Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học

Chương 26: Thám hiểm nhà ma




“Thám hiểm nhà ma” đã phát sóng ba quý, mỗi quý có sáu kỳ, cũng chính là sáu lần phát sóng trực tiếp, mỗi tháng một lần. Phát sóng trực tiếp xong thì sẽ tung ra video cắt nối biên tập cùng tháng.

Bởi vì cảnh tượng mỗi lần đều là do đạo diễn và ông chủ nhà ma cùng bố trí, cho nên thời gian tiêu tốn rất dài. Trong quá trình quay chụp, mỗi khách quý đều không có người quay phim, chỉ có camera cố định trên người cùng camera bóng đêm không đếm được trong cảnh tượng, để tung hình ảnh trực tiếp hoàn mỹ ra ngoài.

Lúc này, thành viên cũ của quý ba đã tập trung ở bên nhau. Camera còn chưa khởi động, bọn họ đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

Người đàn ông ngồi ở bên trái nghịch điện thoại cười xấu xa nói: “Mọi người nói xem, người mới kỳ này có thể tiến công giới giải trí hay không?”

“Tôi mặc kệ.” Nam sinh nói chuyện lộ ra một nụ cười đáng yêu nói: “Chẳng qua nếu chị gái này coi tôi là ván cầu, tôi sẽ không nương tay đâu.”

“Hy vọng là người thành thật chút, nếu không tập tiếp theo cô ta không cần đến nữa.” Người đàn ông mặc vest đen đẩy mắt kính tơ vàng trên mặt, mang theo nụ cười ôn hoà nói.

Người mới thể hiện tốt có thể ở một quý, cố định chỉ có hai kỳ.

“Đừng nói nữa, lập tức bắt đầu quay rồi.” Người có bối phận lớn nhất trong bọn họ liếc mắt nhìn một cái.

Mấy người thu liễm ác ý trong mắt, thay một bộ dáng thiện lương đơn thuần.

“Thám hiểm nhà ma” vốn dĩ là một quý đổi khách quý một lần, chẳng qua sáu người bọn họ lần trước thể hiện quá tốt, hút vô số fans, trên mạng nháo quá hung dữ, Tống Tuế cân nhắc một chút nên giữ bọn họ đến quý bốn. Mà tình huống quay chụp tập đầu tiên đã nói với bọn họ, bao gồm khả năng sẽ gặp chuyện phi nhân loại, bị sáu người cười ha hả xem nhẹ.

Một khi đã như vậy, dưới tiền đề có Thẩm Thanh, ông ta liền không nương tay nữa.

Lúc Thẩm Thanh đến mặc quần áo phương tiện đơn giản, lôi kéo vali hành lý đẩy cửa ra.

Hai tiếng “rầm rầm” vang lên, cánh hoa mềm mại xinh đẹp rơi xuống từ không trung.

“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Tiếng vỗ tay truyền đến từ phía trước.

Sáu người vốn ngồi trên sô pha cười đứng lên bắt tay Thẩm Thanh theo thứ tự.

Trên mặt Thẩm Thanh mang theo mỉm cười nhìn mấy người trước mặt.

Đào Mạnh Châu từng đạt được giải ảnh đế, Hạng Tân trong đoàn đội khá khôi hài, Dịch Sâm phúc hậu vô hại, Tạ Chử đảm đương vũ lực, Chu Hành với hình tượng chó con và nữ sinh duy nhất trong đoàn đội Lý Tử.

Tầm mắt của Thẩm Thanh dịch xuống.

Lý Từ nhấc gương mặt phấn nộn nói: “Lại có một người cao hơn tôi!”

“Ha ha ha, Tiểu Sứ, cô thừa nhận đi, chân ngắn nhỏ này của cô là thấp nhất.” Hạng Tân cười nói.

“Ha hả.” Lý Tử liếc nhìn anh ta một cái: “Lát nữa đừng hy vọng tôi cứu anh.”

Hai người rất nhanh đã đánh vỡ không khí cứng ngắc.

[Tôi đã nói rồi, người này căn bản không hoà hợp được.]

[Thật ngượng ngùng, hay là đại sư rời khỏi đây đi.]

[Vẫn là chị Sứ của tôi tốt.]

[Đừng lải nhải, còn chưa bắt đầu đã gây chuyện, nhanh chóng bắt đầu đi.]

Tống Tuế cầm loa nhỏ nói: “Mọi người đã gặp thành viên mới rồi, Thẩm Thanh chính là một đại sư danh xứng với thực. Cho nên tôi rất yên tâm về mọi người lần này.” Ông ta cười tủm tỉm.

“Bây giờ không nói nhiều nữa, độ quen thuộc đều là ở chung trong nhiệm vụ, chúng ta bắt đầu đi.”

“Đạo diễn, như vậy không được, chúng tôi còn chưa chuẩn bị xong!” Dịch Sâm cười hì hì ngã xuống sô pha.

Tống Tuế không để ý đến cậu ta, ý bảo nhân viên công tác mặc đồ đen đeo bịt mắt cho bọn họ đưa lên xe, lái ra khỏi sân.



Sau khi Thẩm Thanh xuống xe, hai nhân viên công tác đỡ cô đến một chỗ, nhìn xem động tĩnh xung quanh, nơi này chỉ có một mình cô.

Tiếng của Tống Tuế vang lên ở bên trên: “Bây giờ mỗi người đều đã đến phòng mình, nên phòng có thẻ thân phận của mọi người, xin hãy nhớ kỹ thân phận của mình, bây giờ tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên…”

“Tìm được đồng đội của bạn, mở ra trạm kiểm soát đầu tiên của trường THPT Chí Minh.”

“Xin hãy chú ý, nhân viên công tác lần này đều là chuyên nghiệp, xin hãy đối xử nghiêm túc, nếu không khả năng người bị đào thải sẽ là bạn.” Tiếng nói của ông ta biến mất trên không trung.

Thẩm Thanh cởi bịt mắt ra, đánh giá cảnh tượng xung quanh một cái.

Cô đang ở trong căn phòng nhỏ, đặt ở trước mặt chính là một cái bàn nhỏ, bên trên là tấm thẻ màu đen.

Cô cầm lấy: Bạn là quỷ bị nhốt ở nơi này.

Phía sau có một hàng chữ nhỏ, cô nhìn thoáng qua rồi gấp vào đặt trong túi.

Động tác của cô rất nhanh, cho nên bình luận bay chỉ thấy hàng chữ đầu tiên.

[? Lần này có điểm khác với lần trước?]

[Đại sư làm quỷ?]

[Đã bảo người mới sao có thể nhận được nhân vật tốt.]

[Mặc kệ thế nào, cô ấy xinh đẹp quá.]

Thẩm Thanh nhìn thoáng qua cách bố trí của căn phòng, trên đỉnh có một chiếc đèn nhỏ mỏng manh, trên vách tường trưng bày từng hàng nhỏ huyết rìu, trên giá còn có một nhóm tay chân đứt.

Cô như phát hiện cái gì đi đến chỗ cái giá, cầm lấy một chiếc đèn nạp điện ở bên trên, đang chuẩn bị đẩy ra, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nam thảm thiết thê lương:

“Cứu mạng…”

Cô tùy tay cầm đèn trong túi hương chạy ra ngoài, rẽ ở hành lang dài bằng góc vuông đến chỗ vừa đến.

Trừ bỏ cô ra, năm người khác đang đứng trước một cái cửa sắt, cô đến trước mặt mới phát hiện trên cửa xuyên từng cái xích sắt, bên trong là Hạng Tân vừa tách ra không lâu.

Anh ta đang ghé vào phía sau cửa, xuyên qua cửa sổ 20cm vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn họ. Ngay ở trên tường phía sau anh ta có một hàng rào sắt, lúc này đang lung lay sắp đổ, mà ở hàng rào phía sau là một đám quỷ bạch y tóc đen, đang duỗi tay ra bên ngoài.

“Nhanh, nhanh đi tìm đồ vật mở khoá thả tôi ra ngoài.” Hạng Tân nhìn phía sau nói.

“Ha ha ha ha tôi bảo vì sao anh còn sợ ma như vậy? Rõ ràng đã qua sáu kỳ còn chưa quen à?” Lý Từ cười lớn nói.

“Nhưng mà, không sao, anh chị quỷ sẽ không gây tổn thương cho anh.” Dịch Sâm nói.

Bọn họ nói tới nói lui, vẫn biết đây là một nhiệm vụ, cho nên xoay người đi tìm chìa khoá.

Chỉ có Thẩm Thanh nghi hoặc nhìn thoáng qua đám quỷ phía sau anh ta…

Rõ ràng lúc đến đã xác nhận nơi này không có đồ gì không sạch sẽ, bây giờ nhìn lại có chút kỳ quái.

Cô nghĩ đến đèn của mình, kiến nghị: “Anh tìm trong phòng mình xem.”

“Tôi, tôi không dám.” Vẻ mặt Hạng Tân đau khổ nói.

Lý Từ và Chu Hành đã trở lại, phòng bọn họ không có cái gì, đành phải chờ ba người khác trở về.

Thẩm Thanh chỉ cảm thấy khoé mắt có đồ vật sáng lấp lánh chiếu qua, cô liếc mắt nhìn kỹ một cái, phát hiện trên cánh tay của nữ quỷ bắt lấy hàng rào treo một vòng tay, mà chìa khoá đang lắc lư lay động ở bên trên.

Cô nhìn về phía Hạng Tân bình tĩnh nói: “Chìa khoá ở trên tay nữ quỷ, cầm lấy là có thể giải khoá.”

Lý Từ nhìn thoáng qua thúc giục: “Mau đi mau đi, ở ngay chỗ kia, anh túm một cái là rơi rồi.”

Hạng Tân căng thẳng nheo mắt quay đầu nhìn lại, quả thực chiếc chìa khoá kia được treo trên cổ tay trắng bệch của nữ quỷ.

Anh ta thầm mắng tổ tiết mục một tiếng, hít sâu một hơi dịch chân đi qua đó.

Lý Từ ở bên ngoài nhìn sốt ruột, hận không thể lấy thay anh ta.

“Chạy mau đi!!!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, ngay sau đó Dịch Sâm chạy đến chỗ này như bay từ chỗ ngoặt.

Mà Tạ Chử nổi danh vì phim hành động cũng chạy như điên về phía trước, Bọn họ không thể đánh NPC, cho nên dù có chút công phu cũng không thể phản kháng, mỗi người đều được dặn dò vô số lần trước khi phát sóng.

“Chuyện gì vậy?” Lý Từ buồn cười hỏi, nụ cười của cô ấy còn chưa lộ ra hoàn toàn đã nhìn thấy người cầm cưa điện, trên người và trên mặt đều là máu ở phía sau cậu ta.

Mà bên này, Hạng Tân còn đang dịch từng bước chân.

[Lý Từ: Nụ cười dần dần biến mất.]

[Ha ha ha ha ha vì sao bọn họ sợ như vậy chứ!]

[Rõ ràng đã sáu kỳ rồi, cảm thấy hơi giả.]

“Hắn thật sự sẽ chém người!” Dịch Sâm vừa chạy vừa nói. Bởi vì biết nhân viên công tác chỉ doạ bọn họ mà thôi, cho nên ngay từ đầu cậu ta cũng không để ý, cho đến khi người này chém cửa của cậu ta ra, cậu ra mới biết đây không phải đùa.

“Đạo diễn, ông mời người ở đâu đến thế a a a a!” Cậu ta vừa gào vừa chạy đến đây.

Mấy người còn lại thấy vậy cũng nhấc chân chạy đến chỗ khác, Thẩm Thanh do dự một chút cũng đi theo.

Một đám người liên tiếp vọt vào trong phòng của Đào Mạnh Châu. Cũng may nhân vật NPC chậm hơn bọn họ, để bọn họ núp vào trong góc không nhìn thấy.

Lúc này Đào Mạnh Châu đang nghiên cứu cánh cửa trên tường, thấy bọn họ đi vào còn hơi kỳ quái.

“Làm sao mọi người đều đến đây?” Anh ta hỏi.

“Đừng nói nữa, quỷ cưa điện kia giống như thật sự muốn giết chúng tôi, cũng không biết có phải diễn viên đạo diễn mời không, kỹ thuật diễn quá tốt, doạ chết tôi.” Dịch Sâm vỗ vỗ ngực nói.

“Đúng vậy, anh Đào, để chúng tôi trốn ở đây trong chốc lát, chờ hắn đi rồi lại đi tìm anh Hạng.” Lý Từ nói.

“Có lẽ không được, bởi vì cửa này hỏng rồi, không thể khoá.” Đào Mạnh Châu trấn định nói.

“Mà căn cứ lời nói của đạo diễn, tôi đoán nếu bị con quỷ này bắt được, có lẽ chúng ta sẽ bị đào thải, cũng chính là kết thúc kỳ này.”

Mấy người nhìn lẫn nhau, lộ ra vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

[Ha ha ha ha cái này gọi là gì? Tặng đầu người?]

[Lần này thật sự rất nghiêm túc cẩn thận, bất luận là đạo cụ hay NPC đều online.]

[Anh trai đừng bị đào thải a a a a.]

[Đúng rồi, không phải người phụ nữ nói mình là thiên sư sao, mau đi ra đi.]

[Đúng vậy, dù sao bị đào thải cũng không sao, các anh trai đừng bị đào thải! Một tháng tôi mới xem một lần, muốn khóc.]

Trong sự trầm mặc, Thẩm Thanh bước lên trước một bước: “Tôi đi ra ngoài dẫn hắn rời đi, mọi người đi cứu Hạng Tân đi.”

Cô nói xong không chờ mấy người phản ứng liền xông ra ngoài, mà bên ngoài đồng thời truyền đến tiếng cưa điện chấn động.

Hai tiếng bước chân từ nơi này đi xa, trong không khí tràn ngập sự xấu hổ nhàn nhạt, để một người mới đến cứu bọn họ, da mặt thật sự hơi nóng.

Lý Từ nói: “Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi cứu anh Hạng rồi đi tìm cô ấy, tôi nghĩ đi ra ngoài cửa chính là chỗ này, anh Đào, anh tìm chìa khoá xem.”

Đào Mạnh Châu gật gật đầu.

Bốn người đi thẳng đến phòng của Hạng Tân, vốn tưởng anh ta đã lấy được chìa khoá, ai ngờ anh ta không có tiến độ gì, thậm chí khoảng cách đã di chuyển một nửa cũng đã trở lại.

Lý Từ nhíu mày: “Anh Hạng, sao lại thế này, anh mau đi lấy đi.”

“Tôi, các cô ấy sắp ra rồi, tôi không dám đi.” Hạng Tân khóc không ra nước mắt nói, một gương mặt đẹp trai cũng đã vặn vẹo.”

Lý Từ thăm dò nhìn vào, nửa thân thể của nữ quỷ đã sắp ra ngoài, cửa cũng lung lay sắp đổ, phỏng chừng không kiên trì được năm phút.

Chu Hành cười một cái lộ ra răng nanh: “Anh, anh nhắm mắt lại? Dù sao các cô ấy cũng là nhân viên công tác, cũng không phải quỷ thật, anh sợ cái gì.”

“Hay là anh chờ quỷ cưa điện đến chúng tôi chạy đi, để anh ở lại đây?” Mắt đào hoa của Dịch Sâm cười cong lên, ngữ khí ôn hoà.

Tạ Chử yên lặng không nói gì, đùa nghịch khoá, chuẩn bị nhìn xem có thể dùng võ lực mở ra hay không.

Hạng Tân tủi thân dịch về bên kia, anh ta cẩn thận ngồi xổm xuống, duỗi tay chuẩn bị kéo cái chìa khoá kia, lại bị nữ quỷ nắm lấy cổ tay, móng tay xanh đen bấm trên làn da của anh ta.

Hạng Tân cứng đờ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen không có lòng trắng, đồng thời một giọt máu “lạch cạch” rơi từ trên mặt nữ quỷ xuống trán của anh ta.

“A a a a a quỷ…”