Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học

Chương 16




Thẩm Thanh quay đầu lại, nhìn bộ dáng nói với cô là để mắt đến cô của gã ta.

Cô buông đất trong tay ra khẽ cười: “Anh thật đúng là gan lớn.”

Quách Sơn nhíu mày: “Có ý gì?”

Mũi chân của Thẩm Thanh chạm nhẹ xuống dưới đất, dùng sức giẫm một cái, một miếng đất lở ra, như là một thông đạo sâu 3-4 mét bị tách ra, lộ ra một rương sắt được chôn ở bên trong.

Quách Sơn nhìn một màn này, ngón tay khẽ nhúc nhích uy hiếp: “Tôi khuyên cô đừng xen vào chuyện của người khác.”

Thẩm Thanh thấy bộ dáng tức muốn hộc máu của gã ta, có chút buồn cười: “Có một câu nói không biết anh đã từng nghe chưa… ác giả ác báo.”

“Đây, đây là có chuyện gì?” Tiếng nói của Tôn Khoan đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Hoá ra là bọn họ thấy hai người lâu không ra, tiến vào nhìn xem xảy ra chuyện gì.

“Ông chủ Tôn, đã tìm được ngọn nguồn.” Thẩm Thanh xách cái rương nhỏ kia lên, xoay mật mã trên rương, sau đó mở rương ra.

Tôn Khoan thăm dò nhìn thấy, bên trong rõ ràng là một đôi tay người, không biết dùng cách gì bảo tồn, làm nó thoạt nhìn như vừa mới bị cắt sống động như thật.

“Đây, vì sao chỗ này lại có tay người?” Ông ta sợ đến mức tái nhợt, run rẩy nói.

Chu Tình Tình và Lý Thanh ở phía sau nhón chân cầm điện thoại chụp ảnh, sau đó gửi vào trong nhóm chat, thảo luận cùng mười mấy sư huynh đệ.

Thẩm Thanh: “Tôi nghĩ, vị thiên sư này có lẽ sẽ càng hiểu hơn.” Cô đặt ánh mắt lên người Quách Sơn.

Quách Sơn cười lạnh một tiếng: “Có vài lời cũng không thể nói bậy.”

Tôn Khoan hoài nghi nhìn gã ta, sau đó hỏi Vương Bách: “Người anh em, ông đây…” Có thể là bị lừa hay không?

Vương Bách làm bộ hoàn toàn không biết gì nói: “Không có khả năng, tôi đã hợp tác nhiều lần với đại sư.”

Ông ta còn muốn giải thích, Thẩm Thanh trực tiếp ngắt lời: “Ông không cần nhiều lời, có phải hay không các ông thử một lần là biết ngay.”

“Sư tỷ, bảo vệ tốt ông chủ Tôn.” Cô lấy pháp ấn ra, giơ tay đánh về phía Quách Sơn.

Quách Sơn phản ứng cực nhanh lấy ra hai chuông đồng lớn như bàn tay, ném một cái lên không trung ngăn cản pháp ấn, lay động một cái ở trong tay.

Chuông đồng kia “đinh” một tiếng, sát khí ở giữa giống như gợn sóng tan ra xung quanh, châm chọc đâm vào trong đầu người khác.

Vương Bách đứng mũi chịu sào phun ra một búng máu, Chu Tình Tình thấy vậy móc hai tấm bùa hộ mệnh dán lên người Tôn Khoan và Vương Bách, sau đó lôi kéo bọn họ lùi ra ngoài.

Thẩm Thanh thấy bọn họ rời đi mới hoàn toàn thả lỏng, lấy bùa ra niệm chú ngữ bay đến chỗ chuông đồng, bùa vừa được dán lên thì trực tiếp làm chuông đồng vô cùng cứng rắn kia nổ tan tành.

“Cô! Vậy mà cô hủy hoại chuông Tam Thanh của tôi!” Quách Sơn giận dữ nói.

Thẩm Thanh: “Một người tà đạo còn dám dùng đồ chính đạo, không sợ phản phệ à? Vết thương lần trước khỏi rồi?”

Ánh sáng trong đầu Quách Sơn chợt loé: “Là cô? Là cô hủy hoại mẫu tử quỷ của tôi!”

Gã ta trừng lớn mắt, gân xanh trên trán nổi lên, giơ tay lấy một lá cờ màu đen từ cái túi nhỏ trên eo ra. Trên tay nhanh chóng niệm mấy pháo quyết đặt ở ngực, một búng máu đầu tim phun trên lá cờ, lá cờ kia bắt đầu “ong ong” rung động.

“Tiểu nhân vô tri chịu chết đi!” Quách Sơn ác độc nhìn cô một cái, ném lá cờ lên giữa không trung.

Trời vốn đang sáng sủa nháy mắt trở nên u ám, từng luồng âm khí phát ra từ trong lá cờ cắn nuốt bóng dáng của Thẩm Thanh ở bên trong.

Chu Tình Tình đưa Tôn Khoan và Vương Bách đến chỗ an toàn, sau khi để Lý Tranh ở đó bảo vệ bọn họ thì vội vàng quay về.

Quách Sơn kia nhìn qua là tiểu nhân âm hiểm, sợ là sư muội không đối phó được.

Quả thực, vừa chuyển qua góc tường, Thẩm Thanh đã bị sát khí nồng đậm vây quanh, Chu Tình Tình vội lau nước mắt trâu lên mí mắt mở Thiên Nhãn, vừa nhìn lông tơ đã dựng đứng lên…

Xuyên qua tầng sát khí bên ngoài, bên trong vậy mà có từng con lệ quỷ mặc đồ đỏ! Mà Thẩm Thanh giống như bị doạ choáng váng đứng ở bên trong.

Cô ấy rút đao buộc vào cẳng chân chuẩn bị vọt vào, lại bị một thanh kiếm chặn đường đi, không thể không xoay người đối phó Quách Sơn sử dụng lệ quỷ trước. Chẳng qua dù sao cô ấy vẫn còn trẻ tuổi, kém hơn so với Quách Sơn đi lối tắt tu tập vài thập niên, cố gắng chống đỡ trong chốc lát thì rơi xuống hạ phong, trên người dần dần xuất hiện từng vết máu.

Thẩm Thanh bị đàn lệ quỷ mặc quần áo đỏ vây công, cờ quỷ trên đầu còn đang không ngừng chế tạo quỷ nhỏ.

Cô rút mấy lá bùa đuổi quỷ chiếu vào xung quanh hình thành một lá chắn, sau đó bấm tay niệm thần chú, quăng những lá bùa còn lại ra ngoài, vừa thoát khỏi lá chắn, mấy lá bùa bắt đầu tự cháy như rồng lửa nhắm đến chỗ lệ quỷ.

“A a a a!” Tiếng kêu làm tinh thần con người đau đớn vang lên từ xung quanh.

Thần sắc Thẩm Thanh tự nhiên mà ném pháp ấn tràn đầy linh lực vào trong cờ quỷ. Hai âm thanh vang lên, lá cờ quỷ căng phồng như khối lập thể, như là đang đánh nhau kịch liệt. Một phút trôi qua dần dần trở về bình tĩnh, lá cờ rơi từ trên không trung xuống tay Thẩm Thanh, pháp ấn cũng ngoan ngoãn lăn đến tay cô.

Cô bớt thời gian nhìn thoáng qua Chu Tình Tình, sau khi Quách Sơn bị phản phệ hai người khó khăn lắm mới đánh ngang tay, lúc này cô mới chuyển hướng sang chỗ lệ quỷ bị linh hoả rót đầy. Lấy lá bùa tinh lọc từ trong túi ra ném đến chỗ lệ quỷ, ánh sáng vàng tưới xuống làm tan từng đạo sát khí, rất nhanh đã khôi phục bộ dáng vốn có.

Phần lớn các cô ấy là những cô gái hơn 20 tuổi, người mặc các loại váy áo. Ánh mắt Thẩm Thanh nhìn xuống dưới, đồng tử hơi co lại:

Nhóm phụ nữ này vậy mà lại là thai phụ sắp sinh!

Quách Sơn vậy mà lại dùng thai phụ chế lệ quỷ, thủ đoạn tà ác bậc này cho dù là ở dị giới cũng rất hiếm thấy, không nghĩ đến lại tồn tại trong thế giới hiện đại có trật tự pháp luật nghiêm ngặt này.

Cái gọi là dựng quỷ chính là lựa chọn những người phụ nữ mang thai khoảng 9 tháng, dùng trận pháp hoặc chú thuật cướp đoạt linh hồn ra chế thành lệ quỷ trong khi còn thanh tỉnh, bởi vì thai nhi lúc này đã có linh trí, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không thuận lợi sinh ra thì sẽ tạo ra oán khí cao hơn trẻ con bình thường, do đó xác suất thành công khi sai sử dựng quỷ tăng gấp bội.

Bắt đầu tính từ khi hồn phách của các cô ấy ly thế ngày đầu tiên, đến ngày thứ bảy thân thể sẽ tử vong hoàn toàn. Biện pháp hại người bậc này, vì sao bây giờ còn tồn lưu? Cô xem qua tướng mạo của Quách Sơn, học nghệ không tinh nhưng ngu muội tự đại, cũng không giống như người có thể nghiên cứu ra, chỉ sợ sau lưng có người khống chế khác.

Thẩm Thanh xoay người đi đến bên cạnh Quách Sơn đang đấu pháp với Chu Tình Tình đá một cái vào chân gã ta, lực đạo thoạt nhìn nhẹ nhàng kia vậy mà đá ngã gã ta lăn trên mặt đất, ngay sau đó cô đạp lên ngực gã ta, lực đạo to lớn mạnh mẽ dẫm gã ta xuống ba phần mồ.

Chu Tình Tình ở bên cạnh suy yếu ho khan hai tiếng, không dám tin mà nhìn một màn này: “Sư muội, bội phục!”

Thẩm Thanh làm xong chuyện đó mới bớt đi vài phần tức giận, ném pháp ấn trên mặt gã ta cố định lại nói: “Sư tỷ, gọi sư đệ đến đây đi.”

Chu Tình Tình gật gật đầu.

Thẩm Thanh đi đến chỗ một đám nữ quỷ kia, hỏi người phụ nữ vừa rời hồn hai ngày kia: “Cô nhớ thân thể của mình ở đâu không?”

“Không, không nhớ rõ.” Nữ quỷ sợ hãi lắc đầu.

“Tôi biết!” Bên cạnh có một nữ quỷ tiến lên nói: “Tôi bị mạng đi từ trong WC tầng một của Quảng trường Thiên Dương, lúc ấy hình như bọn họ cảm thấy tôi chạy không thoát, cho nên không làm tôi hôn mê, tôi nhớ rõ sau khi ra ngoài đi một đường xuống phía dưới, không bao lâu là dừng lại.”

Thẩm Thanh gật gật đầu, căn cứ mấy tin tức này mà bấm đốt ngón tay, bên trên nói đang ở dưới tầng ngầm của Quảng trường Thiên Dương.

Mà Chu Tình Tình ở bên cạnh đã gọi điện về Cục, chờ bọn họ phái người mang thân thể ra ngoài.

Thẩm Thanh nhìn các nữ quỷ trước mặt: “Lát nữa các cô đi theo chúng tôi đi, bên kia đều có người tiếp ứng.”

“Cảm ơn đại nhân.” Nhóm nữ quỷ gạt lệ nói lời cảm ơn.

Lúc này Thẩm Thanh mới không chú ý đến các cô ấy nữa, xoay người đi đến chỗ Quách Sơn nhắm mắt như một khối thi thể, lạnh nhạt hỏi:

“Nói, chuyện dựng quỷ này là ai dạy cho anh?”