Thanh Mặc Nhan nhìn Như Tiểu Lam.
Vật nhỏ cho tới bây giờ lúc nào cũng mơ mơ màng màng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua nàng nghiêm túc đến thế.
Ánh mắt xanh biếc long lanh, mang theo tia sáng tự tin.
Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy phía sau có người cười nhạo.
"Đại lao của Thuận Thiên Phủ mà không nhốt được phạm nhân thì chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?"
Thanh Mặc Nhan quay đầu, thấy một tên sư gia đang đi cùng với Phủ doãn Thuận Thiên đến đây, trên mặt mang theo biểu cảm khinh thường.
"Thiếu Khanh." Phủ doãn Thuận Thiên chấp tay nói: "Việc này nếu đã giao cho ta, thì xin cứ yên tâm, dù cho miệng hắn có cứng đến đâu, thì ta cũng sẽ khiến hắn phải khai ra tất cả."
"Ở nơi này của chúng ta có vài món chính muốn mời hắn nếm thử."
Thanh Mặc Nhan nhìn khuôn mặt mờ mịt của Như Tiểu Lam, liền thấp giọng giải thích: "Món chính ý là chỉ các loại hình phạt trong lao."
Nếu tên thần y kia thật sự có liên quan đến con rối đứng đầu, thì Thuận Thiên Phủ muốn dùng đại hình để bắt đối phương phải mở miệng.
Như Tiểu Lam lắc đầu: "Vô dụng thôi, hắn còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của các ngươi..."
Nàng vốn là có ý tốt, muốn nhắc nhở đối phương, nhưng mà lại không ngờ tới đối phương căn bản là không thèm cảm kích.
"Tiểu oa nhi chớ có ở trong này nói bậy, làm mê hoặc lòng người." Sư gia không vui nói.
Phủ doãn Thuận Thiên sắc mặt kém đi, nói với sư gia bên người: "Không được vô lễ, đứa nhỏ này là do Thiếu Khanh đại nhân nhận nuôi, ngươi đừng có mà ăn nói lung tung."
"Nga? Nguyên lai là hài tử do Thiếu Khanh nhận nuôi... Chẳng qua nơi đây chính là quan phủ, để một hài tử nói năng linh tinh ở trong này hẳn là không tốt lắm đi."
"Không phải, ta..." Như Tiểu Lam nhìn thấy sự khinh thường của đối phương, lập tức muốn giải thích với hắn.
"Nếu các người đã có thể xứ lý tốt, vậy ta liền về trước." Thanh Mặc Nhan vươn tay từ phía sau ra, khoác lên trên vai nàng, vô hình trung biểu hiện cho người ngoài thấy hắn vô cùng tin tưởng và có ý muốn bảo vệ nàng.
Như Tiểu Lam không cam lòng ngậm miệng lại, Thanh Mặc Nhan liền bế nàng bỏ vào trong xe ngựa.
"Vừa rồi vì sao không để cho ta nói hết." Vừa vào đến xe ngựa Như Tiểu Lam liền vội vàng nói.
"Dù ngươi có nói nữa bọn họ cũng sẽ không tin." Thanh Mặc Nhan thở dài.
Nhìn vật nhỏ trước mắt đang tức giận, hắn liền có chút bất đắc dĩ, hắn tin rằng trừ hắn ra, thì sẽ không có ai đi tin vào lời nói của một nữ hài tử như nàng.
Trở về phủ, cảm xúc của Như Tiểu Lam vẫn không được tốt cho lắm.
Thanh Mặc Nhan biết nàng đang vì hắn mà "dụng tâm lương khổ", cho nên liền tìm lý do là muốn tập viết cho nàng, thẳng đến khi khuôn mặt của nha đầu kia toàn là đau khổ, ánh mắt tha thiết mong hắn mau dừng lại việc tập viết tra tấn này.
Ngày thứ hai thời điểm Thanh Mặc Nhan chuẩn bị rời khỏi phủ thì đột nhiên Như Tiểu Lam lại đưa ra một yêu cầu với hắn, nàng muốn xin một ít chu sa. (*)
(*) Chu sa: Là một loại khoáng thạch có màu đỏ, có nguồn gốc ở Trung Quốc, thường ở dạng bột đỏ tươi (khi đã tán ra).
Thanh Mặc Nhan do dự một lúc, nhưng vẫn đồng ý gật đầu, cố ý dặn dò vài tên tử sĩ trong viện, bảo bọn họ đi thu mua chu sa, để đến khi Như Tiểu Lam muốn dùng thì chỉ cần đến lấy ở chỗ bọn họ.
Thanh Mặc Nhan không tin tưởng nha hoàn trong phủ, chu sa lại là một thứ có độc, nên hắn mới không yên tâm giao an toàn của vật nhỏ vào tay những người đó.
Như Tiểu Lam lấy một ít chu sa mang vào trong phòng, nàng đã suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng đã rõ ràng một số việc.
Dù cho hiện tại nàng đã bị biến thành cái dạng này, nhưng những thứ ông nội dạy nàng vẫn chưa có quên, tuy rằng nếu so với ông, đạo hạnh của nàng vẫn còn kém xa, nhưng bất quá lúc trước ông nội cũng đã từng nói qua, là thiên phú của nàng rất tốt.
Cho nên nàng tin tưởng bùa do nàng vẽ ra hẳn là vẫn rất hữu hiệu.
Bởi vì tay quá nhỏ, động tác lại không có quá nhiều sức lực, cho nên mấy lá bùa đầu tiên nàng vẽ ra đều bị hỏng hết, thẳng đến khi sắc trời đã trễ, nàng mới càng vẽ càng quen tay, vì thế nên số bùa chú vẽ thành công cũng càng ngày càng nhiều.
Cần phải vẽ cho Thanh Mặc Nhan một lá bùa hộ mệnh.
Như Tiểu Lam nghiêm túc suy nghĩ một phen, bởi vì trong cơ mà Thanh Mặc Nhan có cổ độc, cho nên mới không sử dụng nội lực được, vì vậy thích hợp với hắn nhất chính là thế thân phù (*), để đến khi gặp phải nguy hiểm, có thể giúp hắn chống đỡ tai họa.
(*) Thế thân phù: Một loại bùa thần bí trên có viết chữ cổ.
[ Linh: Ta tìm mãi mà không ra thông tin về loại bùa này, mong mọi người thông cảm:"(((( ]
Chẳng qua nếu dùng chu sa thì hiệu quả sẽ kém đi mất một chút.
Suy nghĩ một lúc, Như Tiểu Lam chạy đến bên bàn làm việc của Thanh Mặc Nhan tìm một con dao nhỏ.
Sau khi quyết tâm, nàng liền hạ một dao xuống cắt một đạo lên trên ngón trỏ.
Đem chu sa trộn lẫn với máu của nàng, rồi dùng nó dè dặt cẩn trọng vẽ ra lá bùa.
Nàng cảm thấy, bản thân đã sống đến hai đời nhưng cũng chưa bao giờ dùng toàn lực nghiêm túc vẽ bùa chú như thế này, trước kia ông nội luôn mắng nàng không biết dụng tâm, nhưng hiện tại rốt cuộc nàng đã hiểu ra thế nào là dụng tâm rồi.
Ở thời điểm nàng vẽ, tâm của nàng phảng phất như cũng đang được vẽ lên trên mặt giấy, đó là sự thành tâm cùng kỳ vọng của nàng, nàng hy vọng nó có thể bảo vệ được Thanh Mặc Nhan khỏi những nguy hiểm.
"Nhị thiếu gia, thế tử không có ở đây, mời ngài về cho." Trong viện truyền đến thanh âm lạnh như băng của tử sĩ.
Như Tiểu Lam bỏ bút xuống, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhị thiếu gia mang theo một gã sai vặt đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có chút không vui.
"Đại ca vẫn chưa trở về?"
"Vẫn chưa, nhị thiếu gia có việc gì ngài cứ nói ta nhất định sẽ truyền đạt cho thế tử." Thái độ của tử sĩ trước sau đều rất hờ hững, nhị thiếu gia dù có bực bội ở trong lòng cũng không thể phát tiết lên người bọn họ, bởi vì hắn biết, những người này không phải là hộ vệ của Hầu phủ.
"Đây là Hầu gia muốn ta mang đến." Nhị thiếu gia chỉ vào xấp thiệp mời mà gã sai vặt đang ôm.
Như Tiểu Lam trong lòng khẽ động.
Lại muốn Thanh Mặc Nhan tuyển thê tử?
Nàng chạy ra khỏi thư phòng, tiến lên nói: "Mấy thứ đó cứ giao cho ta là được rồi."
Nhị thiếu gia kinh ngạc nhìn thoáng qua Như Tiểu Lam: "Đứa nhỏ này cũng quá hồ nháo, dù cho có được đại ca sủng ái thì cũng không được vô pháp vô thiên như thế, cái đồ gì cũng dám tiếp."
Như Tiểu Lam nghe thấy lời này liền nổi khí lên.
Lại dám nói nàng hồ nháo, rõ ràng là Thanh Mặc Nhan đã đáp ứng qua với nàng, muốn nàng giúp hắn tuyển ra ý trung nhân.
"Nếu đã không chịu đưa cho ta thì còn đứng ở đây làm cái gì." Như Tiểu Lam không vui nói thầm.
Nhị thiếu gia tốt xấu gì cũng là chủ tử trong phủ, mặc kệ vị trí của hắn có thấp đến đâu, thì đám hạ nhân cũng không ai dám không nhìn sắc mặt hắn, không nghĩ tới hôm nay hắn lại bị một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa ngó lơ.
Nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng gần đây, Ngũ tiểu thư luôn đối với hắn không nóng không lạnh, khiến cho hỏa khí trong lòng hắn lập tức lên cao, hắn lớn tiếng quát: "Ngươi bất quá cũng chỉ là được đại ca ta nhận nuôi, đừng có tự coi mình thành tiểu thư của Hầu phủ, thật sự là quá không biết tốt xấu, ở trước mặt ta mà cũng đòi làm ra bộ dáng của tiểu thư? Đừng quên thân phận của ngươi!"
Như Tiểu Lam bị nhị thiếu gia mắng một hồi đến ngơ ngẩn.
Không phải nàng sợ hãi vị nhị thiếu gia này, chỉ là trong lúc nhất thời nàng có chút ngỡ ngàng mà thôi, trước kia mỗi lần nhị thiếu gia ở trước mặt Thanh Mặc Nhan đều là một bộ dáng ôn hòa hiếu lễ, tại sao hiện tại lại biến thành lão hổ, lại còn rống lên với nàng.
Này thật sự là nhị thiếu gia sao? Đúng thật là cùng một người? Không phải bị quỷ nhập rồi đấy chứ?
Như Tiểu Lam chớp mắt to nhìn chằm chằm vào nhị thiếu gia, muốn nhìn ra thứ không ổn ở trên người đối phương.
Đúng lúc này, bên ngoài viện vang lên một giọng nam quen thuộc: "Nàng có thân phận gì không tới lượt ngươi quan tâm."
Mọi người theo tiếng nói xoay người lại nhìn, nhị thiếu gia vừa rồi còn hùng hổ bây giờ lại xẹp lép như trái cà tím, sắc mặt hết xanh lại trắng: "Đại... Đại ca... Tiểu Lam nàng rất không có quy củ, ta cũng chỉ mới nói nàng vài câu..."
Như thế mà là nói vài câu? Ngươi rõ ràng là đã làm thương tổn đến lòng của một thiếu nữ thuần khiết!
Con ngươi Như Tiểu Lam chuyển động, nàng bẹp miệng một cái, mở ra hai tay như con yến nhỏ rồi nhào vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, bộ dáng ủy khuất kia thật sự làm cho người ta phải lo lắng.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh thêm vài phần.