm chí đến bầu trời đầy mây cũng không có.
Thủy Dung từ trên lầu đi xuống, tới nhìn "bệnh nhân".

Phát hiện đối phương thành thành thật thật ở trên giường cuộn thành một khối ngủ, cô cũng không quấy rầy.
Một buổi trưa nắng chói chang, cô ở nhà nằm chán đến chết xem phim truyền hình thẳng đến khi mặt trời sắp sửa lặn, trong tiệm lại xuất hiện khách.
Hai người khách đó là Trần Viện Viện và bạn trai đã trở lại, hai người một thân chật vật, toàn thân trên dưới đều là bùn và đất.
Mà bùn lại là máu và đất trộn lại mà thành, lúc đi hai người ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ, lúc về như con nhím từ trong vũng bùn ra.
"Các người đây là..

Các người không có việc gì chứ?" Thủy Dung ngây ngốc nhìn hai người dính bùn, lúc này mới ý thức được hiện tại không phải là thời đại hòa bình, mà là mạt thế, mọi lúc mọi nơi đều có khả năng không giữ được mạng.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).


Xin chân thành cảm ơn.)
Trần Viện Viện không thèm để ý xua tay, trên người cô đang bẩn, cũng không có mặt mũi mà trực tiếp vào cửa.

Cô liền đứng ở cửa dậm chân một cái, để bùn trên giày được làm sạch sẽ, rồi cởi áo khoác ngoài.
"Không có chuyện gì, đây không phải máu của chúng tôi, hôm nay vận khí không tồi, gặp được hùng thú biến dị cấp bốn, vừa lúc chúng tôi có thể đối phó thú cùng cấp, mặc dù tốn sức, nhưng thu hoạch nhiều." Cô chỉ chỉ bạn trai đang khiêng một rương lớn dính đầy bùn, ý bảo là bạn trai đem hùng thú để vào bên trong.
"Thật ra con hùng thú đó rất bình thường, mà con hùng thú này cố tình thích chơi bùn, trong vũng bùn còn có một con hùng thú lợi hại khác, cư nhiên còn là một cá sấu biến dị, nhìn lớn lắm." Trần Viện Viện còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, chạy chậm qua cởi quần áo bẩn trên người của bạn trai.
Thủy Dung quay đầu đi lấy cho bọn họ chút nước uống.

Bộ dáng hai người kia quá mức thảm, nhưng hình như họ không để ý, còn ve vãn đánh yêu nhau.
"Quần áo bẩn này có thể mang lên phòng giặt trên lầu hai để giặt, khi giặt xong nhớ lấy quần áo của mình.

À..

Đúng rồi, quý khách có muốn mua túi bột giặt với thau giặt đồ không? Bằng không chỉ dùng nước thường để giặt, khả năng cao là sẽ không sạch!"
Tuy rằng bột giặt sẽ không làm sạch hết vết máu dính trên quần áo, nhưng bùn đất thì không thành vấn đề.
Trước mắt lần thăng cấp tiếp theo chỉ kém không đến một trăm tinh hạch bậc một, tích tiểu thành đại thì lần thăng cấp tiếp theo sẽ không xa.
Quả nhiên, hôm nay Trần Viện Viện thu hoạch tinh hạch không tồi, mua hai phần bột giặt cùng thau giặt đồ.
Tuy rằng cô cùng bạn trai chỉ cần mua một phần là đủ rồi, nhưng cô cũng không thiếu tiền, xa xỉ một phen.
Lần thứ hai Thủy Dung nhận được mấy cái tinh hạch bậc một, mừng rỡ cười không khép miệng được.
Phòng giặt ở lầu hai nằm ngay bên cạnh nhà vệ sinh công cộng, diện tích cũng chỉ có hai ba mét vuông, trừ bỏ máy giặt bên trong, cái gì cũng không có.
Ngày hôm qua bọn họ mua nhiều đồ ăn chưa có ăn hết, vì thế cũng không mua gì nữa, cười ha hả chào hỏi với Thủy Dung, liền đi về phòng.
Bọn họ vô cùng hài lòng với nơi này, đi vào nơi lưu đày cũng là vì tinh hạch của thú và lục tinh, có một nơi dừng chân thoải mái lại an toàn như vậy, hai người liền quyết định trong khoảng thời gian ở nơi lưu đày họ sẽ sống ở khách sạn này.
Mặt trời đã lặn xuống núi, một ngày làm việc của Thủy Dung trên cơ bản đã hoàn thành.
Đi vào phòng nhìn mèo đang dưỡng thương, cô cầm chút đồ ăn đặt lại gần bên gối của đối phương, thuận tiện cũng đem chậu cát mèo lại gần.
Thời gian thăng cấp lần này tốn bảy tiếng đồng hồ, trong lúc đó tất cả nhân viên đều không thể rời phòng, phòng hai người kia bên trong có phòng vệ sinh riêng, chỉ có phòng của mèo bố trí không ổn lắm.
Nhưng cũng may mèo khá nhẹ, lại đang ở trạng thái mèo, dùng chậu cát mèo cũng coi như hợp lý.
Vốn dĩ hôm nay người đàn ông trung niên kia không thể ra ngoài, bởi vì đã dùng sức lực quá lâu nên ngã bệnh.
Cũng may đối phương là dị năng giả, cho dù là trong thời gian dài không ăn đủ no, không mặc đủ ấm, không đủ dinh dưỡng, nhưng thể chất của cơ thể còn chống đỡ được, nghỉ ngơi một hai ngày thì tốt.

Người vợ do đau lòng chồng của mình nên đã làm chủ thay đổi phòng.
Tuy rằng phòng hai người chỉ có một chiếc giường, nhưng so với giường ở phòng đơn thì lớn hơn không ít, một nhà ba người ngủ sẽ không cần phải chen chúc.
Trước mạt thế cô ấy chính là người quán xuyến mọi việc trong nhà, dù sau mạt thế người vợ không có dị năng thân thể cũng không tráng kiện bằng đàn ông, nhưng vẫn như cũ nắm giữ tài chính trong nhà, người vợ một khi đã quyết định, người chồng cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
"Hôm nay có chút đặc thù, vì muốn trang hoàng cho tiệm, cho nên buổi tối không thể rời phòng, nếu anh muốn đi WC thì giải quyết ở nơi này."
Thủy Dung chỉ chậu cát mèo đặt ở mép giường, sau đó hỏi.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
"Làm cách nào để anh có thể khôi phục lại hình dáng? Là phải đợi đến khi miệng vết thương khép lại sao?" Buổi sáng nhìn miệng vết thương còn dữ tợn, hiện tại được bao băng gạc nên không nhìn thấy rõ, ngày mai hắn đổi thuốc rồi nhìn thử vết thương như thế nào.
Hàn Dương nghe được tiệm muốn trang hoàng, còn hơi sửng sốt.

Cửa hàng này nhìn rất mới, mà hắn cũng đã ở nơi lưu đày này lâu, trước nay đều không có nghe qua ở nơi đây có cửa hàng này, cho nên trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Nghe cô hỏi mất bao lâu chính mình có thể khỏe, Hàn Dương suy nghĩ nói.

"Ước chừng ba ngày tôi hẳn là có thể khôi phục bộ dáng thú, bảy ngày có thể khôi phục bộ dáng người."
Kỳ thật ngoại thương của hắn không nghiêm trọng, nghiêm trọng chính là nội thương.
Dị năng giả có phân chia cấp bậc thì dị hóa giả cũng có.
Bất quá dị hóa giả có dị hóa giả hoàn toàn và dị hóa giả không hoàn toàn, đây là do căn nguyên khác biệt.

Mặc dù cấp bậc tăng thì thực lực cũng tăng, nhưng dị hóa giả hoàn toàn cũng chỉ là dị hóa giả hoàn toàn, còn dị hóa giả không hoàn toàn dù cấp bậc có tăng cao đến mấy thì cũng không thể biến thành dị hóa giả hoàn toàn.
Dị hóa giả không hoàn toàn nếu có cấp bậc cao hơn dị hóa giả hoàn toàn hai cấp, thì có thể đánh ngang sức.
Mà dị hóa giả hoàn toàn mạnh hơn dị hóa giả không hoàn toàn ở chỗ chuyển hóa trạng thái thú và cấp bậc.
Theo thống kê, dị hóa giả không hoàn toàn thăng cấp khó hơn bốn đến năm lần so với dị hóa giả hoàn toàn, đây cũng là nguyên nhân tại sao dị hóa giả hoàn toàn có thực lực cao hơn dị hóa giả không hoàn toàn..