Ngũ công tử nhìn thấy muội muội của mình hoang mang rối loạn từ trong phòng khách đi ra, bởi vì đi quá nhanh, nhiều lần còn suýt nữa dẫm phải tà váy của chính mình.
Nhị thiếu gia ân cần tiến lên đỡ lấy nàng, không nghĩ tới lại bị Ngũ tiểu thư gạt tay ra.
Ngũ công tử vốn định dò hỏi, nhưng lại thấy Thanh Mặc Nhan đã vào trong một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đi ra, hơn nữa sắc mặt muội muội nhà mình lại có chút gì đó không đúng, cho nên hắn liền lập tức cáo từ.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan âm trầm, dọa cho Như Tiểu Lam phải rụt cổ lại trốn tránh về phía sau.
"Kẹo giòn là nàng cho ngươi?"
Nàng liền giải thích: "Điểm tâm nàng cho ta cũng không hề nhận, nó vẫn còn đang nằm ở kia a." Nàng chỉ chỉ vào túi nhỏ ở trên bàn.
Thanh Mặc Nhan vung tay làm cho cái túi kia rơi xuống đất.
Tiếng động thật lớn dọa cho Như Tiểu Lam phải nhắm hai mắt lại, trong lòng lại âm thầm nói: Gia hỏa này lại phát điên cái gì, ta tất cả đều làm theo lời hắn nói mà, tại sao hắn vẫn còn không vừa lòng đây.
Vốn tưởng rằng Thanh Mặc Nhan sẽ tiếp tục chuốc giận, nhưng mà đợi một hồi lại không hề thấy có động tĩnh gì.
Như Tiểu Lam chậm rãi mở một con mắt ra.
Chỉ thấy trên mặt Thanh Mặc Nhan sớm đã không còn mang theo tức giận, hắn chỉ đang bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Thanh Mặc Nhan?"
"Không có việc gì, trở về nghỉ ngơi đi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói xong, xoay người rời khỏi phòng khách.
Chờ đến khi Như Tiểu Lam trở lại trong phòng chính, thì Thanh Mặc Nhan đã đi tắm trước.
Huyền Ngọc đưa đến một ít văn kiện cùng hồ sơ rồi lui ra, Như Tiểu Lam liền nhìn trộm vài lần, thấy trên đó có một xấp thiệp mời mặt trên họa không ít hình nữ tử.
Tuy rằng nàng không biết đọc chữ, nhưng mà loại đồ vật này lại cho nàng cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Này giống như là thông báo tìm bạn trăm năm.
Nàng nhịn không được lật xem vài tờ, ở đây không sai biệt lắm chắc hẳn là có hơn hai mươi vị nữ tử.
Nhớ tới thời điểm ở phòng khách, khi nàng nghe lén bên ngoài nói chuyện, giống như có nhắc tới việc muốn Thanh Mặc Nhan từ đây chọn ra một nữ tử thích hợp để thành thân.
Cũng không biết tại vì sao, tưởng tượng đến cảnh Thanh Mặc Nhan nắm tay một nữ tử xa lạ, mặc trên người một bộ hỉ phục đỏ thẫm, mỉm cười đi vào động phòng, trong lòng nàng lại giống như đang bị cái gì đó đánh trúng.
Nàng quơ quơ đầu, kỳ quái, tại sao nàng lại có cái loại cảm giác này.
Rõ ràng việc này không liên quan đến nàng, vì cái gì khi nhìn thấy mấy thứ này, nàng lại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Nàng ngồi ở đó suy nghĩ miên man, Thanh Mặc Nhan với mái tóc rối tung ướt sũng đi ra, liền khoác vào một kiện áo ngoài rồi tùy ý ngồi xuống một chỗ.
"Vật nhỏ, lại đây lau tóc giúp ta." Hắn mệnh lệnh nói.
Như Tiểu Lam ngẩn người.
Từ trước đến nay chưa bao giờ Thanh Mặc Nhan ra mệnh lệnh bắt nàng làm bất cứ một việc gì.
Đây là lần đầu đi.
Dù sao lau tóc cũng không phải việc gì khó, Như Tiểu Lam cầm một cái khăn sạch sẽ lên, hoạt động thân mình đi đến phía sau hắn.
Thanh Mặc Nhan chuyên chú cúi đầu lật xem văn kiện cùng hồ sơ, giống như hoàn toàn quên đi mất sự tồn tại của vật nhỏ ở phía sau.
Như Tiểu Lam hự hự tận chức tận trách, tay nhỏ bé cách một lớp vải tận lực xoa nắn, động tác nhẹ nhàng như là sợ làm cho hắn đau.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, khóe miệng Thanh Mặc Nhan khẽ cong lên một cái, lẩm bẩm nói: "Thiên kim nhà này cũng không tồi, mặc kệ là diện mạo hay xuất thân đều rất tốt."
Như Tiểu Lam lướt qua đầu vai nhìn về phía đống thiếp mời trong tay hắn.
"Có sao... Lớn lên không đáng yêu bằng ta..." Nàng nói thầm một câu.
Thanh Mặc Nhan tiếp tục lật xem thiếp mời, phảng phất như không nghe thấy lời bất mãn cùng oán khí của tiểu nhân nhi đằng sau.
"Thiên kim nhà này cũng rất được, xuân xanh tuổi mười lăm, gia cảnh giàu có, tuy rằng tổ tiên không phải xuất thân từ nhà quan, nhưng nếu nhà nàng đã là thương nhân thì chắc hẳn sẽ có không ít của hồi môn."
Như Tiểu Lam không khỏi trừng lớn mắt.
Thanh Mặc Nhan đường đường là Đại Lý Tự Thiếu Khanh vậy mà lại muốn kết hôn với nữ tử nhà thương nhân... Này cũng quá kém xa đi, lão nhân gia kia chính là đã quá coi nhẹ giá trị con người của hắn rồi.
Trên đời này lại có phụ thân như vậy, không suy nghĩ cho nhi tử của mình thì thôi, mà lại còn kéo chân hắn lại, ước sao cho nhi tử của mình không được thoải mái.
Này quả thực là quá kỳ quái.
Như Tiểu Lam càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá cho Thanh Mặc Nhan, liền hầm hầm hổ hổ vươn tay nhỏ bé ra đoạt lấy đống thiếp mời ở trên tay hắn.
"Người này lớn lên đôi mắt quá nhỏ... Người kia thì gầy như cái cọng đậu giá vậy, eo nhỏ như thế sau này làm sao sinh ra được tiểu hài tử đây, còn có người này, ngươi nhìn đi, này ngũ quan khi lớn lên, chắc chắn chính là tướng khắc phu a!" Như Tiểu Lam liên miên lải nhải, nói một lúc vẫn không thấy Thanh Mặc Nhan có phản ứng gì.
Nàng đột nhiên phản ứng lại, cảm thấy bản thân chính là đang đi lo chuyện bao đồng.
"Ta... Ta cũng không có ý gì đâu, chính là thuận miệng nói ra mà thôi." Nàng vội vàng đem đống thiếp mời kia nhét lại vào trong tay hắn, cúi đầu tiếp tục giúp hắn lau khô tóc.
Thanh Mặc Nhan tùy tiện ném đống thiếp mời lên trên bàn, buồn bã nói: "Xem ra vật nhỏ cũng rất hiểu biết về chuyện nam nữ, có thể sinh đẻ hay không ngươi nhìn một cái là có thể nhận ra được?"
Mặt Như Tiểu Lam đỏ lên như trái táo chín.
Nàng bất quá chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, cũng tại mấy hình vẽ chân dung kia thật sự là không có gì đặc biệt, một đám thiên kim tiểu thư nhìn giống như yêu quái trên tranh tết, nàng cảm thấy người nào cũng không xứng đôi với Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, không chút để ý nói: "Xem ra sau này khi ta tuyển thê tử về cần phải hỏi qua ý kiến của ngươi, tránh cho cưới nhầm phải một người có tướng khắc phu lại không thể sinh đẻ." Nói xong hắn liền cầm đống thiếp mời ở trên bàn kia đưa hết vào tay nàng.
Như Tiểu Lam ôm đống thiếp mời mặt choáng váng: "Thật sự muốn ta tuyển thay ngươi?"
"Ân."
Như Tiểu Lam nhịn không được nhìn trộm đánh giá Thanh Mặc Nhan, lại thấy hắn không đề cập đến việc này nữa, mà là cầm hồ sơ lên để nghiên cứu.
Như Tiểu Lam ngồi một bên xem từng hình nữ tử một, miệng không ngừng lẩm ba lẩm bẩm, không có một cái nào khiến nàng vừa ý.
Cuối cùng vẫn là Thanh Mặc Nhan mở miệng trước: "Nếu không thích hợp thì thôi, lần sau tuyển tiếp."
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam lập tức đem mấy thứ kia ném sang một bên, giơ mặt ra cọ cọ lên trên người hắn, cũng mặc kệ sắc mặt của hắn, dùng sức chui vào trong cánh tay hắn.
Thanh Mặc Nhan ra vẻ nghiêm túc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không có hành động kéo nàng ra, mà là cứ thế ôm nàng tiếp tục lật xem hồ sơ ở trong tay. (Linh: Tưởng tượng ra cảnh này làm ta thấy ngọt quá TvT)
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Thanh Mặc Nhan phát hiện hô hấp đều đều của vật nhỏ ở trong lòng, mới phát hiện thế nhưng nàng đã ngủ từ bao giờ.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, thật là một vật nhỏ không tim không phổi.
Hắn trăm phương nghìn kế mục đích là vì muốn nàng phải nghĩ thông suốt, ai ngờ được Ngũ tiểu thư nói ra mấy câu liền làm cho mọi chuyện bị sai lệch đi, nàng thế nhưng còn không biết vì sao hắn lại tức giận.
Hắn nhéo nhéo đầu mũi nàng, trong lúc đang hô hô ngủ Như Tiểu Lam khẽ nhíu mày một cái.
Thanh Mặc Nhan buông tay ra, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn lên trên trán nàng một cái.
Mùi xạ hương nhàn nhạt nhẹ nhàng tỏa ra, làm cho đáy lòng hắn khẽ run lên, hắn dứt khoát đẩy cái bàn ra, trực tiếp đặt nàng nằm xuống giường.
Vị Ngũ tiểu thư kia... Tuyệt đối không thể để cho nàng tiếp xúc với vật nhỏ thêm một lần nào nữa.
Thanh Mặc Nhan nhìn tiểu nhân nhi ở trong lòng, nhịn không được lại hôn lên trên khuôn mặt nàng, nhu tình trong lòng kịch liệt kích động, thật vất vả mới áp chế được nó xuống.
Bây giờ chưa phải lúc, nàng vẫn còn quá nhỏ, phải chờ thêm một chút...
Trở tay ôm sát nàng vào trong lòng, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.