Ta Ở Hậu Cung Đương Đại Lão

Chương 23: 23: Trần Phi






Kiêu Chiến ngáp một cái, đứng dậy nói: “ Trẫm mệt mỏi rồi, đi ngủ thôi.”Chim hoàng yến ánh mắt tà ác nhìn Kiêu Chiến một cái: “ Ngươi mà mệt cái gì? Bổn tiên nữ mới mệt chết nè, một ngày làm phàm nhân, a….

thật là, ta hạ phàm làm cu li mà!”Một ngày làm phàm nhân? Kiêu Chiến âm thầm ghi nhớ những lời này, hắn ngày càng thêm mờ mịt.Vân Miên rất nhanh chìm vào giấc ngủ, tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của Kiêu Chiến đang nằm bên cạnh khiến cho nàng cảm thấy rất an toàn, làm nàng ngủ thẳng một giấc đến tận sáng hôm sau.Trời còn chưa sáng, Kiêu Chiến đã thượng triều.


Trước khi đi, hắn đem chim hoàng yến nhốt vào lồng, khóa cửa lại.

Chờ Kiêu Chiến đi rồi, Vân Miên dùng pháp thuật mở cửa lồng chim một cách dễ dàng, trốn mất.Vân Miên bay đến Ngự Hoa Viên, đậu trên một cây đại thụ nghỉ ngơi.

Một lúc sau, nàng nghe có tiếng bước chân từ xa vọng tới, Vân Miên nhìn xuống, thì ra là Trần phi đang cùng các cung nữ đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên.Trần phi, tên gọi Trần Khanh Danh, Trần phi rất xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành.


Nàng ta không chỉ có mỹ mạo mà gia thế cũng rất tốt, phụ thân nàng ta là đại tướng quân uy trấn tứ phương, các vị huynh trưởng của nàng ta cũng là rường cột nước nhà, lập được vô số chiến công hạn mã.Lần trước, sau khi Vân Miên tiếp kiến Dựng thần nương nương xong, nàng bay đi khắp hậu cung để đánh giá nhân phẩm của từng vị phi tần, nàng nhận thấy Trần phi đối xử khá tốt với tất cả mọi người.

Trong lòng Vân Miên, Trần phi là người thích hợp nhất để mang thai con nối dòng của Kiêu Chiến.Vân Miên lại tiếp tục khảo nghiệm Trần phi, nàng bay đến giữa bụi hoa, lắc mình một cái, nàng từ chim hoàng yến biến thành một con mèo nhỏ bị thương, đang ở trong bụi hoa liếm liếm vết thương, miệng kêu meo meo, trông thật đáng thương.Từ xa, Trần phi nghe thấy tiếng kêu thê lương của chú mèo, nàng ta lập tức xoay người sang, phân phó cung nữ đang đứng bên cạnh: “ Giao Quả, ngươi đi xem xem đã xãy ra chuyện gì?”“ Dạ, nương nương.” Giao Quả đi đến gần chổ truyền ra tiếng mèo kêu, đẩy bụi hoa ra, Giao Quả thoàng nhìn thấy con mèo bị thương, lập tức đáp: “ hồi nương nương, là một chú mèo bị thương, trông nó thật quá đáng thương đi.”Trần phi nghe vậy vội chạy đến, nàng ta cúi người xuống ôm con mèo nhỏ vào lòng, kiểm tra miệng vết thương của nó, sau đó vội phân phó một cung nữ khác: “ Mang Quả, hồi cung lấy hòm thuốc lại đây, đi nhanh về nhanh.”“ Dạ, nương nương!” Mang Quả cúi người hành lễ, sau đó xoay người đi nhanh về cung của Trần phi.Trần phi ôm con mèo nhỏ đến đình hóng mát ngồi, nhẹ nhàng trấn an nó.


Không lâu sau, Mang Quả đã mang hòm thuốc đến, Trần phi đích thân thoa thuốc cho con mèo, rất ôn nhu, nhẹ nhàng và tràn đầy yêu thương.Trần phi không ngại vết máu trên người của con mèo, ngay cả hai cung nữ bên cạnh nàng ta là Mang Quả và Giao Quả cũng không có lên tiếng ngăn cản, điều này chứng tỏ Trần phi ngày thường rất hay chăm sóc các động vật nhỏ đi nên các cung nữ đã nhìn quen nên cũng không có lên tiếng ngăn cản đi?Vân Miên hạ quyết tâm muốn tác hợp cho Kiêu Chiến và Trần phi.Sau khi thoa thuốc xong, Vân Miên liền từ trong ngực Trần phi nhảy xuống đất, nàng lắc lắc cái đuôi, rồi biến mất sau bụi hoa.Vân Miên biến thân từ chú mèo nhỏ thành Vân Nhi, nàng đứng trong vườn hoa hồng mà Trần phi chắc chắn sẽ phải đi qua.Chỉ một lúc sau, Trần phi mang theo Giao Quả cùng Mang Quả đi đến vườn hoa hồng, Vân Miên đang chăm sóc các bụi hoa hồng, đột nhiên nàng “Ai nha ~~” lên một tiếng, Vân Miên bị gai hoa hồng đâm vào ngón tay, chảy máu rất nhiều.Trần phi đi ngang qua liền trông thấy được, liền bảo Mang Quả mở hòm thuốc, nàng ta đưa một lọ thuốc cho Vân Miên, quan tâm nói: “ Miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng cũng không nên chủ quan, ngươi mau bôi thuốc đi, để tránh vết thương bị nhiễm trùng.”“ Cảm tạ nương nương, nương nương quả thật rất nhân từ!” Vân Miên nhận lấy lọ thuốc, nàng lấy một ít thuốc bôi lên vết thương trên ngón tay, sau đó nàng lo lắng nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “ Lần này không xong rồi…”“Làm sao vậy? Ngươi cứ việc nói ra, có thể bổn cung sẽ giúp được ngươi thì sao?” Trần phi vội hỏi..